Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6 [H]

Sinh nhật Byun BaekHyun nên cho ra chap =))) thực ra hôm qua mới thi học kì xong môn :v chờ vài ngày sau thi tiếp nên mới type thế lày =)))

Độ Khánh Thù là người làm mới của Kim gia đảm nhận công việc chăm sóc hoa viên. Công việc không gọi là vất vả thêm nữa với sở thích yêu thiên nhiên của mình thì Độ Khánh Thù cho rằng đây là công việc tốt. Là người làm thì đã sao chứ?! Người làm ở Kim gia là hạng hạ nhân nghèo mạt trong phủ nhưng với Kim lão gia cùng Kim phu nhân thì không coi như vậy, đối xử với bọn họ rất tốt, có phân rõ vai vế thực sự nhưng chung quy lại được coi như người nhà. Độ Khánh Thù là cậu bé chăm chỉ, vì vậy cậu luôn cố gắng làm thêm những công việc khác giúp mọi người, thế nên ai cũng quý mến cậu bé đáng yêu này hết. Lúc này,, sau khi dọn dẹp xong hoa viên, chăm sóc cây cảnh, tỉa lá, bắt sâu xong hết =)) trồng hoa cũng xong thì Độ Khánh Thù đang tập bổ củi :v Nói là tập bổ củi chứ thực ra ẩn dấu dưới thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cậu lại là một sức mạnh phi thường =)) chưa chắc trai tráng to con hơn cậu mà đánh bật được cậu đâu nhaaaa~

Đang nỗ lực như thế nhưng Độ Khánh Thù cơ hồ cảm nhận được sau lưng mình như có ai đó dùng ánh mắt nóng bóng nhìn chằm chằm. Cậu lặng lẽ quay đầu lại, nét ngơ ngác đọng trên gương mặt trắng nõn, lấm tấm chút mồ hôi. Thân ảnh phía trước cao lớn, anh tuấn, làn da nâu khỏe khoắn, thực hảo soái, nhưng vấn đề là sao người này trông ngu thế không biết?! Độ Khánh Thù định cất giọng lên hỏi người này là ai?! Sao lại ở đây quan sát cậu?! Thì đối phương mặt nghệt mới khôi phục bộ dạng oai phong lẫm liệt mà nói:
-" Ngươi, trố mắt ra nhìn ta làm cái gì hả?! Hừ, hạ nhân trong phủ mà không biết bổn thiếu gia ta sao?!" Kim Chung Nhân đang mải chú ý người kia, hắn còn mơ màng vào cõi mộng khi người kia nhìn mình, mãi thấy cậu chăm chú để ý mình khiến hắn mất tự nhiên nên mới giả giọng điệu chán ghét ra để lấy lại bình tĩnh.
-" Thiếu, thiếu gia...?!" Độ Khánh Thù vẫn là ngây ngốc, đây là thiếu gia, tức Kim thiếu gia, tức là con trai của Kim lão gia, lại tức là chủ nhân của mình?! Nhưng làm sao mà thiếu gia lại ở đây làm cái gì?! Bao câu hỏi cứ quay vòng trong cái đầu nhỏ của cậu khiến cậu bé đã ngơ ngác lại còn thêm nhăn nhó suy luận.
-" Thiếu gia,, tôi xin lỗi, tôi mới đến phủ làm không lâu, không nhận biết được cậu là thiếu gia, thật xin lỗi, mong cậu bỏ qua cho tôi, tôi tôi...." Độ Khánh Thù khẩn trương nói, này liệu có phải vì cậu nhìn thiếu gia với ánh mắt như sinh vật lạ mà người kia sẽ tức giận tống cậu khỏi phủ không nhỉ?!
-" Ngươi đó, lắp bắp cái nỗi gì,, ta là chẳng qua đi dạo hóng gió mát,, ừm ừm thấy ngươi đang bổ củi nên nán lại nhìn một chút." Kim Thiếu gia thấy đôi môi chúm chím đỏ mọng mím lại gắt gao do lo sợ lỗi lầm của mình mà trong lòng kêu gào oeoeee moeee quá nhaa
-" Thực cảm ơn cậu, thiếu gia, cậu đã không trách lỗi lầm của tôi, thiếu gia bây giờ không phải sáng sớm, cũng sắp trưa rồi, cậu vẫn là nên về nghỉ ngơi đi" Độ Khánh Thù chân thành khuyên bảo thiếu gia nhà mình, giờ này còn đi hóng gió nỗi gì?! Không muốn bị cảm nắng ư?!
Kim Chung Nhân thấy màn này có ý không vui?! Tiểu tử này đang tìm cách đuổi cổ hắn đi sao?! Hừ, ngươi được lắm, bản gia ta ở đây nhìn ngươi có tí mà dám làm kiêu đó hả?!!
-" Ta đi hay không mặc ta, liên quan gì tới ngươi? Ngươi cứ ở đây làm việc, ta cứ ngồi ở đây đó?! Ngươi quản bản thiếu gia được sao?!" giọng nói pha chút bực mình khiến Độ Khánh Thù suýt lại mếu máo, rõ ràng là cậu đang lo cho sức khỏe thiếu gia mà?! Sao lại thành ra cậu to gan dám đuổi thiếu gia đi chứ?!
-" Không phải, thiếu gia, tôi là lo cho cậu, nắng buổi trưa không tốt, không cẩn thận thiếu gia sẽ sinh bệnh mất..." lời nói lấp lửng, cậu vẫn là không dám nói lại lần nữa, thiếu gia về phòng đi đâu.
-" Hahaaa, ra là ngươi lo cho ta ư tiểu tử, ai chà chà, suýt làm ta hiểu lầm nhà ngươi, trời đã như thế, ngươi cũng nên về nghỉ thôi, đi, ta dẫn ngươi đi" Kim Chung Nhân nói xong toan tính kéo tay cậu đi thì bị Độ Khánh Thù chặn họng
-" Thiếu gia, tôi là vẫn phải làm xong công việc đã, thiếu gia không cần lo cho tôi, tôi quen rồi, không sao hết, cậu vẫn là nên về trước đi" Độ Khánh Thù thành thật nói, cậu không ngại trưa nắng mặt trời chói chang, tính cậu là vậy, đã làm sẽ phải hoàn thành xong hết
Kim Chung Nhân lo lắng người kia có làn da đẹp đẽ mịn màng lại thêm trắng trẻo, phơi nắng không phải sẽ làm cậu hỏng hết da sao?! Hắn mới cố chấp muốn cậu đi theo mình, ai dè tên này cũng cứng nhở?
- Bổ củi chứ gì, bản thiếu gia làm được, để ta giúp ngươi nhé?!" Kim Chung Nhân không muốn mĩ nhân của lòng mình vất vả nên hắn muốn giúp đỡ cậu nhưng mà với bản tính thiếu gia được cưng chiều này thì bổ củi với hắn khó như lên trời.
Độ Khánh Thù cố nén cười trong lòng, thiếu gia của tôi ơi, cậu cầm cái búa còn không nổi chứ nói gì đến chặt củi?! Hahaaa
Kim Chung Nhân muốn ra vẻ anh hùng trong mắt người đẹp nhưng lần này hắn sai rồi, huhuuu, củi không bổ được còn thấy vẻ mặt Độ Khánh Thù đang nhạo báng mình kia kìa. Thiếu gia nào đó quê một cục không biết giấu mặt đi đâu nên lại tỏ vẻ chán ghét,
-" Ai da, haizz, ta hôm nay sức khỏe không được tốt, quên mất là không thể giúp ngươi rồi, hừm hừm, ta vẫn là nên đi trước, tiểu tử, ngươi cũng về sớm đi" Nói xong, ai đó hùng hổ bỏ đi luôn để lại Độ Khánh Thù lúc này mới dám cười ra tiếng,, hahaaa xem thiếu gia kìa, đã yếu còn thích ra gió.
************************************
Tiểu Hắc từ xa thấy công tử mặt mày bí xị nên chạy lại hỏi han. Huhuu, cậu ơi là cậu đi đâu mà để em tìm mệt muốn chết luôn đây hả
-" Thiếu gia, cậu đi đâu mà để em đi tìm muốn té xỉu luôn đây,, cậu hại em bị phu nhân xả cho một trận, tưởng cậu lại rong chơi, ra khỏi phủ tìm mấy cô xinh tươi rồi đó chứ?! "
-" Haizzz, bản thiếu gia ta là ở trong phủ dạo mát, ngươi, có đi tìm cũng không xong, muốn ở đó lên mặt với ta hả?!" Kim Chung Nhân tâm trạng u ám này càng u ám hơn, từ bao giờ mà hạ nhân trong phủ thích dạy đời hắn cơ chứ?! Hừ, bản gia ta không phải người thích đùa.
Tiểu Hắc thấy thiếu gia nhà mình có chuyện không vui, lại như có ý giận cá chém thớt lên nó, nên nó chỉ cúi đầu không nói gì nữa.
Kim Chung Nhân bỏ đi không quên vọng lại: " Ta mệt, tối không ăn cơm, đừng làm phiền ta nghỉ ngơi nghe chưa?!"
Nghe giọng nói thiếu gia, nó biết xem ra công tử thực sự rất tức giận, nhưng ngẫm lại nó có làm gì sai đâu cơ chứ?! Cậu ấy tức cái nỗi gì?!
************************************
Ngô Thế Huân dẫn vợ nhỏ vui chơi kinh thành tấp nập xong xuôi,, hắn đưa Lộc Hàm lên núi ngắm cảnh đẹp non xanh thơ mộng, cả buổi theo đuôi tướng công nhà mình, khiến cậu có phần mệt mỏi. Ngồi yên ngựa, Lộc Hàm yên tâm dựa vào lồng ngực vững chãi đằng sau,, cậu là bắt đầu lim dim à nhaa, Ngô Thế Huân thấy nương tử của mình như thế có phần xót xa, biết thế không dẫn cậu đi cả ngày như thế này,, đau lòng không khỏi lại hôn nhẹ môi cậu âu yếm.
-" Hàm Nhi, em mệt lắm ư?! Hay thôi chúng ta không lên núi nữa nhé, ta đưa em về phủ nghỉ ngơi"
Lộc Hàm nghe thấy hắn nói vậy bèn phản kháng ngay lập tức:
-" Em không mệt mà chàng, chàng nói đưa em đi rồi, định nuốt lời bây giờ sao?!" Lộc Hàm bĩu môi vờ ủy khuất, Hắn thấy màn này thì biết, vợ nhỏ của mình giờ hay nhõng nhẽo lắm à nha. Lại hôn chụt lên gò má cậu rồi bảo
-" Ta là sợ em mệt nên mới lo lắng hiểu không?! Đã hứa với em điều gì, ta chắc chắn sẽ làm cho em"
-" Em đùa chàng thôi mà. Giờ em không mệt nữa, mình lên núi chơi nhé?! " Lộc Hàm lại nở nụ cười tươi rói với hắn, cậu biết hắn lo lắng cho mình nên không khỏi cảm động, cậu chỉ là đùa vui với tướng công nhà mình thôi. Ngô Thế Huân tay siết chặt thêm vòng eo cậu, trán kí vào trán cậu yêu thương: " Em đó, đồ qủy nhỏ" làm Lộc Hàm lại được thể khúc khích

Trên núi chiều tà gió mát lồng lộng thổi, đưa vợ nhỏ lên đỉnh xong, thấy Lộc Hàm phấn khích nhìn quang cảnh hùng vĩ bên dưới, hắn lại càng thêm yêu thương cậu, Ngô Thế Huân tiến lại gần ôm nhẹ lấy eo cậu phía sau, mặt chôn vào hõm cổ cậu mà thì thầm,
-" Thích không?!"
-" Ở đây thật đẹp, thật thoải mái, chàng xem bên dưới kìa, hihii, Ngô phủ nhà chúng ta chắc bé tí ti luôn" Lộc Hàm quay đầu lại nói cười với hắn, trong đôi mắt trong veo hiện lên ý cười tươi rói, mỗi lần nhìn vào đôi mắt nai to tròn, long lanh của cậu, hắn vẫn là không nhịn được, hôn môi cậu một cái chụt.
-" Em thích là được rồi,, còn mệt không?! Chúng ta ở đây hóng gió, em mệt phải bảo ta, nghe không?! Hàm Nhi mà ốm, ta sẽ rất đau lòng" Ai đó lại hôn lên trán cậu thủ thỉ, bảo bối của hắn.
-" Em không có mệt mà, chàng đừng lo, ở đây thích quá làm em thật không muốn về phủ luôn". Lộc Hàm lại cố ý đùa vui với Ngô Thế Huân, được hắn dẫn đi như này làm cậu rất vui vẻ, nghĩ lại đang thoải mái như vậy, so với Ngô phủ rõ ràng là hơn hẳn mà.
-" Bảo bối, đi, ta mang em tới một nơi, đảm bảo còn đẹp hơn thế này nhiều". Ngô Thế Huân mang vợ nhỏ lên cánh đồng hoa trên núi,, ở đây vốn vắng vẻ, Ngô Thế Huân tình cờ biết được nơi này khi cùng Kim Chung Nhân tập săn bắn trên núi,, nói là săn bắn chứ hắn cùng với bạn nối khố lại mang rượu ra tâm sự với đời thì đúng hơn.
Giữa cánh đồng hoa tím ngát lãng mạn, Lộc Hàm lại được vẻ ngây ngốc, đẹp qúa, đẹp quá cơ. Rời khỏi vòng tay ôm mình, cậu tung tăng đến bên nhưng khóm hoa xinh đẹp đang đung đưa trước gió kia, hòa mình vào chúng để cảm nhận hương thơm êm dịu. Hắn từ xa quan sát cậu, một mình Lộc Hàm nhỏ bé giữa cánh đồng hoa to lớn khiến hắn như nhìn thấy được cậu là thiên thần, cậu đã đến bên hắn nhẹ nhàng như vậy, cho hắn cảm giác biết yêu thương một ai là thế nào, Ngô Thế Huân nở nụ cười, trong ánh mắt mang theo vẻ cưng chiều ngắm nhìn cậu nô nức.
Lộc Hàm thực sự vui mừng cậu chạy trên cánh đồng hoa với nụ cười trong veo trên môi, từ xa gọi vọng lại:
-" Thế Huân, chàng lại đây, lại đây nhanh lên" Lộc Hàm vẫy tay gọi hắn cuống quýt, chàng đó, đứng ngốc phía đó làm gì? không muốn chơi với em à?!
-" Quỷ nhỏ của ta, xem ta có bắt được em không nhé?! " Ngô Thế Huân cũng hưng phấn chạy lại hét to, Lộc Hàm cười ngốc quay mặt đi mà chạy để phía sau hắn rượt cậu, hai thân ảnh cùng nhau nô đùa trên cánh đồng lớn, đã thế còn râm ran tiếng cười nói như của bọn trẻ con.
Lộc Hàm chạy mệt rồi thì bị Ngô Thế Huân bắt được ôm vào lòng, hắn bế cậu lên xoay vòng vòng khiến Lộc Hàm choáng váng mà hét: " Huân, chàng thả em xuống đã aaaaaa"
Ngô Thế Huân không nghe lời cậu, cứ trêu cậu như vậy lại là sở thích của hắn: " Ta không thả em xuống đó, Hàm Nhi, xem em làm gì ta nào ?" Ngô Thế Huân mặt đầy thách thức
-" Huân, em chóng mặt, chàng đừng quay em nữa," Lộc Hàm đầu óc lộn tùng phèo hết lên, còn quay nữa chắc cậu nôn mất thôi
-" Bảo bối, em có sao không?! Ta xin lỗi, ta không nên như vậy?! Bảo bối, em khó chịu chỗ nào hả?!" Ngô Thế Huân lo lắng sốt vó, hấn muốn đùa vui cậu thôi nhưng không ngờ, vội thả Lộc Hàm xuống, nhín sắc mặt có phần tái nhợt của cậu khiến hắn lại thêm đau lòng. Lộc Hàm thấy vẻ mặt của chồng yêu như vậy, cậu mới biết mình dọa hắn sợ rồi, bèn ôm chặt lấy hông người đối diện, nhỏ giọng như muỗi kêu bên tai
-" Em không sao nữa rồi, ai bảo chàng quay em như chóng chóng mới khiến em khó chịu chứ?! Giờ thì ổn rồi, chàng đừng lo lắng nữa" nói xong lại kiễng chân hôn lên môi ai kia xoa dịu lòng hắn
-" Hàm Nhi, em làm ta sợ, ta sai rồi, sau sẽ không đùa em như vậy nữa, tha lỗi cho ta, bảo bối" Ngô Thế Huân lại ôm chặt người trong lòng, như muốn khảm sâu cậu vào trong thân thể hắn hòa làm một. Môi không tự chủ được lại quấn quýt môi cậu, hai ngươi hôn môi say đắm, chỉ thấy cái lưỡi ranh mãnh của hắn luồn lách trong khoang miệng nhỏ nhắn, Ngô Thế Huân vừa hôn vừa mút mát, dây dưa mà gặm cắn khiến Lộc Hàm mê muội, chìm vào nụ hôn nóng bỏng. Chỉ đến khi hai người cùng thiếu dưỡng khí mới buông nhau ra. Hắn nhìn đến gương mặt đỏ hồng của cậu, lại nhìn đôi môi sưng mọng còn đọng lại nước bọt của hắn khiến Ngô Thế Huân một lần cương cứng luôn
-" Hàm Nhi, hôn em thế này không đủ, mình làm chuyện gì thân mật hơn đi?" Ngô Thế Huân chẳng ngại ngần che giấu tà niệm, hắn muốn cùng cậu làm luôn ở đây. Có sao đâu chứ?!
-" Chàng, chàng ở đó nói gì vậy?! " Lộc Hàm lại càng thêm ngượng ngùng, đừng nói giữa khung cảnh trữ tình nơi đây mà người này lại mặt dày đề cập đến chuyện đó nhé?!
-" Lại còn giả vờ không hiểu ý ta hả bảo bối, em xem này, nó vì em không nhịn được, bây giờ làm ta khó chịu muốn chết đây" Ngô Thế Huân cầm tay cậu ma sát khố hạ cứng ngắc bên dưới, bàn tay Lộc Hàm cảm nhận được nơi đó khiến cậu không khỏi run rẩy
-" Huân, về nhà, về nhà được không, em em không, không thể..." Lộc Hàm không nói được hết câu, cậu vốn da mặt mỏng, loại chuyện đó mà làm chốn này là không được đâu.
-" Bảo bối, em bảo ta làm sao mà chờ được tới nhà cơ chưa?! Làm luôn ở đây cũng không sao, không có ai thấy đâu, chỉ có ta thấy em thôi, Hàm Nhi, chả lẽ em không thương chồng em?" Ngô Thế Huân giọng ỉu xìu nói,ánh mắt như con chó nhỏ giận dỗi =))))
Lộc Hàm thấy tương công nhà mình như thế, lại thấy thương hắn, chàng chắc chắn khó chịu lắm, mình thương chàng không hết, sao còn ở đây mà giữ lễ nghi gì nữa, chàng vì mình làm bao nhiêu, chả lẽ mình lại....
Lộc Hàm còn bận suy nghĩ đắn đo, Ngô Thế Huân biết mưu kế sắp thành bèn giả giọng
-" Hàm Nhi, em không muốn thì ta sẽ không ép em, em ở đây chờ ta, ta đi giải quyết một lát" Ngô Thế Huân toan bỏ đi thì bị Lộc Hàm ôm chặt lại.
-" Huân, chàng muốn thì làm đi..." Ngô Thế Huân nghe được lời Lộc Hàm nói, tim như bay lên chín tầng mây, hắn ôm cậu nằm xuống nền hoa tím, âu yếm hôn lên môi cậu, Lộc Hàm vòng tay qua cổ hắn tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng. Người bên trên không chờ đợi được nữa, tìm cách thoát li y phục của cậu. Giữa sắc hoa tím ngát nổi lên là thân ảnh trắng mịn không một mảnh vải. Lộc Hàm né tránh ánh mắt cuả chồng yêu, cậu cố dùng bàn tay nhỏ bé che đi thân thể lõa lỗ của mình vì ngại, Ngô Thế Huân nhanh hết sức lột bỏ áo quần vướng víu, trườn lên người Lộc Hàm lại hôn môi say đắm, rời nụ hôn lần lượt đến khuôn ngực nõn nã, lại âu yếm hai đầu vú run rẩy, rời nụ hôn đến vòng eo thon nhỏ liếm láp. Cả thân trên của Lộc Hàm bị đánh dấu bởi những nụ hôn đỏ chói.
-" Hàm Nhi, em xem phía dưới của ta này, không ổn rồi, em phải giúp chồng yêu chứ?! Ta lại càng khó chịu hơn rồi" Ngô Thế Huẩn chỉ cho cậu thấy côn thịt của hắn cứng càng thêm cứng, đã thế còn tím đỏ dọa cậu nữa chứ. Lộc Hàm mãi mới mở miệng nói cậu không hoàn chỉnh:
-" Giúp, em giúp chàng thế nào chứ, em, em ....?!
-" Làm như ta hay làm với em ấy, em hôn nhẹ nó cho ta xem xem, được không Hàm nhi" Ngô Thế Huân nói xong lại gục mặt vào hõm cổ cậu hít hà, chốc chốc lại gặm cắn vùng cổ mẫn cảm
Lộc Hàm cũng không kiêng dè gì nữa, cậu đã có gan làm chuyện đó ở nơi này, bây giờ có giúp Ngô Thế Huân cũng không sao, chỉ là cậu ngại ngùng mà thôi. Lộc Hàm đẩy nhẹ hắn ra, cậu cúi xuống nhìn nơi to lớn kia, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu, cho nơi đó vào miệng nhỏ nhắn của cậu khiến Ngô Thế Huân sướng rên, hắn ôm lấy mái tóc Lộc Hàm, nhẹ nhàng hướng dẫn cậu mút mát.
-" Hàm Nhi, em mút nhẹ nơi đó thôi,, ân ân, đúng rồi, sau thì dùng miệng đánh vòng tròn lên đầu khấc, tiếp đó mút nhẹ từ dưới lên trên ,, ân Hàm Nhi, em giỏi quá, từ từ, em còn phải âu yếm hai quả cầu của ta nữa chứ....." Ngô Thế Huân lâm vào mê sướng. Hắn thở dốc không thôi, khuôn miệng nhỏ xinh của Lộc Hàm khiến hắn thật thoải mái. Lộc Hàm học theo Ngô Thế Huân cố gắng làm hắn sung sướng nhất. Thứ to lớn có phần khiến cậu không thích vì nó cứ đâm sâu xuống cuống họng. Cậu chuyên tâm mút mát khiến Ngô Thế Huân lên đỉnh, không kịp báo trước mà bắn thẳng vào miệng Lộc Hàm khiến cậu ho sặc sụa. Lộc Hàm vì bị bất ngờ mà trách hắn
-" Chàng đó, sao lại ... "
-" Hàm Nhi, ăn thứ đó của chồng, em phải vui chứ?! Sao mặt mày em như khó ở thế hả?!" Ngô Thế Huân cười cợt chọc quê Lộc Hàm.
-" Thứ đó, tanh như thế, chàng lại bảo..." ai đó cúi mặt
Ngô Thế Huân nhìn gương mặt cậu, lại nhìn xuống cái miệng ăn bạch dịch của mình, vì quá nhiều mà trào ra khỏi khóe môi khiến Lộc Hàm càng trở nên dâm đãng trong mắt hắn. Ngô Thế Huân kéo Lộc Hàm ngồi lên bụng mình, côn thịt lại khẽ cạ bạch dịch sót lại lên lỗ nhỏ " Bây giờ đến phiên ta yêu thương em" Nói xong cũng nhắm lỗ nhỏ mà đâm vào. Lộc Hàm khẽ nhăn mặt vì đau, nhưng nhờ có bạch dịch kia khiến Ngô Thế Huân lại dễ dàng luận động trong cơ thể cậu, tư thế này khiến côn thịt đâm sâu vào tận cùng cơ thể Lộc Hàm .Lộc Hàm run rẩy rên rỉ, ngồi trên người Ngô Thế Huân,hai tay chống lên khuôn ngực nam tính, bên dưới để mặc Ngô Thế Huân ôm lấy hai cánh mong cong vểnh nâng lên hạ xuống, côn thịt theo đó đi ra đi vào.
Hai người mặc kệ thời gian trôi đi mà hoan ái tới tận sẩm tối, Ngô Thế Huân bắn không biết bao lần nhưng vẫn còn khỏe mạnh chán, nhìn xuống lỗ nhỏ còn trào ra bạch dịch của mình do ai đó bắn quá nhiều khiến hắn thích thú nở nụ cuời, hôn nhẹ môi Lộc Hàm lại thấy vợ nhỏ mệt mỏi quá rồi bèn khoác lại áo quần cho cậu rồi mang cậu về phủ, trên núi đêm rồi sẽ lạnh, Ngô Thế Huân không muốn vợ nhỏ bị ốm, hắn tức tốc phi ngựa về phủ. Người làm thấy thiếu gia bế thiếu phú nhân trên tay không khỏi thắc mắc có chuyện gì với thiếu phu nhân vậy nhỉ ?!
END CHAP =]]]
Chắc 10 chap là end các cậu à, short fic thôi mà 😂😂😂😂😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com