Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Chap 2

Xào xạc.

.

.

Vù..

.

.

Gió mạnh quá, từng tán cây nghiêng theo chiều gió, từng chiếc lá khô như nhảy múa trên đất.

"Lạnh quá" Nguyên nghĩ, rồi cậu lại ho "khụ khụ", nhìn xung quanh.

Vắng lặng.

.

.

Tối.

.

.

Tất cả mọi người đã đi ngủ hết, giờ đây có mình Nguyên ở ngoài trời lạnh này. Soi đèn pin khắp mọi chỗ, cậu không thấy có bất cứ điều gì khả nghi, liền quay lưng vào.

.

.

VỤT.

.

.

Một bóng đen chạy qua lưng cậu, cậu có thể cảm nhận rõ ràng. Người khẽ run lên, Nguyên quay lại, giọng run lên rõ"

- Ai đấy?

-....

- Tôi không sợ đâu

- ....

Đáp lại tiếng cậu chỉ là tiếng trả lời của lá cây xào xạc, không gian vắng lặng.

"Trong nhà kho..." tiếng ông chú hồi tối bỗng vang lên, đánh thức tâm trí của Vương Nguyên.

"Không lẽ trong đó có gì" Vương Nguyên suy nghĩ rồi từ từ tiến lại gần cánh cửa nhà kho như có một ma lực thu hút cậu. Cậu tò mò xen lẫn lo sợ, tay đẩy khóa ngoài của nhà kho rồi mở cửa bước vào.

Trong đây cũng không có gì lạ lắm, nhìn quanh quất chỉ có mấy chậu cây, xô, xẻng.... Nhưng làm Nguyên tò mò hơn cả là có một cánh cửa bằng sắt trông rất sợ, chắc chắn trong đó là một căn phòng nhưng chứa bí mật gì thì không biết được. Cậu tiến lại gần, cánh cửa khá chắc, cậu dùng sức mãi mới mở ra được. Một mùi khó chịu xộc thẳng vào mũi cậu, cậu không thể chịu được, nhắm mắt, nhăn mặt. Từ từ mở mắt ra, trước mắt cậu là một thứ gì đó chuyển động không rõ có.là người không, lông tóc bù xù lên hết, đôi mắt đỏ rực lên. Nó tiến lại gần cậu

.

.

AAAAAAAAAAAAAAA

.

.

.

Grừ ... gào....

.

.

Vật thể đó nhảy phốc lên, chồm qua người cậu

.

.

.

Bà Vương và Nhi nghe thấy tiếng hét giật mình tỉnh dậy. Nhìn nhau rồi chợt nhớ ra " Là Nguyên". Hai mẹ con nhanh chóng bước ra ngoài, tìm kiếm Nguyên. Mọi người trong làng cũng nghe thấy tiếng hét đó, chạy ra ngoài để coi có chuyện gì. Thấy bà Vương và Nhi tìm kiếm Nguyên, họ cũng lo lắng thay, cũng dáo dác tìm Nguyên. Mãi mà không thấy, mọi người chợt nhớ ra "NHÀ KHO". Ai cũng lo lắng, sợ sệt đứng trước nhà kho, bà Vương lấy can đảm đẩy cửa vào thì thấy Nguyên đang nằm đó. Bà lay cậu, gọi tên cậu, gọi mãi cậu mới mở mắt ra, nhìn dáo dác xung quanh, không thấy con quái vật đáng sợ kia đâu nữa.

.

.

Khi mọi người đã vào nhà hết rồi, một bóng dáng núp trong đống củi kia phát ra những tiếng gầm khẽ gru... gru.. đôi mắt màu đỏ rực chìm trong bóng tối.

Sáng hôm sau

- Đó là sói à? Bà Đường lên tiếng hỏi

- Hình như là con cuối cùng đấy- ông Trương nói

- Vâng ạ, hình như là vậy. Con em nói rằng nó như.một con sói còn thực hư sao thì em không biết ạ- bà Vương trả lời

- Thôi không bị sao là.may mắn rồi

- À mà đây là ít khoai luộc, cô cầm vào cho tụi nhỏ nhé- bà Trương dúi vào tay

- Dạ cảm ơn các bác ạ

- Có gì đâu, tình làng nghĩa xóm, thôi chúng tôi đi làm đây

- Dạ chào các bác ạ.

Bà Vương quay lại nhìn con trai của mình, Nguyên bây giờ đang ngồi ưu tư,  không có một cảm xúc nào được biểu hiện ra.

Soạt"!

Cậu nghe thấy tiếng động đó, nhìn quanh quất và thấy thứ gì đó trong đống củi kia.

- Nguyên à, vào nhà học đi con

- Mẹ! Lại đây nhìn này. Nguyên vẫy nhẹ tay gọi bà Vương, mắt không ngớt nhìn vật thể trong đống củi kia

- Đây ... đây là thứ đêm qua con nhìn thấy hả?

- Vừa giống vừa không giống.

- Để mẹ - nói rồi bà chạy đến gần đó, lấy cây chổi lại.

Hai mẹ con nhìn thẳng vào cái thứ kia, sợ sệt. Bà Vương huơ cái chổi lại gần

- Ra đây mau

- ... gru...gru...

Chỉ có tiếng gầm nhẹ.

Nguyên nhìn thấy ánh mắt nó đang chăm chú về một phía, nhìn theo hướng đó, cậu thấy rổ khoai vừa rồi mới được cho.

Bà Vương bỏ chổi xuống, lấy tay phẩy phẩy rồi gọi giống như gọi cún. Từ từ trong đó hiện ra một bóng dáng. Bàn tay đang để trên mặt đất, bò ra từ từ, hai bàn tay đen đúa, nhưng chỉ là màu đất, do đất bám lên. Quần áo bẩn thỉu, hôi hám, rách vài chỗ, đầu tóc bù xù, dựng lên vài chỗ. Khuôn mặt loang lổ chỗ sạch chỗ bẩn, đất lem nhem trên mặt.

Hai mẹ con kinh ngạc thốt lên "LÀ NGƯỜI"

Người đó là một con trai, một cậu thanh niên, nhưng tại sao lại... Bà Vương nhìn nó, hỏi:

- Cậu ... cậu là ai??

- ...

Không có tiếng đáp, chỉ có tiếng gầm khe khẽ.

Đôi mắt của nó nhìn chằm chặp vào rổ khoai trên bàn kia. Bà Vương như hiểu ý, với tay lấy một củ ném vào. Nó thấy vậy, ăn lấy ăn để, như thể là chết đói, bốc lẫn cả rơm trên đất mà vẫn ăn ngon lành. Nguyên nhìn nó, chăm chú nhìn, một mùi hôi khó chịu bốc lên

- Khụ... khụ...

- Nguyên, con vào nhà đi

Nguyên vẫn đứng đấy, nhìn sinh vật gọi là người kia, lòng hoang mang. "Rõ ràng hôm qua mắt màu đỏ rực, sao bây giờ lại màu hổ phách"

- Này, cậu muốn ăn nữa à? Đây này. Nói rồi bà Vương đem cả rổ khoai tính đưa cho nó..

- Mẹ làm gì vậy?

- Cứ để mẹ, ăn xong chắc nó đi..

Vừa đặt xuống đất, nó đã lại ăn, tay bốc hết củ này đến củ khác, nhai nhồm nhoàm...

30' sau

- Sao nó còn chưa đi

- Mẹ không biết nữa

Cái tên đó, đã ăn hết rồi mà cứ liếm cái rổ, xong lại nhìn hai mẹ con, khuôn mặt bẩn thỉu, dơ dáy.

.

.

.

- Đây là cái gì vậy? Người à?- bà Đường nhìn nhìn xong hỏi

- Rõ ràng là một thằng ăn mày rồi, mọi người nhìn nó xem - Lý Vũ Phi nhìn nó khinh khỉnh

- Không tên, không rõ độ tuổi, không... chậc bút gãy mất rồi- tên cảnh sát vừa ghi chép, vừa nói và hiện giờ bút chì của hắn ta bị gãy. Hắn ném xuống đất. Con vật đó nhìn chăm chú vào cây bút kia.

- Chúng tôi phải làm sao với cậu ta đây. Các anh nói rõ đi chứ

- Dựa trên tình hình này chúng tôi cũng không biết làm sao - tên cảnh sát tỏ vẻ bất lực.

- Không phải đây là việc của các anh sao - bà Vương nói lại

- Đúng vậy.. nhưng cô à, đây là trẻ lạc đấy... Cảnh sát nhìn chằm chặp nó- chắc khoảng 17-18 tuổi gì đó. Lớn như thế này cô nhi viện không nhận nuôi đâu. Nói rồi cúi sát vào nó

G RÀO OOOO.  

Nó gầm lên, làm mọi người hết hồn

- Tốt nhất là bây giờ cô nên giữ nó đi, tôi về đây - tên cảnh sát xanh mặt rồi rút lui

- Nhìn... giống... tên ăn mày - tên Lý Vũ Phi đi qua, liếc một cái.

Nguyên đứng sau bức tường, lén nhìn ra. Nó nhìn lại, ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc rồi Nguyên quay người đi nhưng không biết rằng ánh mắt đấy vẫn theo dõi về hướng cậu chăm chú.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com