Chương XII
Thấm thoắt đã một năm trôi qua.
Ong Seongwoo, Kang Daniel, Yoon Jisung, Lee Daehwi ngồi lại trong thư phòng. Mùi vị quyến rũ của rượu Tây hòa cùng hương thơm ngọt ngào của hoa bách hợp trắng và giai điệu du dương phát ra từ chiếc máy hát cũ cũng không thể xóa tan đi bầu không khí căng thẳng của căn phòng.
"Nagawa, trong mấy tháng gần đây, số lượng người giúp việc ở dinh thự đã giảm đi đáng kể." – Kang Daniel lên tiếng.
"Bao nhiêu?"
"7 người, cậu Nagawa." – Ha Sungwoon giở ra quyển sổ dày cộm của mình – "Không để lại bất cứ lời nhắn hay thư từ, cũng không hề có dấu vết sót lại. Tất cả quần áo, tư trang cùng người cứ thế biến mất."
"Có khi nào là tự ý bỏ trốn?" – Yoon Jisung suy ngẫm hồi lâu.
"Tất cả cửa phòng ở và cổng dinh thự đều được khóa rất kĩ càng. Tường gạch bao xung quanh cao hơn 5 mét, kèm theo hàng rào kẽm gai bao bọc phía trên. Cảnh vệ được bố trí trong bán kính 10 ki-lô-mét, canh gác rất nghiêm ngặt dù trời sáng hay đêm khuya. Vì vậy, việc bỏ trốn là hoàn toàn bất khả thi." – Lee Daehwi giải thích.
"Ha quản gia, tháng này có bao nhiêu người hầu mới đến dinh thự?"
"Không có ai cả, cậu Nagawa. Vì số lượng người ở của dinh thự liên tục mất tích một cách đáng ngờ, lại còn có thêm tin đồn dinh thự Ong gia là chốn địa ngục nên người người đều sợ hãi, không một ai dám đến gần dinh thự."
"Đã đến mức độ này rồi thì chắc chắn phải có người đứng phía sau thao túng. Hơn nữa, còn là thao túng từ bên trong." – Kang Daniel nói, lập tức mọi ánh mắt đều dồn về phía Ong Seongwoo.
"Tôi biết mọi người đang nghĩ gì nhưng tôi có cách của tôi. Chẳng phải những lần thử lòng trước đây, em ấy đều biểu hiện rất tốt sao?" – Ong Seongwoo xoay ly rượu trong tay.
"Nagawa, dù sao cậu ta cũng là người Hwang Minhyun đưa đến. Vì sao em cứ phải dung túng cậu ta như vậy?" – Yoon Jisung nhíu mày.
"Chúng ta vẫn chưa có bằng chứng cho việc Hwang Minhyun lập bè phái tạo phản, tạm thời chưa thể kết luận được. Nhưng mọi người cũng không cần quá lo lắng, tôi có cách của tôi. Còn hiện tại, Lee Daehwi, cậu tiếp tục âm thầm điều tra, đừng rút dây động rừng."
"Vâng, em hiểu rồi." – Lee Daehwi nói rồi rời khỏi thư phòng.
"Nagawa, nếu anh cứ tiếp tục nuông chiều cậu ta thì đám người dưới chân anh sẽ chẳng còn xem trọng anh, chuyện vùng dậy lật đổ chỉ còn là sớm muộn." – Kang Daniel khoác áo măng tô, chuẩn bị rời đi.
"Em lo cho Park Jihoon đi. Cậu ta cũng có vấn đề đấy." – Yoon Jisung buông một câu nửa đùa nửa thật.
"Jihoonie có vấn đề gì? Em hoàn toàn tin tưởng em ấy."
"Tùy em."
.
Mặc dù số lượng người mất tích ngày một tăng lên, tin đồn về chốn địa ngục ngày một truyền xa hơn nhưng đám người hầu ở dinh thự dường như vẫn không ý thức được ý nghĩa của việc này.
Tỉ như vào sáng sớm hôm nay, khi mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, trong lúc Kim Jaehwan mang chăn đệm bẩn đến nhà kho thì một gã làm vườn đã tìm đến gây sự với cậu.
Những lần trước, mấy gã giúp việc đến gây chuyện hầu như bọn họ đều chọn địa điểm là bãi sân trống phía sau dinh thự. Bãi sân ấy ít người qua lại, có những tấm drap giường che khuất, có bức tường gạch cao ngút bao bọc, quả là một địa điểm thích hợp để giải quyết cơn thịnh nộ. Nhưng Kim Jaehwan thừa biết rằng bãi sân này hoàn toàn có thể bị người ở ô cửa kính trên tầng cao nhất nhìn thấy nên cậu cắn răng chịu ăn đấm vài cái, thương tích vài nơi rồi sau đó mới thể hiện cái hành động gọi là "tự vệ". Khi mấy gã giúp việc đã ngất đi, cậu bảo đảm người trên ô cửa kính kia đã đi mất mới lôi bọn họ đến một góc khuất, cùng Park Woojin thủ tiêu người.
Nhưng lần này thì khác. Gã làm vườn to con đứng trước mặt cậu đã lựa chọn một địa điểm giải quyết mâu thuẫn vô cùng thuận lợi. Chính là khu rừng lớn phía sau dinh thự.
Gã làm vườn tự cho mình thông minh nên đã không ngần ngại túm cổ Kim Jaehwan ở khu rừng này. Gã nghĩ rằng gã hoàn toàn có khả năng bóp chết cậu, nói đúng hơn là gã nhất định phải lấy được mạng của cậu vì nếu để Kim Jaehwan còn sống sót trở về mách với Ong Seongwoo thì hậu quả sẽ khủng khiếp hơn rất nhiều.
Kim Jaehwan bị gã làm vườn lôi vào trong rừng sâu, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên thái độ ngoan ngoãn khiến gã có thêm phần hưng phấn, tựa như mèo thấy mỡ.
"Có việc gì?" – Kim Jaehwan lên tiếng hỏi.
"Tao đang rất ngứa tay, ngứa mắt đây, may mắn sao lại túm được mày. Hôm nay tao nhất định phải giết mày."
"Xin mời."
Kim Jaehwan tỏ vẻ không hề sợ hãi khiến máu hiếu chiến trong người gã làm vườn sôi sục. Gã lao như bay đến nhưng chưa kịp giáng nắm đấm thì cánh tay đã bị vặn ngược. Gã thét lên đau đớn, tiếng thét làm rúng động cả núi rừng.
"Chỉ có như vậy thôi sao?"
Gã làm vườn dùng cánh tay còn lại, hướng đến chiếc cổ trắng ngần của cậu định bóp nát thì đã bị cậu tung một cú đấm thật mạnh vào mạn sườn. Gã lăn lộn trên đống lá khô dưới đất, miệng phun một ngụm máu, hai chân cố gắng bò dậy. Kim Jaehwan từ phía sau tiến đến, hai tay kẹp lấy chiếc cổ của gã. Một tiếng rắc vang lên. Gã làm vườn buông thỏng cơ thể, ngã xuống đất.
"Tệ quá đấy."
Kim Jaehwan lầm bầm, đứng dậy rút chiếc khăn từ trong túi quần ra lau tay, nét mặt vô cùng thản nhiên. Một bóng người bỗng bước ra từ phía sau thân cây đại thụ, trên tay là một cuộn dây thừng, tiến về hướng Kim Jaehwan.
"Đến rồi à, Park Woojin? Mau giải quyết tên này đi."
"Em nên ném xuống biển? Hay là hỏa thiêu?" – Park Woojin quỳ một chân xuống đất, kiểm tra cái xác. Quả nhiên, chỉ cần thoát khỏi tầm mắt của Ong gia, không có gì Kim Jaehwan không thể làm được.
"Người của Ong gia đã bắt đầu nghi ngờ rồi, chúng ta cần để lại một ít dấu vết nên tuyệt đối không thể ném xuống biển. Còn hỏa thiêu sẽ đánh động đến đám cảnh vệ ở gần đây."
"Vậy ý anh thế nào?"
"Cậu có mang theo rượu không? Loại càng rẻ tiền càng tốt."
Kim Jaehwan bàn bạc hồi lâu với Park Woojin sau đó tiến hành kế hoạch. Hơn một giờ sau, cả hai cùng rời khỏi khu rừng, bộ dạng tựa như hai người bạn vừa thưởng thức một buổi cắm trại trở về.
Buổi chiều hôm ấy, cảnh sát báo tin có một người làm vườn thuộc Ong gia vì say rượu nên đã bị ngã từ trên vách đá, khiến tay và xương sườn bị gãy. Anh ta có thể đã cảm thấy bất mãn với cuộc sống nên đã treo cổ tự sát ở một gốc cây đại thụ trong rừng.
.
"Tên làm vườn đó, thủ pháp xử lý không tồi, lại còn tạo dựng hiện trường giả." – Lai Kuanlin bất ngờ xuất hiện phía sau cánh cửa khi Kim Jaehwan đang lau dọn ở phòng đọc sách – "Anh và Park Woojin đúng là một cặp bài trùng."
"Em làm gì ở đây?"- Kim Jaehwan không lấy làm ngạc nhiên.
"Em đang rỗi việc, anh Sungwoon cũng không chú ý nên em thử đi dạo một vòng dinh thự xem sao."
"Làm sao em biết được chuyện ở khu rừng?"
"Anh muốn biết sao? Chúng ta thương lượng một chút đi."
"Dựa vào đâu?"
"Anh vì sao lại không động thủ?" – Lai Kuanlin tiến đến gần chiếc kệ sách mà Kim Jaehwan đang dọn dẹp.
"Anh không hiểu ý của em."
"Anh hiện tại đang ở cùng cậu chủ. Hai người chung một giường, ngày đêm làm chuyện gì ai cũng đều biết, phải không?" – Lai Kuanlin đưa mắt nhìn mấy vết hôn mờ ám trên cổ Kim Jaehwan – "Chỉ cần chờ cậu chủ ngủ say, hoặc chỉ cần bỏ vài liều thuốc ngủ như anh đã từng làm, hoặc kích thích hơn là trong lúc giải quyết nhu cầu của hai người, anh chỉ cần đánh vào sau gáy cậu chủ là có thể hành động, không phải sao?"
Sắc mặt Kim Jaehwan tái đi một chút. Lai Kuanlin nói không sai. Kim Jaehwan ở gần bên Ong Seongwoo như vậy, muốn ra tay động thủ là chuyện vô cùng đơn giản nhưng đến nay đã hơn một năm sống ở dinh thự, cậu vẫn chưa thể làm được gì cả. Dường như có một tảng đá vô hình trong tâm trí luôn luôn ngăn cản cậu hành động vậy.
"Trong thời thế loạn lạc này, số người bình thường biết chữ rất ít, số người hầu biết chữ lại càng hiếm hơn. Trước đây, ở dinh thự ngoài Yeon Chul ra không một người hầu nào biết chữ cả. Nhưng anh Jaehwan thì khác. Anh vừa biết chữ, vừa biết mã morse, lại còn biết võ, chỉ trong hai tháng đã được giao phó hầu hạ bên cạnh cậu chủ, trở thành tình nhân của cậu chủ." – Lai Kuanlin chậm rãi nói – "Ong gia từ xưa đến nay vốn là cái gai trong mắt dân chúng, người gặp người ghét, người chê người hận. Vì vậy, em thừa biết mục đích của anh là gì, anh Jaehwan."
"Hơn một năm nay, anh ở dinh thự nghe ngóng được biết bao thông tin rồi đem truyền ra ngoài, khiến dinh thự rơi vào cảnh nội bất xuất ngoại bất nhập. Anh một tay thao túng cả dinh thự. Anh có biết trong một năm ấy chết bao nhiêu người hầu rồi không? Kế hoạch của anh đang ngày một trì trệ, nếu không ra tay dứt khoát thì sẽ không bao giờ có được cơ hội tốt hơn nữa, lại còn tăng thêm mối nghi ngờ cho bọn họ. Anh vốn đã có rất nhiều thời cơ thuận lợi hành động nhưng anh lại bỏ qua để trừng trị những tên tôm tép gây chuyện với anh. Anh nói xem em có nên tò mò hay không?"
"Em không tin trong thời thế loạn lạc lại tồn tại loại tình yêu trong sáng giữa tớ và chủ như vậy đâu. Anh vì sao cứ mãi chần chừ?"
"Em nhiều lời quá rồi đấy, Lai Kuanlin." – Kim Jaehwan xếp quyển sách cuối cùng lên kệ, gằng giọng – "Đừng tỏ ra như em biết hết tất cả về anh. Đừng tự cho mình thông minh nếu em còn muốn lưu lại ở dinh thự. Ha Sungwoon đang đến, em mau đi đi."
Kim Jaehwan đẩy Lai Kuanlin ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại. Lai Kuanlin một lần nữa bất mãn rời đi, nhưng cậu không hề hay biết rằng người đang đứng phía sau cánh cửa gỗ kia tâm trí hoảng loạn đến tột cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com