Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8 (next)

Nguyên với Khải trong một tình thế khiến không ai có thể mở lời trước được.

RENGGGG..... RENGGGG...

Tiếng chuông điện thoại reo lên, xóa tan bầu không khí tĩnh lặng lúc đó. Nguyên nhanh nhẹn lại gầm đó, nhấc máy

- Alo, cho hỏi có phải nhà cô Vương không?

- Vâng

- À, chúng tôi là người của ban trợ cấp

- Có gì không ạ?? Nguyên hỏi lại một cách lo lắng và lại nhìn qua phía Khải

- Không dễ vào cô nhi viện được đâu. Nhưng có thể vào hội cưu mang trẻ tàn tật.....- người đàn ông vẫn thao thao

- Xin lỗi nhầm số rồi ạ.. Nguyên nói xong như vậy, cúp máy. Lòng cậu có chút rối bời, cậu không nỡ để Khải đi. "Không, không thể nào" Suy nghĩ ấy nhanh chóng bị dẹp bỏ.

Cậu ra phía Khải đang ngồi, ngửi thấy gì đó.

- Này anh mặc bộ đồ này bao lâu rồi vậy

- .....

Không nói không rằng, Nguyên lôi Khải ra trước tủ quần áo, mở ra. Lựa một hồi, Nguyên thấy bộ đồ truyền thống của mẹ lâu rồi không mặc , lôi ra ngắm nghía, so với người Khải, tủm tỉm cười.

.

.

.

.

Nguyên đứng ngoài cửa, khẽ cười, một lúc sau, mở cửa ra hỏi

- Anh thay xong chưa??

-...

Khải đứng trước mặt Nguyên, mặc bộ đồ đó. Nguyên không nén nổi cười, tinh nghịch đi xung quanh Khải

- Anh mặc bộ đồ này đẹp thật đấy, rất hợp... hihi.... hihi....

Nguyên cứ nhìn Khải như vậy, bỗng một ý kiến lóe lên trong đầu cậu :)))

.

.

.

.

- Đây, phải như thế này... Nguyên vừa nói vừa lấy phấn son của mẹ quét lên mặt Khải, trông anh giờ đây không khác gì một chú hề. Tóc thì buộc túm lại trên đầu.

- Tôi và anh.... nhìn vào gương này.... haha....

Trong gương là hai con người.... nhưng Khải thì không cần nói, điều đáng nói là Nguyên , mặt cậu cũng được tô tô vẽ vẽ lên như một chú mèo con.

HAHAHAHA... Tiếng cười vang vọng khắp nhà.

.

.

.

- Mẹ về rồi đây! Khải Nguyên đâu rồi.

.

Nguyên giật mình

- Chết rồi, chết rồi phải làm sao đây!

Cậu nhìn quanh quất rồi kéo Khải ra đằng sau cây treo đồ, núp sau đó.

- Cạch.... bà Vương mở cửa ra, không thấy ai ở trong cả.

*im lặng*

- Sao lạ vậy! Dép vẫn còn ở ngoài cơ mà!

Nói rồi bà quay ra, cửa vẫn để mở. Bà đi xuống bếp định nấu ăn

- Cô Vương có nhà không! Chúng tôi có chút đồ ăn này! Chúng ta cùng ăn đi! - bà Trương bê một rổ bắp cùng Linh với Vũ bước vào nhà

- Mẹ ơi con về rồi này! Bé Nhi lúc này cũng đã đi học về.

- Quý hóa quá, cảm ơn bác nhiều ạ. Rồi chúng ta ngồi ăn thôi!

Mọi người ngồi lên bàn ăn. Trong góc kia, Khải đang nhìn thèm thuồng!

- Anh Nguyên với Khải đâu rồi mẹ?

- Mẹ không biết nữa, chắc lại đi chơi rồi....

Bé Linh lúc này nhìn thấy Khải đang đứng trong kia, tự động đứng dậy đem bắp lại cho Khải!

Nguyên nhìn thấy, xua xua tay cốt đuổi ra mà....

Khải đã lấy bắp và ăn ngấu nghiến! Cây treo đồ đổ xuống! Mọi người nhìn chằm chặp vào.

Khải mặc đồ, trang điểm....

Nguyên quay lưng lại sau.

Biết không thể trốn được nữa, cậu quay lại và....

Lúc này bé Nhi làm rơi luôn quả bắp đang ăn dở....

Nguyên quay đi, một khuôn mặt kinh dị không thể tả nổi! Mọi người á khẩu nhìn Nguyên trong khi Khải vẫn ăn ngon lành

- Anh ăn đi, đừng theo tôi nữa

- Con hơi mệt, con đi lên phòng đây!!!

.

.

.

Mọi người nhìn theo và không biết nói gì hơn

Tối hôm đó

- Mẹ, trái banh này sao lại ở đây? Be Nhi ngạc nhiên

- Mẹ đã nói là con để đồ đạc lung tung rồi

- Đâu có đâu mẹ

- Nhà ông Trương mới.mất hết đần cừu kìa. Tội quá

.

.

.

Nguyên từ trong phòng tắm bước ra

Cậu đi lên phòng chuẩn bị ngủ! Khải lẽo đẽo đi theo sau

Đến trước cửa phòng, Nguyên quay lại

- đợi đã

Khải dừng lại và.... RẦM.... Nguyên đóng cửa thật mạnh

Khải đi qua đi lại, vò đầu bứt tóc và lại nằm ngủ ngay trước cửa phòng Nguyên

Nguyên nằm trong chăn mà cứ lăn qua lăn lại, trằn trọc không ngủ nổi

Nghĩ sao mà cậu lại đem chăn nệm ra cạnh cánh cửa ngủ!

Cả hai chìm vào giấc ngủ ngon, cạnh nhau, chỉ cách nhau một cánh cửa! Ai cũng có một nụ cười nhẹ trên môi

.

.

.

Đêm đến, tên Lý Vũ Phi đến nhà của bà Vương

Hắn lấy nguyên một chùm chìa khóa ra mở cửa

Hăn say khướt, từng bậc lên cầu thang, tiến đến phòng Nguyên

Lúc này Khải đã không còn đó, anh đang ở ngoài và nhìn vào, đôi mắt long lên, giận dữ

- Cạch... Nguyên mở cửa ra và thấy tên Lý Vũ Phi

Ở ngoài sân, trời tối om, chỉ có ánh trăng mờ

- Anh đến đây làm gì vậy?

- Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi! Phải dùng kính ngữ chứ

- Kệ tôi

- Em không biết ơn tôi à! Quá vô ơn. EM đi với tôi

Nói rồi hắn ta kéo tay Nguyên đi. Nhưng cậu không đi theo hắn. Nhìn về phía ô tô của hắn, cậu thấy loáng thoáng có vài bóng người.

Nhìn ra phía gần kho, cậu thấy Khải đứng đó!

- Khải, đừng qua đây

G.rừ.... Khải không nói gì, chỉ gầm gừ....

- Ha, thằng ranh đó cũng ở đây à. Tốt quá rồi.

-  Mày giống chó à, cứ gầm gừ như vậy

- Thử xem hôm nay ai thắng ai thua. Haha

Tên Lý Vũ Phi độc thoại và rồi trong xe của hắn mấy tên hung tợn dữ dằn bước ra

- Không, Khải chạy đi! Nguyên hét lớn.

Khải đứng im đó, mắt của anh màu đỏ từ lúc nào

- Á aaaaaaaaaaa, hắn hét lên đau đớn khi Nguyên cắn mạnh vào tay hắn

- Thằng ranh này, hắn hét lên rồi đẩy Nguyên ngã xuống đất

- Á- Nguyên đau, khẽ nói

Lúc này trông Khải không khác gì một con thú hoang. anh gầm gừ, đôi mắt long sòng sọc, hàm răng mọc ra những chiếc răng nhọn hoắt. Móng tay mọc dài ra. Cả cơ thể biến đổi.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com