Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 4

-"Vâng..."

~~~~~~♡~~~~~~~

Tôi nghĩ Hana thật hợp với nước Pháp, hợp với Paris hoa lệ, với những tòa nhà cổ kính. Tôi thích chụp cho Hana những bức hình, đôi lúc cả hai cũng sẽ cùng chụp, nụ cười của em và tôi vẫn rạng rỡ trên môi....

Tôi thích đồ ăn Pháp, Hana cũng vậy, nhưng ăn mãi cũng chán, tôi lại đâm ra nhớ những món ăn Kihyun hay nấu, rồi tôi nhận ra tôi nhớ anh...

Những ngày này tôi vẫn gọi cho anh, có ngày hai ba cuộc gọi, nhưng anh vẫn không bắt máy. Quái lạ, tôi nhớ những lần trước đi công tác có lúc tôi còn gọi về lúc nửa đêm vì khác mối giờ, anh vẫn nghe máy và tán chuyện với tôi cơ mà? Bây giờ thì tôi thậm chí còn không biết anh đang ở đâu, tôi còn không có số điện thoại của một người bạn anh để hỏi. Không sao, dù gì tôi cũng sắp về rồi, lúc đó tôi sẽ bắt anh nấu những món thật ngon và mắng anh một trận vì đã làm tôi lo lắng ...

------------++------------

-"Bác sĩ Lee...."

-"Vâng?"

-"Tôi chỉ muốn hỏi... Liệu tôi có thể hiến nội tạng sau khi chết được không...."

-" Cậu Yoo... Cậu không nên..."

-"Tôi biết bệnh tình của mình mà... Anh xem, tóc cũng đã rụng hết rồi..."

-" Vậy... còn người nhà của cậu..."

-" Đừng lo, tôi không có người nhà."

-" Vậy... Vâng, tôi thay mặt cho ngân hàng nội tạng và những bệnh nhân ngoài kia cám ơn cậu..."

-"Không sao... Không có gì... Bác sĩ Lee, anh có thể tháo những thứ này ra được không?"

-"Nhưng sức khỏe của cậu..."

-"Làm ơn... tôi xin bác sĩ, tôi chỉ muốn nhìn thế giới bên ngoài trước khi chết.."

-"...."

-"Bác sĩ Lee..."

-"Thôi được..."

.

.

.

.

.

.

-"Im ChangKyun à, em biết không, anh... sắp chết rồi..."

~~~~~♡~~~~~~

Tôi vặn nắm đấm cửa, cửa khóa, giờ này anh đã phải về rồi chứ nhỉ? Mất một lúc lâu tôi mới tìm ra được chìa khóa nhà, tra vào ổ mở cửa, bên trong tối om. Tôi lần mò tìm chỗ bật công tắc, căn hộ của chúng tôi hiện ra, sáng rực.

-"Hyunie Hyunie à?" - Tôi gọi tên anh, nghĩ rằng anh đang ngủ. Không có tiếng trả lời. Chắc là anh đi chơi đâu đó.

Tôi nhìn quanh, mọi thứ trong nhà đều phủ một lớp bụi mờ. Tủ lạnh không cắm điện, bồn rửa tay và nhà vệ sing khô giáo, máy giặt không có quần áo, cây xương rồng chết khô bên cửa sổ. Như thể... như thể đã không có ai ở đây trong một thời gian rất dài...

-" Hyunie Hyunie?" - Tôi lại gọi tên anh, to hơn và có chút gì đó hoảng hốt. Tôi vội vàng chạy lên phòng ngủ, không có ai, có chăng chỉ là lớp bụi mờ và sự yên lặng đáng sợ. Tôi nhìn quanh quất, cái lặng yên đến đau cả màng nhĩ, mắt tôi dừng lại trên bàn, có một lá thư và một phong bì.

"Gửi ChangKyun,

Nếu em đọc được dòng này thì tức là em đã quay về đúng không? Thật vui, anh còn tưởng em không bao giờ quanh lại đây nữa.

Anh đã đi rồi em à, đi rồi,"đi" theo cái cách mà người ta hay nói giảm nói tránh đừng tìm anh, đừng tìm anh nhé em,anh chẳng muốn làm gánh nặng cho em, đó cũng là lý do vì sao anh ít khi làm phiền em, vì anh không muốn em xem anh như một kẻ phiền phức, anh chỉ muốn làm vợ em, để em có cơm ngon canh ngọt, quần áo phẳng phiu đi làm, chỉ vậy thôi.

Anh biết anh rất nhàm chán anh linh ta linh tinh, nói chuyện kì quặc, đôi khi khiến em khó chịu. Anh xin lỗi anh là anh vậy thôi, anh đã cố gắng thay đổi nhưng không thể, dù sao thì ít nhất anh cũng sẽ là người cuối cùng ở lại bên cạnh em nếu em bị cả thế giới quay lưng lại, vì Anh yêu em hơn cả những gì anh có trên đời.

Nhưng mà Kyunie à, anh xin lỗi chẳng thể nên cạnh em được nữa rồi, lúc em biết điều này thì anh cũng đã... đã chết rồi... A.. khó khăn lắm anh mới quen với việc nói ra được từ "chết" dề dàng đến thế, vì anh nghĩ rằng mình cũng nên đối mặt thôi.

Cô ấy, người con gái luôn ở bên cạnh em đó thật sự rất đẹp [ Au: đẹp cái CC], anh đã hơi ganh tị khi lần đầu gặp cô ấy. Rồi anh nhận ra cô ấy thật tốt. Cái cách cô ấy nhìn em, cười với em, vuốt tóc em... làm anh biết cô ấy cũng yêu em. Anh thấy em cười với cô ấy, dịu dàng với cô ấy, anh đau. Những dịu dàng đó, yêu thương đó đã từng là của anh, cuối cùng anh lại chẳng có gì cả. Nhưng mà ChangKyun à anh muốn em được vui, chỉ cần em hạnh phúc, hi sinh bao nhiêu anh cũng có thể.

Anh nhớ em Im ChamgKyun à anh nhớ em, cho dù anh biết có lẽ anh không còn là người hiện ra trong tâm trí em nhiều nữa... không sao đâu, anh hài lòng về việc đó, chỉ cần anh luôn nhớ em là được rồi, giữ em cho riêng mình trong tâm trí là được rồi.

Em hay về trễ, hay qua đêm bên ngoài, còn bệnh tình anh thì ngày càng nặng. Anh sợ cái chết, sợ đến nỗi không giám ngủ những đêm không có em bên cạnh, sợ rằng anh sẽ không dậy được nữa. Anh sợ cái chết, anh sẽ không còn có thể thấy em, thấy ánh mắt, nụ cười, nghe được giọng nói tiếng thở đều đều em ngủ bên cạnh anh, hay thanh âm em mở cửa, tháo giầy, âm thanh em gọi tên anh "Kihyun à"... Anh sợ cái chết sợ đến điên dại.

Anh hay điện thoại gọi em về, anh nghe như em không muốn, anh sợ em ghét anh, nên anh chỉ còn gọi để hỏi han em, dần dần anh cũng không dám gọi nữa bởi vì những cơn ho đang dần dài ra khó dứt.

Anh đã sang quán cà phê cho người khác, làm sao anh có thể tiếp tục bán buôn khi cứ đưa nhầm tiền, làm nhầm đồ uống, đôi khi còn té ngã làm vỡ bao nhiêu là ly tách. Cậu trai anh sang lại quán là một người đáng tin, cậu ấy có niềm yêu thích thực sự với công việc này. Anh vui chẳng hiểu vì sao, có lẽ là vì ước mơ của anh vẫn có người làm tiếp.

ChangKyun à, đừng tìm anh, chỉ cần biết là anh đã chết rồi, ở một nơi em khônh nên tới và cũng không nên nghĩ tới.Anh xin lỗi đã không nói cho em sớm hơn, chẳng qua là vì anh không muốn em xem anh là gánh nặng. Thực ra anh muốn gào lên với em là anh bệnh, anh sắp chết rồi, làm ơn ở bên cạnh anh. Sau đó anh sẽ được em dỗ dành, chăm sóc ,rồi trải qua những giấy phút cuối đời trong vòng tay em, yên bình và vững chắc.

Nhưng rồi khi anh nhận ra mình quá ích kỉ, anh không nên phá vỡ hạnh phúc của em.

Im ChangKyun, anh biết em yêu cô ấy, và cô ấy cũng yêu em. Em xứng đáng được hạnh phúc, anh còn mừng vì anh đi rồi thì sẽ có cô ấy thay anh yêu em. Đôi khi anh nghĩ bệnh tình đã khiến anh trở nên bệnh hoạn, anh cố kể cho em về những triệu chứng,rằng anh hay quên, anh hay chóng mặt, anh hay ho nhiều, anh thử, rồi thử, nhưng có lẽ điều đó bình thường quá nên em không nhận ra, hoặc tâm trí em mãi để vào chuyện khác. Anh bỏ cuộc khi nhận ra rằng mình càng ngày càng không thể khống chế bản thân.

Lại ho nữa rồi, gần đây anh ho nhiều thật đấy, mắt cũng mờ tay cũng run. Anh lỡ làm bẩn thư mất rồi,nhưng lại không còn sức để viết bức khác, anh xin lỗi ,anh xin lỗi em.

Anh phải đi rồi Kyunie à, bác sĩ bảo anh nhập viện lâu rồi, nhưng anh vẫn không muốn cho em biết. Em biết rồi thì lại lo cho anh, anh lại trở thành gánh nặng của em. Gánh nặng, gánh nặng, sao mà anh ghét cái từ này quá...

Đừng tìm anh nữa, ChangKyun à lúc em đọc được đến đây thì anh đã không còn nữa. Tất cả đã qua rồi, đều là quá khứ cả rồi,hãy xem anh như một ai đó lỡ bước vào giấc mộng dài của em, xem anh như là một con phù du nho nhỏ, nhạt nhạt cười nói, lặng lẽ bay đi ,âm thầm chết đi. Anh xin lỗi , nếu có kiếp sau anh sẽ xin được làm người khỏe mạnh, sẽ gặp em , chăm sóc cho em đến cuộc đời, không cần biết em có yêu anh không.


[Mấy cô đọc fic thấy thế nào?? Cảm xúc dâng trào chứ?cmt cho tôi biết nhaa. Tôi là tôi sắp khóc luôn í cảm xúc đến dâng trào>< ,Đừng quên vote ,tôi không thích đọc chùa đâu. Tôi viết mà mỏi hết cả tay rồi nè -_-




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com