Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Chap 1

15/10/2007. 07.00pm

Làng Vĩ Thiên, Trùng Khánh, Trung Quốc

Căn nhà 13

Trời đen ngòm, mưa như trút nước. Ông Trịnh Đăng Kỳ xách một xô không biết chứa gì, mặc áo mưa, rồi rời khỏi nhà và đi đến nhà kho cách đấy 200m.

CẠCH!

Ông bước vào trong, tiến gần đến cánh cửa sắt kia, mở chốt...

Tiếng hú vang lên, não nề, thảm thiết, kéo dài từng đợt. Từ đó không một ai thấy ông Kỳ thêm một lần nào nữa.

20/08/2014

- Chúng ta đã đến nơi rồi, Vương Nguyên, Vương Nhi, các con xuống xe rồi dọn đồ nào - bà Vương nói với các con.

Chẳng qua là hôm nay nhà của Vương Nguyên chuyển nhà đến làng Vĩ Thiên, Trùng Khánh. Nơi đây có bầu không khí trong lành rất phù hợp với bệnh của Nguyên, cậu bị hen suyễn, tại môi trường cậu sống trước đây không đủ điều kiện để học tập và sống.

Đi từng bước nhẹ xuống xe, tiến dần đến ngôi nhà, Vương Nguyên ngước mắt lên nhìn. Bầu trời trong xanh, từng đám mây nhè nhẹ trôi, khung cảnh như vậy nhưng tâm trạng cậu không thấy khá hơn. Lại im lặng rồi đi.

- Mẹ con cô mới chuyển tới à - một vài người dân quanh làng đến chào hỏi, niềm nở vui vẻ.

- Dạ vâng ạ, mong các bác sẽ giúp đỡ ạ- bà Vương cười tươi đáp trả.

- Nào, mau khuân đồ vào nhà mới nào- mấy người dân cười tươi giúp đỡ mẹ con bà Vương khuân đồ vào.

Vương Nguyên vì thể trạng không tốt nên chỉ mang được một số đồ nhẹ. Vương Nhi- em gái Vương Nguyên thì lanh lợi và nhanh nhẹn hơn. Cô bé lăng xăng xách đồ giúp mẹ và anh. Trong khi mọi người giúp đỡ ba mẹ con dọn nhà mới, người thì khuân tủ, người thì vác thùng các tông, chủ yếu là người lớn tuổi hơn bà Wang, nhưng tất cả đều vui vẻ giúp đỡ... thì có một cậu thanh niên tướng tá cũng không tới nỗi...đứng đó, cầm điếu thuốc lá, đeo kính râm, ăn vận sang trọng...

- Này cậu kia, cậu không thấy mấy người già đang khuân vác đồ à, vào giúp đi chứ - một ông chú lên tiếng.

- Ông.... dám nói tôi?? Cậu thanh niên đó gỡ mắt kính ra, nhìn ông chú đó khinh khỉnh.

- Cậu....

- Các bác các bác để em làm ạ, đừng bảo cậu ấy làm - bà Wang nhanh chóng nói với mọi người.

Cậu thanh niên kia liếc xéo mọi người một lần nữa rồi lại đưa điếu thuốc lên, tiến lại phía Vương Nguyên, phả ra.

- Khụ...khụ... Vương Nguyên ho vài tiếng, không quan tâm đến người bên cạnh, đi tiếp.

- Anh đã nói rồi, em cần gì vất vả, cứ qua nhà anh là được rồi, đến đây sống làm gì cho chật trội, bản thỉu - anh ta đi cạnh Nguyên, ra sức chặn đường

- Tránh ra...khụ...khụ...- Vương Nguyên khó chịu xua tay đuổi hắn ra chỗ khác.

.

.

.

Cuối cùng cũng đã dọn nhà xong, bà Wang nấu thức ăn mời mọi người trong làng. Nói là làng vậy thôi nhưng chỉ có khoảng 4-5 căn nhà, mọi người ở đây rất chan hòa ,luôn luôn giúp đỡ nhau. Mọi người vào ngôi nhà, ăn uống, xuýt xoa, ngắm nhìn ngôi nhà này. Tuy đơn sơ giản dị nhưng ngôi nhà này có cái gì đó rất cuốn hút. Mọi người ăn uống, vui vẻ trên chiếc chiếu, mấy đứa trẻ nhà họ cũng ăn cùng. Vương Nguyên vốn sống trầm lặng, không quen nơi đông người cũng như tiếp xúc với người khác. Cậu chỉ im lặng.

- Ngôi nhà này, đây là lần đầu tiên tôi được vào đấy, thật là đẹp quá - ông chú lúc nãy họ Trương trầm trồ khen.

- Đẹp thật! - một bà dì khác lên tiếng.

- Trước đây, có ai sống ở đây không vậy ạ - bà Vương lên tiếng

- Khụ..khụ... - ông Trương sặc cơm, phun hết ra. Nguyên nhìn ái ngại, không muốn ăn.

- Cẩn thận - bà Trương ngồi cạnh vuốt lưng

- Trước đây từng có người sống ở đây, mọi người đồn rằng người trước đây ở đây nuôi SÓI đấy!

- Hả? - ba mẹ con đều ngạc nhiên - Nuôi để lấy thịt ăn hả các bác - bà Vương lên tiếng. Còn Nguyên và Nhi nhìn nhau.

- Không, không phải. Ông ta hình như nghiên cứu gì đó, nhưng đã chết rồi, chết một cách bí ẩn không ai biết. - ông Trương vừa ăn vừa nói- Cái nhà kho kia kìa, đừng bao giờ đụng vào chỗ đó, đụng vào chỉ có chết.

- Vâng ạ - bà Vương trả lời rồi quay qua các con - các con cẩn thận đấy.

- Thôi thôi không nói nữa. À mà sao chỉ có ba mẹ con thế này. - bà Đường lên tiếng

- Không giấu gì các bác, ba tụi nhỏ đi làm xa, đã mất trong một tai nạn rồi- bà Vương buồn buồn- cậu thanh niên lúc nãy kia, chính là con của một người làm ăn với ba tụi nhỏ.

- Vậy là không phải người nhà à?

- Vâng ạ, cậu ấy là Lý Vũ Phi

- Tôi biết ngay mà, cậu ta không phải người nhà, nhìn qua là biết không phải người tốt rồi - bà Đường lên tiếng

- Đúng thế! Không giúp mọi người khuân vác đồ đạc gì cả - ông Trương nói

- Không không phải đâu, cậu ấy là người đã mua căn nhà này cho mẹ con em đấy ạ. Các bác hiểu nhầm rồi.

Mọi người ngừng ăn, mắt mở to, không thể tin được những gì mình nghe thấy.

Nguyên đã ăn xong đứng dậy xin phép ra ngoài. Mọi người lại tiếp tục ăn tiếp, không quên khen Vương Nguyên và Vương Nhi.

- Hai đứa dễ thương quá.!

- À mà Nguyên có đi học đâu không vậy cô Vương.

- Không giấu gì ạ, cháu nó không đi học. Vì có vấn đề về phổi nên chỉ học tại gia thôi ạ. Nó rất khép kín. Thật sự em không nhớ nổi lần cuối thấy nụ cười là khi nào nữa.- bà Vương mặt buồn buồn.

- Không sao đâu, nhà tôi cạnh trường mà tôi có bao giờ đi học đâu. Hahaha. Đừng quá lo lắng

Nói rồi mọi người cười vui vẻ, còn bà Vương thở dài, nhìn ra ngoài kia, nơi Nguyên đang đứng.

Trời buổi tối thật là mát mẻ, trong lành. Nguyên đi từng bước một, khuôn mặt ngước lên ngắm từng vì sao trên bầu trời kia. Lại thở dài. Ba cậu đã đi xa rồi,  cậu là con trai trong gia đình mà lại không làm được gì giúp.đỡ mẹ. Cậu thấy mình thật vô dụng.

Màn đêm buông xuống. Mọi người đã ra về hết. Căn nhà nhỏ chỉ còn ba con người nhỏ bé. Bà Vương và bé Nhi cùng ngủ một phòng ở dưới, còn Nguyên ngủ một mình ở trên. Cậu vào phòng, khẽ đóng cửa lại.  Cái thời tiết ban đêm ở đây thật sự rất lạnh a~~.

- Nguyên, con nhớ lấy thuốc uống nha! - bà Vương dưới lầu vọng lên nhắc nhở

- Con uống rồi. Mẹ ngủ sớm đi ạ. - Nguyên từ tốn trả lời.

Cậu chưa vội đi ngủ, cậu chỉ nằm đó, đắp chăn, bật đèn nhỏ lên, nằm đọc sách. Tính Vương Nguyên là vậy, trước khi đi ngủ phải đọc sách. Cậu nhìn lướt qua trang sách: "tôi là một giọt mưa, yếu đuối, mỏng manh, phụ thuộc vào rất nhiều thứ..."

Được một lúc, một làn gió từ cửa sổ ùa vào, cậu khẽ rùng mình, đến bên cửa sổ, khẽ đóng cửa.

VỤT...

Một bóng đen chạy vụt qua, nhanh như chớp. Cậu hoảng sợ, giật mình, tay run run kéo rèm cửa rồi chạy nhanh xuống lầu.

BỊCH.

.

BỊCH.

.

CẠCH.

.

"Nhi, Nhi, có cái gì đó ở ngoài"- Nguyên luống cuống

-Để em ngủ đi - bé Nhi xua tay, mắt nhắm mắt mở.

.

.

Không gọi được Nhi dậy, Nguyên cũng không dám làm phiền mẹ, bà đã vất vả cả ngày rồi.

Lặng lẽ đi lên phòng, cậu lại nhìn ra cửa sổ. Lại một lần nữa, bóng đen ấy lại vụt qua, nhanh, mạnh.

Lấy hết can đảm, cậu mang đèn pin, đi xuống dưới, mở cửa, bước ra ngoài.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com