Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2/ Hoàn toàn bất ngờ







Đêm đó, Jihoon kể cho Wonwoo nghe những gì xảy ra ban sáng nhưng khác xa với những gì cậu mong đợi, thằng bạn chân dài khốn nạn chỉ cười rõ to vào mặt cậu một cách khoái chí.

"Tại sao cậu lại cười chứ?" – Jihoon than vãn.

"Thì tớ thấy anh ta cứ kiểu dễ thương sao ấy."

"Cậu bảo dễ thương là có ý gì? Cậu đã có Mingyu rồi. Nói về thằng nhóc đi, sao ẻm không có đây vậy?"

"Em ấy không tới được. Với lại không phải tớ có hứng thú với anh ta. Chỉ là tớ thấy anh ta thật dễ thương khi thích cậu nhiều đến vậy thôi."

"Còn tớ thì chẳng thấy dễ thương tí nào hết. Anh ta cứ như kẻ theo dõi nguy hiểm với mấy cái trò sến súa vậy. Cậu biết ai tên Seungcheol không?"

Bỏ ra vài giây đắn đo ngẫm nghĩ, Wonwoo chỉ nhẹ lắc đầu một cái.

"Tớ không biết. Chưa bao giờ nghe cái tên đó cả."

"Cậu chắc chứ."

"Tớ nghĩ vậy."

______☁︎☁☁☁☁______

Jihoon ngồi một mình ở cái bàn kế  cửa sổ.

<"Thật là một ngày đẹp trời mà."> - Vừa nhâm nhi cà phê Jihoon vừa nghĩ.

"Hi Jihoon."

Cậu quay đầu lại, trong lòng không khỏi cầu nguyện.

<"Không phải chứ!">

Và thật tội nghiệp cho Jihoon bé nhỏ cho chúng ta phải thất vọng mất rồi. Đúng vậy, chính là Seungcheol a~.

"Đừng có 'hi' với tôi chứ người lạ." – Cậu lườm anh.

"Đừng 'người lạ' với anh chứ bảo bối." – Seungcheol bĩu môi.

Jihoon khẽ thở dài, đảo mắt một cái.

"Em đi một mình sao?"

"Anh bị mù hả? Bộ anh thấy có anh khác ngồi với tôi sao?" – Jihoon giận dỗi quay đi và Seungcheol chỉ cười một cái.

"Cần ai không?" – Anh nói với cậu.

Sao? Ghi nhầm á? Phải là hỏi chứ không phải nói á? Không có đâu. Đúng là nói đó. Vì cho dù Jihoon bé nhỏ đã nhanh chóng đáp lại một cách rõ ràng là 'Không.' nhưng cái con người lớn hơn kia vẫn ngồi xuống đối diện cậu (như đúng rồi).

"Hôm nay thế nào?" – Vẫn là anh lên tiếng trước.

"Rất là tốt. Cho tới khi anh đến." – Jihoon nói. Giọng tràn đầy mỉa mai.

"Aw~, Jihoon xấu tính quá đi." – Seungcheol kéo dài giọng như một đứa trẻ đang hơn dỗi khiến cậu phải đảo mắt một lần nữa.

"Xin lỗi. Tôi không có ý đó."

"Em dễ thương quá a~."

"Mặc kệ anh. Mà sao anh lại tới đây vậy? Còn nói chuyện với tôi nữa. Chúng ta còn chẳng quen nhau."

"Anh biết em mà. Em là người-sớm-muộn-gì-cũng-là-chồng-anh." – Seungcheol nói rồi nháy mắt một cái.

"Mơ đi." – Cậu giễu cợt.

"Anh yêu em." – Seungcheol nói rồi nhìn sâu vô mắt cậu.

Và điều đó khiến Jihoon cảm thấy tim mình như bị hẫng đi một nhịp vậy. Bây giờ mặt đã có chút đỏ lên rồi a. Nhưng trái ngược với tâm tư hỗn loạn của mình, cậu lại cố trưng ra khuôn mặt vô cảm, hắng giọng nói với anh:

"Anh nghĩ tôi sẽ tin hả?"

"Anh đây chính là yêu em bằng cả trái tim đó." – Seungcheol nói một cách nghiêm túc.

"Buồn thay là cả-trái-tim của anh không có tác dụng với tôi." – Cậu nói rồi đứng dậy toan bỏ đi. Nhưng chưa được mấy bước đã bịcmột cánh tay kéo lại.

"Anh thật sự yêu em." – Seungcheol tiếo tục, giọng nói tràn đầy tha thiết.

Jihoon không nói gì, chỉ đơn giản lờ anh đi như không nghe thấy. Dù vậy nhưng Seungcheol vẫn cứ thế lẽo đẽo phía sau cậu. Nhìn anh cứ như chú cún nhỏ sắp bị bỏ rơi vậy.

"Anh yêu em."                        

"Anh yêu em."

"Anh yêu em."                        

"Anh yêu em."                        

"Được rồi! Tôi hiểu rồi!" – Thật bực mình mà. Sao anh ta dai vậy chứ.

"Anh thật sự rất yêu em." – Seungcheol nói, đẩy giọng mình lên cao hơn.

"Rồi rồi. Anh muốn tôi làm gì đây?" – Jihoon nói, gần như là hét lên.

"...Chỉ cần-"

"Chỉ cần quên nó đi thôi chứ gì? Tôi rất sẵn lòng." – Cậu nói rồi quay đi.

"Không! Chỉ cần... yêu anh lại thôi." – Seungcheol vội nắm lấy tay cậu.

"Anh không thấy hơi quá đáng rồi hả? Tôi không nghĩ anh đáng với tình yêu của tôi đâu." – Jihoon hỏi, một bên mày khẽ nhếch lên.

"Chỉ cần... dành chút thời gian để tìm hiểu nhau thôi cũng được. Làm ơn cho anh một cơ hội đi mà. Anh hứa sẽ không để em phải thất vọng đâu." – Seungcheol cứ thế tiếp tục năn nỉ.

"Anh tốt nhất đừng để chuyện đó xảy ra." – Jihoon thở hắ ra, khẽ nói.

"Cảm ơn em nhiều lắm Jihoon a~! Yêu em quá đi." – Anh reo lên trong vui sướng, tay không quên vòng qua ôm lấy con người nhỏ bé kia.

"Ai nói anh có thể ôm tôi hả?!" – Jihoon đẩy anh ra, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy.

"Em đúng là chú teddy ngọt ngào của anh a~." - Seungcheol cười toe toét như gã ngốc.

"Đi chỗ khác chơi hộ." – Jihoon quay đi và Seungcheol chỉ cười một cách vui vẻ.

<"Thử một lần chắc cũng chẳng chết đâu nhỉ.">

______☁︎☁☁☁☁______

<"Ờ thì không chết. Mà là phiền phức muốn chết a.">

"Thật không tin nổi anh ta mà." – Jihoon nói một cách rầu rĩ.

"Sao tớ lại thấy tim bay phấp phớt ở đây vậy nhỉ?" – Wonwoo cười khúc khích.

"Tim cái mông chứ tim."

Kể từ lúc cậu ngủ dậy tới giờ thì Seungcheol đã gọi cho cậu 20 cuộc rồi đó. Nên Jihoon của chúng ta bây giờ đang rất rất bực mình nha.

Ring Ring~

"Chết tiệt!" – Cậu bắt máy.

'Hello baby của anh.'

'Tôi không có phải baby của anh đồ ngốc này.'

'Đừng xấu tính vậy chứ.'

'Anh muốn gì đây? Đừng có gọi tôi mọi lúc mọi nơi vậy chứ đồ ngốc này. Tôi còn có cuộc sống của mình nữa chứ không như anh.'

'Em là một phần của cuộc sống anh, Jihoon.'

'Nhanh nói anh muốn cái gì đi.'

'Mình ăn trưa chung đi.'

'Tôi bận rồi, tôi còn nhiều việc phải làm lắm. Như tôi nói đó, tôi còn có cuộc sống của mình nữa.'

'Đừng như vậy mà. Việc có thể chờ, đừng làm việc quá-'

Jihoon của chúng ta chính là cúp máy rồi nha.

Dù vậy nhưng khi tới giờ ăn trưa, Seungcheol vẫn cứ thế tới và "lôi" Jihoon đi ăn.

✦✦✦✦✦ End chap 2 ✦✦✦✦✦

Mấy người ơi~~~
Tui mới sửa lại phần giới thiệu đó nha, vô coi lại đi rồi quyết định có đọc tiếp hay không. Tại vì khi tôi đọc sơ qua chap 3 trước khi trans tui đã mém khóc đó trời ơi T^T
Làm mào vậy thôi chứ không có gì đâu. Có người bị tai nạn ch- à mà thôi không có gì đâu :v
Và ai xoi lại rồi mà vẫn muốn đọc tiếp thì đừng quên cmt năn nỉ tui ở dưới nhe hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com