Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3


09.00pm

Nguyên tỉnh dậy, nhìn quanh quất, mọi thứ đều trắng xóa. "Tại sao mình lại ở đây vậy nhỉ?" Cậu nhìn quanh , ngạc nhiên khi nhìn thấy Khải đang ngồi tựa vào ghế, mắt nhắm lại, trông hệt như thiên sứ. Đây là lần thứ hai trong ngày cậu thấy anh trong khi ngủ. Thật đẹp.

- Này, nhìn tôi đủ chưa? Tôi biết tôi đẹp nhưng nhóc không cần nhìn nhiều vậy đâu- một giọng nói cất lên khiến Nguyên giật mình...

- Ơ...ai ....ai mà thèm nhìn anh chứ. Cái đồ Ảo tưởng sắc đẹp- Nguyên vội quay mặt đi, bĩu môi nói.

- Thì nhóc nhìn tôi chứ ai nữa. - Khải mở mắt ra, nhìn Nguyên cười cười, để lộ ra hai chiếc răng khểnh.

- Ê tôi không phải nhóc nhá. Đã nói rồi, anh hơn tôi có 1 tuổi, ko được gọi tôi là nhóc. - Nguyên làm vẻ mặt giận, nét mặt đáng yêu ấy đều lọt vào mắt Khải.

Anh bước tới gần giường bệnh

- Này nhóc, không đùa nữa. Sao cả ngày nay nhóc lại không ăn gì rồi để đói lả như vậy hả? Làm người đẹp như tôi đây phải ra sức cõng nhóc vô đây, vậy mà tôi lại không nghe được tiếng cảm ơn nào. Chậc chậc.... thật là....- Khải đứng khoanh tay nhìn Nguyên giả vờ lắc đầu.

- Là anh đưa tôi vô đây à.? Vậy Cảm ơn anh nhé. -Nguyên đưa mắt nhìn Khải, đầy vẻ biết ơn. À mà khoan, cậu thấy có gì đó không đúng. Theo như anh ta nói thì cậu ngất xỉu vì đói, mà cậu đói vì......

.

.

- Ê tại sao tôi phải cảm ơn anh chứ, tên đáng ghét kia. Là do anh tôi mới bị như vậy nha. - Nguyên chỉ vào Khải, giọng hơi tức.

- Tôi á?- Khải nhìn quanh, trong phòng không có ai khác, rồi chỉ tay vào mình, nhìn Nguyên với anh mắt đầy dấu hỏi chấm.

Nguyên gật đầu lia lịa.

- Ê sao lại là do tôi hả nhóc - Khải quắc mắc.

- Thì do anh chứ do ai. Tôi bị lạc nhờ anh giúp ra anh không giúp, hại tôi phải mò đường ra hết mất cả thời gian trưa quý báu, không ăn uống được gì. Mà bây giờ là mấy giờ rồi vậy?- Nguyên nói liên hồi.

- 9h tối. - Khải dửng dưng nhưng trong lòng lòng thầm nghĩ " vậy là tại mình thật"

- What?? Thiên a~~..... sao người nỡ đối xử bất công với con như vậy.... huhu sáng ra dậy muộn không kịp ăn, trưa bị tên đáng ghét hại không cho ăn. Giờ lại quá bữa tối rồi. Thiên aaaaaaaa...... ôm bụng than, Nguyên ngẩng mặt lên, khuôn mặt lộ rõ sự bất mãn.

Khải chỉ biết đứng đó cười. Cậu nhóc này quả thật rất đáng yêu.

- Này nhóc, dừng than vãn lại đi. Tôi nghe điếc hết tai rồi. Dậy tôi dẫn đi ăn, nhanh! - Khải như ra lệnh cho Nguyên, nói lớn rồi quay đi.

Kéo chăn ra, Nguyên nhảy phốc xuống giường, chỉnh sửa lại tóc tai quần áo cho tươm tất rồi cậu quay qua, liếc xéo Khải 1 cái. "Rõ ràng do anh ta mà anh ta lại dám ra lệnh cho mình nữa, thật đáng ghét mà".

Trên đường đi.

- Này bây giờ chúng ta đi ăn ở đâu vậy? - Nguyên lăng xăng hỏi.

- Tôi là đàn anh của nhóc đấy, liệu mà xưng hô đàng hoàng - Khải lườm Nguyên.

- Xùy..... đáng ghét như anh tôi không thích lễ phép. Ple - Nguyên trề môi nói rồi lại le lưỡi trêu chọc con người đối diện, điệu bộ đáng yêu không tả được.

- Nhóc..... Thôi được rồi, không đôi co với nhóc nữa. Đi ăn - Khải lộ ra vẻ mặt bất mãn, "sao cậu nhóc này bướng bỉnh vậy "

- Ăn ở đâu? Bây giờ cantin đóng cửa rồi mà. - Nguyên ngơ ngác hỏi.

- Cứ đi theo tôi. - Khải dửng dưng đi.

Hai người cứ đi. Nguyên lẽo đẽo sau Khải. Anh dẫn cậu ra đằng sau trường, đến bức tường ngăn cách bên trong trường và ngoài đường.Trời tối cộng thêm khu này không có đèn khiến Nguyên hơi sợ. Hai người dừng lại.

- N..này sao lại ra đây vậy?- cậu lắp bắp.

- Sao lại không thể ở đây... Vương Nguyên......- Khải ghé sát tai Nguyên, khẽ nói khiến cậu rùng mình.

- A..... không. Thôi tôi không đó nữa, tôi về trước đây. Anh cứ ở lại đây nhé. "Mình cảm thấy có mùi nguy hiểm". Nguyên co chân chuẩn bị chạy thì lại có một cánh tay giữ cậu lại. Cảnh tượng lại giống như lúc nãy trong KTX, cậu dựa lưng vào bức tường còn Khải thì.......

Nguyên nuốt nước bọt.

- Này Khải, anh...anh định làm gì vậy?

- Nhóc nghĩ thử xem. Nơi này khá tối, lại xa KTX.  Cả tôi và nhóc đều đang đói. Và cũng CHỈ CÓ hai chúng ta. Nhóc nghĩ tôi định làm gì??- Khải tiến gần tới mặt Nguyên, giọng nói vẫn đều đều, hai chiếc răng khểnh lại lộ ra từ lúc nào.

- Anh...không lẽ....Không thể nào... không được..... anh đi ra chỗ khác đi.- Nguyên thật sự hoảng sợ, không lẽ cái con người kia lại định "làm gì" cậu ư? Không thể như vậy được. Cậu ra sức đẩy anh ra nhưng đối với một người mảnh mai như cậu thì khó có thể làm đc điều đó.

- Ha... nhóc con, đang nghĩ bậy bạ gì đúng không?? Hahaha tôi chỉ đùa chút mà nhóc đã phản ứng vậy rồi. Vui thật. Thôi không đùa với nhóc nữa, giờ tôi dẫn  đi ăn nè. Khải nhìn Nguyên cười đắc ý.

-...... - Nguyên nghệt mặt ra. Hai vành tai, khuôn mặt cậu bây giờ không khác gì quả cà chua. Cậu xấu hổ cúi xuống. Cũng may trời tối nên anh không thấy được bộ mặt này của cậu, nếu không thì.....chắc cậu không còn ngẩng mặt lên được nữa.

Sau đó, Khải nhảy phốc lên, quan sát xung quanh rồi lại nhảy xuống.

- Nhóc, biết trèo tường không?

- Biết chứ sao không. Chuyện này tôi quá quen rồi. - Nguyên dõng dạc.

- Ok. Vậy giờ nhóc trèo qua trước đi, tôi ở dưới đây sẽ "hỗ trợ" cho  - Khải nheo mắt nhìn Nguyên cười cười

- Xùy...  ai cần anh chứ. Tôi tự qua được. Chống mắt lên mà nhìn nhá. Nói rồi Nguyên cởi giày ra, xách tay, lùi ra sau lấy đà, nhảy phốc lên tường, vượt ra ngoài. Khải cũng lấy đà làm theo vậy, lòng thầm nghĩ "cũng giỏi đấy chứ".

Cả hai đều đã ra ngoài. Nguyên đắc ý nhìn Khải, tỏ ý xem anh còn dám coi thường mình nữa không. Anh chỉ nhìn cậu rồi lắc đầu nhè nhẹ "như con nít". Nguyên lại hỏi:

- Bây giờ chúng ta đi ăn ở ngoài hả?

- Chứ nhóc tốn công trèo ra trường làm gì? Hỏi thừa.

- plè. Tôi cứ thích hỏi đấy. Mà tại sao Hội trưởng như anh lại cũng lén ra ngoài trường nhỉ? Tôi tưởng anh phải gương mẫu lắm chứ.

- Thích...thì ra thôi. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến ai. - Khải lại vẫn dửng dưng.  Ánh mắt anh hướng xa xăm.

- A.... ra khỏi trường thoải mái quá đi. Ưm..... aaaaaaa này Khải, chúng ta vào đây ăn đi, nghe nói hủ tiếu ở đây ngon lắm này. Nhanh đi. - Nguyên vươn vai hít thở không khí buổi tối, rồi ánh mắt chợt sáng lên khi thấy quán hủ tiếu ngay đó. Và cậu bám lấy tay anh một cách vô thức mà kéo đi. Khải hơi bất ngờ nhưng lại mỉm cười nhẹ đi theo Nguyên.

.

.

.

.

.

10.00pm

- Ôi no thật đấy. Lầm đầu tiên tôi ăn no đến như vậy, thật là đã quá đi.- Nguyên đưa tay xoa bụng, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

- Này nhóc, muộn rồi. Về đi ngủ mai đi học.

- Ôi mai lại học nữa. Sao anh giỏi làm tụt cảm xúc của người khác vậy hả? Tôi vừa mới vui. Đúng là......đồ sao chổi. Mà thôi, nể tình hôm nay anh đưa tôi đi ăn, tôi sẽ theo ý anh. Nhưng lần sau đừng hòng. Giờ Chúng ta về.

- Ừ. - Khải đăm chiêu. "Ý cậu nhóc là sao? Lần sau? À lúc nãy cô mình có nói thg nhóc này hơi nghịch đúng không nhỉ? Không lẽ....." . Nhìn cậu nhóc đanh nhảy chân sáo, miệng đang nhẩm bài hát nào đó, Khải chỉ lắc đầu.

.

.

.

.

Đến bức tường

- Hic giờ lại phải trèo lên lại hả? No thế này rồi...- Nguyên nhìn bức tường ngán ngẩm.

- Ha nhóc có trèo qua nổi không đấy? Hay để tôi vác qua. - Khải nhìn Nguyên cười, hai chiếc răng khểnh lại lộ ra.

- Ai...cần anh chứ. Giống như lúc nãy thôi. Tôi tự qua được.- Nguyên trề môi nói rồi lại lùi ra sau lấy đà. Nhưng lúc cậu chuẩn bị nhảy lên, có một cánh tay đưa ra giữ cậu lại. Là Khải

- Nhóc, ngốc vừa thôi. Giờ ăn no rồi trèo tường vào cho đau bụng à? Ở đây có chỗ qua này. - Khải nhìn cậu, rồi chỉ tay ra chỗ lùm cây to to đằng kia.

- Aissshh, thật là. Sao anh không nói ngay từ đầu đi, thật là bực mình a~~. Nguyên nhăn mặt rồi nhanh chóng chạy ra chỗ bụi cây, vào trong trường dễ dàng. Cậu thầm nghĩ "trường này có nhiều điều thật thú vị". Còn Khải chỉ nhìn theo cậu và cười, rồi bỗng nhiên trầm ngâm khác lạ, không biết tại sao.

KTX.

- Này, ngủ ngon nha.

- Nhóc con, im lặng đi, nói nhiều quá. Để người khác ngủ nữa - Khải nằm bên giường này khẽ nhăn mặt" cái KTX kì quái. Rõ là to vậy, sang trọng vậy. Có bao nhiêu là phòng, sao lại xếp hai chiếc giường ngủ vào cùng một phòng chứ. Làm mình phải khổ sở với thằng nhóc này đây. Haizzzzz"

Nhưng anh lại trằn trọc mãi không ngủ được, còn cái con người tên Nguyên kia lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trên môi cậu nở một nụ cười nhẹ"ngủ ngon".

Khải's pov

" hôm nay đúng xui xẻo mà. Không đâu lại vác thêm phiền phức này nữa. Mà sao kì lạ thật. Tại sao khi nhìn thấy nụ cười của nhóc, mình lại thấy bớt trống trải. Không được, Khải không được nghĩ vậy. Mình đã bị tổn thuơg 1 lần.... Không đc nghĩ lung tung, Khải. Nguyên chỉ là 1 người bình thường, cũng giống như mọi người khác, không được để ý nhiều. Khải, bình tĩnh lại........."

Sáng hôm sau.

Lớp 11a1

- Trật tự. Hôm nay lớp ta có thành viên mới nữa. Ông thầy vừa chỉnh cặp kính, vừa lên tiếng.

- là boy hay girl vậy thầy ơi? - lũ học sinh nhốn nháo.

- Là boy. Nào. Em vào đây đi.

- Xin chào mọi người, tớ tên Lưu Chí Hoành, du học từ Mỹ về đây. Mong các bạn giúp đỡ. - Hoành cúi đầu lễ phép.

- Aaaaaaacute quá à. Bọn con gái hét lớn lên. (Đúng là mê trai). Con trai cũng có đứa nhìn cậu với ánh mắt trái tim có, ganh ghét có. Bởi vì trông cậu không khác gì một đứa trẻ con, mặt còn búng ra sữa đáng yêu không kém Vương Nguyên.

Tuy nhiên, Nguyên là người ngạc nhiên nhất. Lúc đầu cậu không định để ý đến người mới, nằm gục xuống bàn. Nhưng khi nghe tên Lưu Chí Hoành, cậu vội vàng ngồi thẳng dậy. Cái tên ấy, thật quá quen thuộc với cậu. Vẫn nét mặt đó, chỉ có người cao lên, da trắng hơn, trông Hoành không khác trước bao nhiêu. Ánh mắt hai cậu nhóc chạm nhau, rồi cả hai cùng nở nụ cười. Hoành bước đến ngồi cùng Nguyên, vui vẻ.

- Này , cậu đón bạn thân mình bằng thái độ đó sao??

Nguyên quay qua, hờn giận:

- Thằng này, cậu mất tích mấy năm trời giờ còn quay về làm gì??

- Hehe do tớ nhớ cậu quá đó Nguyên à. Hoành giả vờ trưng ra bộ mặt ủy khuất.

- Thôi không cần nịnh đâu ông tướng. Tớ với cậu chơi với nhau bao lâu rồi còn không biết nhau. - Nguyên đưa ra nắm đấm vờ dọa Hoành rồi cả hai lại ngồi nói chuyện vui vẻ. Cả buổi hôm ấy, đám nũ sinh trong lớp chỉ ngồi ngắm nhìn hai mĩ nam, ánh mắt lại long lanh hình trái tim.

Cùng lúc đó, tại phòng học lớp 12a1

- Chào. Tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ. Học sinh mới mong mọi người giúp đỡ.- Tiếng nói đầy vẻ cao lãnh vang lên.

Ánh mắt mấy đứa con gái đã sớm thành hình trái tim. Trong lớp đã có một mỹ nam, giờ lại thêm một người nũa, làm sao họ có thể sống qua ngày.

Khảng khái bước đến bàn cuối, Tỉ ngồi tự nhiên, khuôn mặt đầy suy tư "cái thằng khỉ gió, biết mình đã đến thế này thì cũng phải ở trong lớp để mà đón chứ. Bạn bè bao nhiêu năm. Thật là...."

Rồi cũng rất tự nhiên, anh nằm gục xuống bàn, không thèm để ý lời nói của cô giáo.

Giờ ra chơi.

- Này đi căn tin không, đói quá. Nguyên ôm lấy cái bụng đang réo lên của cậu.

- Ok. Đi thôi.- Hoành vui vẻ cất cái Iphone đi, quay qua cười.

- Nhanh đi, không lại hết giờ.

.

.

Chọn được 1 bàn , hai người lại ngồi tám.

- Nguyên Nguyên à, có một chuyện này tớ hơi bị ức chế luôn kìa. Lúc ở sân bay tớ gặp một thằng cha hơi bị vô duyên. Hắn ta đi ngang qua đụng phải tớ làm túi đồ ăn tớ mua cho cậu rớt xuống đất hết.  Nhìn thấy vậy hắn kêu tớ trẻ con, đứng đó không giúp đỡ gì mà lại cười. Hơ, nực cười ghê luôn, đời nào một đại thiếu gia phong độ như tớ đây mà lại là con nít à.... măm...măm... oa bánh mì đây ngon ghê á.....

- Thằng này, cậu cứ làm như bị bỏ đó mấy chục năm rồi đấy. Ăn từ từ thôi không lại nghẹn. Rồi kể tiếp chuyện cho Vương Đại Nguyên đây nghe coi.

- Từ từ .....Trời ơi lúc đó tức không tả nổi. Hắn ta trông cũng rõ đẹp trai, vậy mà cứ nhìn tớ cười cười như thằng bệnh trốn trại vậy á. Thế rồi tớ với hắn cãi nhau. Rõ ràng là không quen biết gì mà đứng cãi nhau như thật ấy. .....ực..... chà.. sữa ở đây đúng ngon thật. - cậu nhóc Lưu Chí Hoành vẫn lại vừa ăn vừa kể khiến Nguyên ngồi cạnh lắc đầu.

- Này, có định kể cho tớ nghe không vậy??- Nguyên lườm lườm.

- Có chứ, phải xả hết bực bội mới được. Thế rồi......

*Hoành tường thuật lại*

- Này, anh cười gì đấy?

- Lớn rồi còn mua bánh kẹo để ăn à nhóc.

- Này, nhìn anh chắc chỉ bằng tôi hoặc hơn vài tuổi thôi, đừng có gọi tôi là nhóc.

- Haha nhóc con zui tính ghê. Hay đấy. - Người kia nở ra một nụ cười vạn người mê nhưng không làm cho Hoành thích được.

- Haizzzzz..... anh đừng nở nụ cười chết ruồi đấy, ở đây không có ruồi đâu. Cho tôi mượn điện thoại anh được không ?- cậu giả vờ nghiêm trọng.

- Để làm gì?- tên kia đần mặt ra.

- Tôi mượn tôi gọi cho bệnh viện xem coi có ai vừa mới trốn ra không, tôi vừa thấy một bệnh nhân tâm thần ở đây này.

- Hả ai?- người kia thắc mắc, tay cầm điện thoại chực đưa ra.

- Thôi không có gì. Tôi đi đây. Mong rằng anh sẽ không bị bác sĩ tóm được. Chúc may mắn - Hoành thu gom đồ, nói xong liền chạy vọt đi, cười khoái trá.

- .....Tên nhóc kia, cậu nói ai là người tâm thần hả?? Đứng lại đó - người đó mau chóng hiểu ra, nhưng khi quay đi tìm cậu nhóc đã không thấy bóng dáng cậu đâu.

.

.

.*tường thuật xong*

- Xong rồi đấy. Hehe cậu thấy bạn thân cậu giỏi chưa??

- Hahaha . Bạn của Vương Nguyên này phải giỏi vậy mới đáng chứ. Tốt, rất tốt... - Nguyên cười , nụ cười tỏa nắng.

- Nghĩ lại đến giờ tớ vừa thấy tức vừa thấy vui. Hihi. - hoành nhìn Nguyên cùng cười. - Thôi ta về lớp đi, tớ ăn no quá rồi Nguyên à.

- Ok.

.

.

.

.

Trên hành lang.

Hai người vẫn đang trò chuyện tíu tít thu hút ánh mắt của bao nữ sinh.Thật đúng là bạn thân. Mới 2 năm không gặp mà giờ gặp nhau đã có nhiều chuyện để nói vậy. Hoành cười tít mắt, không chú ý đến phía trước.

.

.

.

.

BỊCH.

.

.

.- Aida, đau quá à. Ai đi mà không biết nhìn vậy. - Hoành đưa tay ôm lấy đầu, xoa xoa chỗ vừa bị va vào.

- Cho tôi xin lỗi. Cậu không sao chứ?? - Một giọng nam trầm ấm vang lên.

- Đau muốn chết này.....- Hoành có chút ngạc nhiên, giọng nói này sao nghe quen quen. Cậu ngẩng lên nhìn, không dám tin vào mắt mình.

- A........Thôi tôi hết đau rồi, không cần xin lỗi. Tôi đi đây. - Hoành nói nhanh, tay vội đưa lên che mặt rồi bỏ đi khiến Nguyên ngơ ngác nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng vội chạy theo cậu.

Người con trai đứng đấy một lúc rồi khẽ mỉm cười "Nhóc, chúng ta lại gặp nhau rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com