Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 4: Lời Hứa

Hyung Won uể oải ngồi dậy, đầu đau như búa bổ. Cậu cố ép tiềm thức mộng mị gợi lại những việc đã diễn ra.

--------------------[Một ngày trước]---------------

*CỘC CỘC CỘC*

Cánh cửa mở. Wonho bước vào cùng bữa sáng cho Hyung Won.

- Sữa và bánh mì thưa cậu chủ!

Hyung Won vẫn đứng ngoài ban công. Cậu đã ở đây một tuần, nhưng có vẻ như căn phòng này quá ngột ngạt. Bất cứ khi nào Wonho đến anh cũng thấy cậu ở ngoài đó.

- Tôi đã mang bữa sáng đến rồi, thưa cậu chủ!

Wonho bước lại chỗ Hyung Won. Bóng lưng gầy guộc kia trông thật đơn độc. Hyung Won giống như chú chim gãy cánh, dù xinh đẹp cách mấy vẫn luôn bị giam cầm.

- Cậu thấy không thoải mái khi ở đây sao?

Dù Wonho không nghe được bất cứ âm thanh nào từ Hyung Won, nhưng anh biết cậu vẫn đang nghe những gì anh nói.

- Nếu cậu cần gì, có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.

Anh lặng yên chờ đợi câu trả lời từ cậu chủ của mình. Anh biết nếu Hyung Won chịu nói ra tức là cậu đã thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng Hyung Won im lặng.

- Tôi sẽ đợi ngoài cửa. Bất kể lúc nào cậu cần, hãy gọi!

Wonho quay đi.

- Đừng đi! Tôi không muốn ăn sáng một mình.

Hyung Won quay vào trong, ngang qua Wonho mà không nói thêm một lời nào cả. Cậu lẳng lặng ngồi xuống bàn và nhét bánh mì vào miệng. Cậu dùng bữa mà trông chả ngon lành gì. Wonho chỉ lặng lẳng đứng kế bên, quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của cậu. Vì cậu đã không còn muốn nói tất cả với anh nên anh phải cố đoán. Hyung Won nhấp một ngụm sữa rồi đặt cốc xuống bàn. Đó là dấu hiệu cho việc cậu đã dùng xong. Wonho lướt nhìn mặt bàn một lượt, Hyung Won thậm chí không dùng được một nửa số bánh mì mà anh đã chuẩn bị. Thông thường thì Wonho sẽ dọn dẹp ngay khi cậu chủ dùng xong, nhưng vì Hyung Won chưa đứng lên, anh biết là cậu đang muốn nói gì đó.

- Tôi... có thể hỏi anh vài điều không?

Wonho im lặng. Điều đó có nghĩa là đồng ý. Anh nhìn thấy bàn tay Hyung Won siết chặt dưới bàn.

- Tại sao họ lại phải đưa anh đến đây?

- Để kiểm tra một vài thứ!

Hyung Won lại im lặng. Cậu vốn định hỏi rằng liệu họ có thể trở về như trước kia không, nhưng cậu đã kịp nhận ra câu trả lời.

- Những điều mà anh đã "ghi nhận", họ có... Ý tôi...

- Chạy lại chương trình? Có phải cậu muốn hỏi vậy?

Hyung Won cau mày. Đây là điều cậu tò mò nhất, cũng là điều cậu muốn trốn tránh nhất.

- Không có! - Wonho đáp.

Hyung Won ngạc nhiên nhìn anh, dù đó là điều cậu đã hi vọng. Sau tất cả, nếu ở anh không có điều gì thay đổi, vậy lí do cậu cảm thấy xa lạ với anh là gì?

- Tôi sẽ dọn dẹp chỗ này! - Wonho bắt đầu dọn bữa sáng còn thừa.

Ngay khi anh định ra khỏi phòng, Hyung Won lên tiếng.

- Tôi muốn ra ngoài, ở đây ngột ngạt quá!

- Vâng, thưa cậu chủ! - Wonho đáp, sau một khoảng lặng.

******

Hyung Won bước chậm rãi trên những hòn gạch cũ. Phố chiều tấp nập người. Wonho chỉ lặng lẽ theo sau cậu. Kì lạ, Hyung Won nói muốn ra ngoài, nhưng những thứ bên ngoài lại chẳng thu hút cậu bằng mục tiêu ở ngay sau lưng. Thỉnh thoảng, khi có người vội vã ngang qua, anh sẽ bước lên kín đáo che chắn cho cậu. Hyung Won rõ hơn ai hết, Wonho là một người máy. Vậy những quan tâm nhỏ nhặt như thế có nằm trong lập trình? Hay những khi Wonho để ý những điều vụn vặt cậu nghĩ, cậu lại tin rằng đó là một kiểu "xử lí thông tin" khác hoàn toàn. Nhưng suy cho cùng, Hyung Won cũng không bận tâm nhiều lắm, cứ thản nhiên nhận lấy là được.

Họ lòng vòng trong những khu chợ nhỏ, tận hưởng không khí bình dị, ngắm nhìn những vật lưu niệm xinh xinh và thưởng thức những món lề đường. Những điều đó với Hyung Won đều hoàn toàn mới mẻ. Dù lòng nặng trĩu, Hyung Won vẫn cười một chút.

Trời tối hẳn, họ ngồi cùng nhau bên bờ sông Hàn. Không khí đêm dịu dàng vỗ về cảm xúc. Hyung Won nhấp một ngụm cafe, cười nhẹ.

- Cảm ơn anh, Wonho! Tôi biết bố tôi sẽ không cho tôi ra ngoài thế này!

- Tôi chỉ làm điều tôi nghĩ là tốt cho cậu.

- Vì tôi là cậu chủ của anh, phải không?

Hyung Won nhìn vào mắt Wonho, nhưng chẳng có gì ở đó cả, cậu cười nhạt.

- Tôi có thể hỏi anh vài chuyện không Wonho?

Wonho im lặng.

- Nếu được lựa chọn một chủ nhân thì anh sẽ chọn ai?

Hyung Won đã muốn hỏi anh lựa chọn giữa cậu và Lee Min Hyuk, nhưng điều đó quá khó để nói ra.

- Tôi... Chỉ có một chủ nhân!

- Phải rồi nhỉ. - Hyung Won nhìn xa xăm. - Tiến sĩ Lee đã chứng minh rồi!

Họ im lặng. Hyung Won muốn hỏi rất nhiều thứ, nhưng cậu sợ phải nghe câu trả lời. Họ ra về khi Seoul trở đêm.

Con hẻm cũ chào đón Hyung Won vẫn bằng mùi ẩm mốc. Cậu dừng lại ở đầu hẻm, nơi đèn đường vẫn kịp soi rõ bước chân. Cậu sợ. Dù luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, cậu vẫn sợ phải chiến đấu một mình. Non nớt, dễ đoán, cậu không thể phủ nhận rằng bản thân đã run rẩy trước tiến sĩ Lee không dưới một lần. Trở lại với căn phòng ngột ngạt và trống trải bao quanh, cậu muốn trốn chạy hơn bao giờ hết.

Wonho vẫn đứng cùng cậu dưới ánh đèn đường, không có ý thúc giục.

- Wonho!

- Vâng, thưa cậu chủ!

Hyung Won mỉm cười.

- Anh có nhớ lời hứa đó không? Ngày đầu tiên anh trở thành vệ sĩ của tôi ấy?

- Có!

- Sau khi Lee Min Hyuk xuất hiện, tôi đã nghĩ về nó! Có lẽ đó cũng chỉ vì tôi là cậu chủ của anh phải không?

- Phải!

Hyung Won nghe tim thắt lại một giây.

- Vậy là tôi đoán đúng. - Cậu mỉm cười. - Anh có biết không, Wonho? Tôi đã chó cảm giác bị phản bội, một chút.

Wonho lắng nghe và cúi đầu.

- Nhưng... dù là như vậy, tôi cũng không ghét anh được. Tôi cũng không hiểu bản thân muốn gì nữa. Có thể điều này nghe thật vô lí... - Hyung Won quay lại đối diện với Wonho. - Nhưng anh là người bạn duy nhất của tôi, Wonho, tôi nghĩ... anh cũng biết điều đó phải không? Cho dù anh không hiểu về nó thật rõ ràng.

Từ giọng điệu của Hyung Won, có thể thấy rằng một chữ "bạn" cũng không đủ để nói hết suy nghĩ của cậu về Wonho. Cậu định quay đi, nhưng Wonho đã kịp nói trước.

- Cậu chủ! Tiến sĩ Lee là người đa tạo ra tôi, nhưng anh ta... chưa bao giờ là chủ nhân của tôi cả. Tôi cũng chưa bao giờ gọi tiến sĩ Lee theo cách đó!

Hyung Won nhớ lại câu trả lời của Wonho vài tiếng trước, điều đó làm cậu ngạc nhiên và một chút hạnh phúc. Cậu lại mỉm cười.

- Vậy, lời hứa 15 năm trước, đó là một sự ràng buộc, nó không được tính. Nhưng nếu... nếu tôi, với tư cách khác, hỏi anh một lần nữa... - Bàn tay Hyung Won siết lại. - thì câu trả lời sẽ thế nào?

Wonho im lặng. Hyung Won đã chờ đợi khá lâu. Nhưng cậu vẫn không nghe được gì từ anh. Cậu thở dài, mỉm cười lần nữa rồi bước vào con hẻm tối.

Wonho vẫn theo cậu về tận phòng. Hyung Won thôi chờ đợi, nhưng cũng không hỏi gì thêm. Ngay khi cậu định đóng cửa, Wonho lại khiến cậu lần nữa ngạc nhiên.

- Cậu chủ! Nếu đó là câu hỏi từ cậu, thì câu trả lời của tôi chưa bao giờ thay đổi!

Khi Wonho nói điều này, một chút gì đó đã vụt qua trên khuôn mặt anh. Nhưng anh rời đi trước khi Hyung Won kịp nói.

--------------[Thời điểm hiện tại]--------------

Hyung Won thừ người trên giường. Cậu đã trằn trọc quá nửa đêm vì những điều Wonho nói. Và khi cậu muốn xuống tầng dưới để uống chút nước, cậu đã vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa bố cậu với tiến sĩ Lee. Cậu bây giờ không còn nhớ rõ mình đã phản ứng điên rồ kiểu gì. Giận dữ, gào thét, trách móc, có khóc một chút và đập phá một vài thứ. Không có bất cứ lời giải thích nào từ chủ tịch Chae lọt vào tai cậu. Sau cùng, tiến sĩ Lee đã tiêm vào người cậu một thứu thuốc gì đó, cậu lịm đi.

Cậu không rõ mình đã ngủ bao lâu, nhưng chắc rằng mọi thứ quanh cậu đều đang rất tệ. Đầu cậu đau, cơ thể không có chút sức lực nào. Cậu nhìn sang chiếc tủ thấp cạnh giường. Thuốc, nước đá và cả cặp nhiệt độ. Cậu đưa tay sờ lên trán mình. Có vẻ như cậu đang bị sốt. Tâm trí trở nên mù mờ hơn.

"Ngay cả khi cậu ấy tắt thở, ông vẫn sẽ nói vậy?"

Câu nói của tiến sĩ Lee lại văng vẳng bên tai. Điều duy nhất Hyung Won nghĩ được lúc này là phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Cậu loạng choạng bước xuống giường, ra phỏi phòng. Cầu thang trống trải đến đáng sợ. Đi cửa trước nghĩa là phải ngang qua phòng thí nghiệm. Cậu lần mò xuống bếp để tìm lối sau. Mọi thứ thật tối tăm. Căn nhà vắng vẻ một cách bất thường, nhưng cậu không có thời gian để nghĩ quá nhiều về điều đó.

Ngay khi cánh của xuất hiện trước mắt, giọng nói của ác ma lại vọng đến sau lưng.

- Nỗ lực để trốn chạy sao, cậu chủ nhỏ?

- Anh muốn gì? - Dù ở tình huống nào, giọng điệu cậu vẫn không ở thế yếu.

- Muốn gì sao? - Lee Min Hyuk cười, bước đến chỗ cậu. - Tất nhiên là ngăn cậu bỏ trốn rồi!

Hắn lại chỗ cánh cửa, khóa lại. Hyung Won biết cậu không thể chống lại hắn trong tình trạng thế này. Mọi thứ trước mắt cậu cứ nhòa đi, cố gắng đứng vững đã là điều quá sức.

- Có vẻ như cơn sốt vẫn chưa lui? Đừng kháng cự vô ích. Một mình cậu cũng chẳng biết đi đâu cả. Tôi nói đúng chứ?

Hyung Won thật sự muốn đáp trả lời hắn, nhưng đáng buồn thay, hắn lại nói đúng.

- Có cần tôi giúp không?

Tiến sĩ Lee lấy trong túi áo một ống tiêm. Cậu hiểu hắn muốn làm gì. Hắn cầm ống tiêm, lại gần cậu. Hyung Won cố sức kháng cự. Cậu đẩy hắn ra, nhưng người ngã lại là cậu. Ngay khi Hyung Won nghĩ mặt mình sắp tiếp đất, lại được một bàn tay đỡ lấy.

- Chà, Wonho! Tốt lắm, giữ chặt để tôi tiêm thuốc cho cậu ấy nào, sẽ dễ dàng thôi.

Hyung Won cảm thấy giận sự yếu đuối của chính mình. Mũi kim cứ mặc nhiên tiến đến chỗ cậu. Nhưng một bàn tay đã nhẹ nhàng đẩy nó ra. Vẫn là Wonho.

- Tôi không nghĩ gây mê là cần thiết, thưa tiến sĩ!

Rồi trước con mắt ngạc nhiên của Lee Min Hyuk, anh xốc Hyung Won lên, mang về phòng.

Wonho đặt cậu trên giường, mang cho cậu một ly sữa. Cậu ngoảnh mặt đi.

- Đừng tỏ ra ngang bướng, cậu chủ, cậu chỉ làm khổ bản thân thôi! - Hyung Won vẫn không đáp. - Vậy tôi sẽ để ở đây. Nhớ uống cả thuốc nữa!

Wonho quay đi.

- Anh có biết về chuyện đó không? Chuyện mà tôi đã nghe hắn nói, hắn nói...

- Có! - Wonho ngắt lời. - Tôi biết!

Hyung Won thậm chí không tin vào tai mình. Mắt cậu ngấn nước.

- Vậy... còn lời hứa?

Wonho giữ yên lặng và rời đi. Hyung Won siết chặt cả hai tay, giọt nước đắng chát nối dài nhau rơi xuống.

- Tại sao, Wonho? Lần này là vì ai?

Giọng cậu nghẹn lại, cố nén những tiếng khóc rưng rức. Nhưng phía ngoài cánh cửa, Wonho vẫn nghe thật rõ.

-------------------

Nhập học rồi TT^TT bận lại rồi TT^TT *khổ tâm*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com