Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 693: Ba, con là Mộ Giác

Mạc Giác thì thầm một cách bất lực và uất ức.

Trải qua cuộc sống khó khắn, ai mà không mong muốn có một gia đình?

Mắt Lê Tiếu đỏ hoe, ôm lấy bờ vai thon gầy của cô nàng, nói giọng an ủi: "Là em tới muộn."

Nếu không nhờ vụ lùng bắt ma xui quỷ khiến kia, cô sẽ không biết được Mạc Giác.

Cuộc gặp gỡ này có lẽ là định mệnh.

Mặc dù tính cách lạnh lùng, nhưng lòng Lê Tiếu lại rất ấm áp.

Bắt đầu từ giờ phút này, Mạc Giác sẽ được cô che chở triệt để.

...

Sau bữa cơm trưa, Lê Tiếu quyết định đưa Mạc Giác về nhà chính một chuyến.

Thương Úc ngồi bên cạnh cô, cầm điếu thuốc trên tay, thỉnh thoảng rít một hơi, vẻ mặt lạnh tanh.

Nhân lúc Mạc Giác đi rửa mặt, cô hỏi anh: "Ba Thương đang ở nhà hả anh?"

Thương Úc nhướng mi mắt, tiện tay phủi tàn thuốc: "Em định đưa cô ấy về nhà ư?"

"Vâng, em có một số việc muốn trao đổi với ba." Lê Tiếu như có điều suy tư, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Thương Úc quay mặt đi nhả khói thuốc, sau đó dập tắt tàn thuốc, cất tiếng: "Nếu em đã nghĩ kỹ rồi thì cứ về đi."

Không hiểu sao Lê Tiếu cảm thấy giọng điệu của anh hơi lạnh nhạt, nhíu mày, hỏi dò: "Anh... không vui à?"

Cô đưa Mạc Giác về nhà chính, tương đương với việc thừa nhận thân phận người nhà họ Mộ của các cô. Con đường sau này đã định là sẽ có rất nhiều cạm bẫy và chông gai, không còn bình yên nữa.

Anh không vui vì lo lắng cho cô sao?

Thương Úc nhếch mày nhìn cô, mặt hơi căng thẳng, nâng cằm cô lên, nghiêng người về phía cô: "Anh nhớ là hình như em chưa bao giờ gắp thức ăn cho anh."

Cô quá tốt với người chị Mạc Giác kia rồi.

Lê Tiếu liên tục gắp thức ăn cho Mạc Giác trong lúc dùng cơm, còn dặn cô ấy ăn thật nhiều: "..."

Cô muốn cười nhưng không cười được, đành nhìn Thương Úc, vén lọn tóc rối lên mang tai: "Được, sau này em sẽ gắp thức ăn cho anh."

Vẻ mặt anh dịu xuống phần nào, nắm cằm cô lắc lắc: "Để anh xem biểu hiện của em."

Mạc Giác đã chiếm quá nhiều tinh thần và thể lực của cô. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ cân nhắc tới việc bắt trói Lê Nhị tới Parma.

...

Không đầy mười lăm phút sau, hai chiếc xe nối đuôi nhau lái về hướng nhà chính Thương thị.

Nửa tiếng sau, nhà chính đã gần ngay trước mắt.

Mạc Giác cũng đã biết sơ sơ về xuất thân của mình.

Nhìn căn nhà rộng lớn, trong mắt cô ấy chất chứa vẻ ngóng trông và mờ mịt: "Số chị thật là khổ..."

Còn tưởng ba mẹ không cần mình nữa, nhưng sự thật là họ đều đã mất.

Chốc lát sau, ba người đi vào phòng trà, Thương Tung Hải đã đợi hồi lâu.

Ông đứng dậy, nhìn hai chị em nắm tay nhau đi tới, rồi dừng mắt trên mặt Mạc Giác.

Thương Úc không đi vào mà đứng ở hành lang bên ngoài phòng trà, trầm mặt nghe Lạc Vũ nhỏ giọng báo cáo chuyện gì đó.

Lê Tiếu kéo Mạc Giác đến trước mặt Thương Tung Hải, nói thẳng: "Ba, chị ấy là Mộ Giác."

Đôi mắt sau tròng kính của ông chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, sáng quắc mà nhìn cô: "Mộ Giác?"

Cái tên này quá quen thuộc.

Chính vì con bé này mà phòng đấu giá của nhà họ Mộ đã không có cách nào thay tên và giữ lại cho đến nay.

Lê Tiếu mỉm cười, nói ngắn gọn: "Vâng, chính là Mộ Giác, cô chủ nhỏ của nhà họ Mộ mà ba biết đấy ạ."

Thương Tung Hải đột ngột siết chặt tràng hạt, nhanh chóng thu lại cảm xúc bộc lộ, chăm chú quan sát Mạc Giác bằng đôi mắt sắc bén.

Về phần Mạc Giác, cả đời cô chưa từng thấy nhân vật lớn nào, nhìn thấy khí thế mạnh mẽ của Thương Tung Hải tản ra xung quanh nên không khỏi căng thẳng gảy ngón tay, vô thức gọi theo Lê Tiếu: "Ba, con là Mộ Giác."


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

🌟🌟🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com