chương 52: Về thăm Tần Hoàng Đảo
Một người họ Thiệu ở Bắc Kinh đã mua căn nhà đó và giữ nguyên trong nhiều năm, cuối cùng giao lại cho anh một cách chính xác. Bất kỳ kẻ ngốc nào cũng có thể đoán ra là ai.
Giản Tùy Anh sửng sốt một lúc. Anh chắc chắn đã cảm động. Mọi người đều có thể thấy rằng mảnh đất này đắt đỏ đến mức nào, nó rộng tới 20 mẫu Anh* và ở vị trí tốt. Nếu dùng để xây dựng một khu nghỉ dưỡng nhỏ thì hẳn sẽ thu được rất nhiều lợi nhuận. Vậy mà Thiệu Quần vẫn không hề thay đổi.
*20 mẫu Anh ~ 80.000 m2
Nhưng trên hết, anh vẫn cảm thấy buồn. Nếu lúc đó Thiệu Quần không làm những việc đó thì bây giờ cũng không cần phải ẩn danh để trả lại căn nhà cũ cho anh.
Giản Tùy Anh lúc này đang gặp khó khăn. Mặc dù giá trị của ngôi nhà cũ rất cao nhưng nó chẳng là gì so với những tổn thất mà Thiệu Quần đã gây ra hồi đó. Vì vậy, anh không thể trực tiếp ký và chấp nhận.
Giản Tùy Anh nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một chút rồi nói chuyện với luật sư. "Thiệu tiên sinh, tôi nói không nhận thì thế nào?"
Vẻ mặt của luật sư có chút xấu hổ, Thiệu Quần cảnh cáo y không được nói cho Giản Tùy Anh biết ông chủ của y là ai, nhưng Giản Tùy Anh không biết và cũng từ chối ký. Y không còn cách nào khác ngoài gọi điện cho Thiệu Quần để xác nhận xem có nên tiết lộ tên của hắn cho Giản Tùy Anh hay không.
Những gì Thiệu Quần nói rất rõ ràng. Nếu Giản Tùy Anh biết đó là hắn, em ấy nhất định sẽ không nhận, còn nói với y rằng nếu không được thì cứ nói đi, sau đó y sẽ phải tự giải quyết vấn đề.
Luật sư bị kẹt ở giữa và rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Y không biết giữa hai người có hận thù gì, nhưng y có thể đoán được chút ít thông qua thái độ của họ, có lẽ là một người đã làm sai điều gì đó. Luật sư không khỏi lau mồ hôi, nghĩ rằng công việc này thực sự khó làm, nhưng y cũng chỉ có thể gượng cười và nói một cách nghiêm túc: “Giản tổng, anh suy nghĩ kỹ đi, sớm muộn gì anh cũng phải lấy lại căn nhà cũ này, ngài Thiệu giữ nó mãi cũng không hay. Bây giờ anh cũng biết ai muốn trả lại nó cho anh. Anh cũng nên hiểu quyết tâm của ngài Thiệu sẽ trả lại cho anh bằng mọi giá."
Luật sư nói có lý, sớm muộn gì anh cũng lấy lại được căn nhà cũ, nhưng Thiệu Quần không do dự đưa nó cho anh, Giản Tùy Anh luôn cảm thấy khó xử, anh gõ ngón tay lên bàn rất lâu, một lúc sau mới nói: "Được, đưa cho tôi bản hợp đồng, tôi sẽ xem xét."
Luật sư mỉm cười trao bản hợp đồng cho anh. Y biết chắc chắn Giản Tùy Anh sẽ mềm lòng. Trước khi đến, Thiệu Quần đã nói cho y biết ý nghĩa của ngôi nhà cổ này đối với Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh không thể từ bỏ cơ hội lấy lại ngôi nhà cũ của mình.
Giản Tùy Anh chỉ liếc vị luật sư một cái, sau đó gọi điện thoại nội bộ, bảo thư ký gọi cho nhân viên pháp lý của công ty. Luật sư bối rối chờ đợi.
Giản Tùy Anh thảo luận việc này với bộ phận pháp lý hồi lâu, cuối cùng soạn thảo một hợp đồng mới rồi đưa lại. “Ký cái này.”
Luật sư cầm hợp đồng trên tay. Đây là những điều mà Giản Tùy Anh vừa thảo luận với bộ phận pháp lý. Giản Tùy Anh muốn lấy lại căn nhà cũ của mình nhưng anh sẽ không nhận nó như một món quà. Anh đã ước tính một mức giá tương đương với giá thị trường hiện tại, sau đó soạn thảo một hợp đồng mua bán mới. Dự định mua lại căn nhà cũ.
Luật sư không thể tự đưa ra quyết định về vấn đề này nên đã ra ngoài gọi điện cho ông chủ. Thiệu Quần làm sao có thể không biết tính khí của Giản Tùy Anh? Hắn nhấn mạnh hỏi luật sư liệu Giản Tùy Anh có chấp nhận bất cứ điều gì khác ngoài hình thức này hay không. Luật sư lắc đầu. Thiệu Quần không có lựa chọn nào khác, hắn chỉ muốn để Giản Tùy Anh lấy lại ngôi nhà cũ, nó thuộc về Giản Tùy Anh. Thiệu Quần cười khổ, hắn nợ em nhiều như vậy, dù thế nào cũng không trả nổi. Hắn không ngờ chỉ riêng căn nhà này đã khiến Giản Tùy Anh đối xử khác với hắn nên hắn đồng ý.
Vậy nên luật sư quay lại ký với Giản Tùy Anh, không hề mơ hồ, sau khi fax văn bản có chữ ký của Thiệu Quần, Giản Tùy Anh lập tức chuyển tiền lại.
Hoàn tất thủ tục chuyển nhượng nhà, Giản Tùy Anh vẫn cảm thấy có chút khó tin rằng mình thật sự đã lấy lại được căn nhà cũ.
Khi Giản Tùy Anh nhìn vào cuốn sổ hồng có viết tên anh trên đó, Giản Tây Ninh đang ngồi trên đùi anh, choàng tay qua cổ anh. "Ba ơi, thỉnh thoảng đưa con về đó nhé! Nghe nói ở nhà cụ cố có hồ nước!"
Giản Tùy Anh nhéo mũi Giản Tây Ninh và hỏi: "Con nghe ai nói?"
“Họ Thiệu.” Giản Tây Ninh cong môi. “Người đàn ông họ Thiệu nói rằng quê hương cụ cố của con thực sự rất thú vị. Con chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì có cây cối hay đất đai."
Dạo gần đây, Giản Tây Ninh thường xuyên gặp Thiệu Quần vào cuối tuần và mối quan hệ của họ dường như đã được cải thiện rất nhiều.
Chỉ là Giản Tây Ninh vẫn gọi Thiệu Quần là người họ Thiệu. Giản Tùy Anh đã cố gắng hết sức dỗ dành Giản Tây Ninh gọi hắn là chú Thiệu, nhưng nhóc con không chịu nên anh cũng hết cách. Giản Tùy Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cuối tuần này?"
Đã mấy năm anh không về thăm ngôi nhà cũ ở Tần Hoàng Đảo, anh cũng không biết nó có thực sự được giữ nguyên không, hồi đó có nuôi một số con gà, con vịt, v.v. Có thể chúng đã chết, còn ngôi nhà thì không thay đổi? Giản Tùy Anh không biết, anh chỉ muốn nhanh chóng quay lại nhìn xem.
Nhưng cuối tuần là ngày để Thiệu Quần và Giản Tây Ninh gặp nhau. Thiệu Quần chỉ có thể gặp Giản Tây Ninh mỗi tuần một lần. Anh không nỡ tước bỏ quyền lợi của Thiệu Quần. "Vậy chúng ta đi vào thứ Bảy nhé. Chủ nhật về?"
Giản Tây Ninh suy nghĩ một chút. "Về để gặp người họ Thiệu ạ?"
Giản Tùy Anh gật đầu. Giản Tây Ninh rất vui mừng. "Người họ Thiệu nói không cần lo lắng cho chú ấy, khi nào chúng ta có thời gian thì quay về."
Giản Tùy Anh hơi nghẹn ngào, Thiệu Quần thậm chí còn đoán được rằng anh muốn đưa Giản Tây Ninh về vào cuối tuần. Hắn còn đặc biệt bảo Giản Tây Ninh là hai cha con cứ về tùy ý và mặc kệ hắn.
Giản Tùy Anh không nói gì, chỉ nhéo vào mặt Giản Tây Ninh. “Được rồi, cuối tuần này đi nhé. Nếu tuần sau muốn, con có thể đi chơi với chú ấy cả thứ bảy và chủ nhật."
Giản Tây Ninh lại bĩu môi và lẩm bẩm điều gì đó: Cuối cùng, mình cũng có thời gian để đi chơi với ba vào cuối tuần v.v Giản Tùy Anh cảm thấy ấm lòng trong lòng sau khi nghe điều này.
Sáng sớm thứ bảy, Giản Tùy Anh lái xe đưa Giản Tây Ninh về Tần Hoàng Đảo. Dọc đường Giản Tùy Anh có chút lo lắng, sợ căn nhà cũ thay đổi quá nhiều sẽ khơi dậy cảm giác chua chát trong lòng anh. Nếu không có Giản Tây Ninh ngồi trên xe, Giản Tùy Anh đã cho xe chạy với vận tốc 180 dặm/giờ lao tới.
Anh có thể nhắm mắt lái xe trên con đường này, nhưng họ vẫn lái xe gần bốn tiếng đồng hồ mới đến được đó.
Lúc họ đến nơi đã gần trưa, trời vẫn còn nắng. Trên đường đến Tần Hoàng Đảo có chút bụi nóng, có chút giống như sương mù. Nếu không phải sương mù, vì sao Giản Tùy Anh lại cảm thấy mắt mình đã trở nên mờ sương?
Ngôi nhà xưa không hề thay đổi chút nào. Những bức tường lốm đốm gạch đỏ và trắng vẫn y nguyên như trong ký ức của anh. Ngay cả cây cổ thụ trước sân cũng vậy. Không biết đã trải qua bao nhiêu năm thăng trầm, cành cây rũ xuống như thể đã kiệt sức.
Cửa sân không khóa, thậm chí còn có khói từ nhà bếp bay thẳng lên. Nơi đây không hề hoang tàn như Giản Tùy Anh tưởng tượng.
Có tiếng người chạy ra mở cửa. Giản Tùy Anh dụi dụi đôi mắt đau nhức của mình trước khi anh kịp nhìn ra ai đã mở cửa.
Đó là dì Trương, người bảo mẫu đã chăm sóc anh từ nhỏ. Khi dì Trương nhìn thấy đó là ai, mắt bà lập tức đỏ hoe. Bà bất chấp đánh Giản Tùy Anh, ôm lấy Giản Tùy Anh và bắt đầu khóc. "Những năm qua thiếu gia đã đi đâu? Không có một chút thông tin nào cả, ít nhất cũng phải gọi điện thoại báo mình vẫn an toàn chứ. Một tiểu tử như con một mình ở ngoài đó khó khăn biết bao nhiêu!"
Bình thường dì Trương sẽ không đối xử với Giản Tùy Anh như vậy, bà tốt với Giản Tùy Anh, nhưng bà cũng không quên bổn phận của mình. Làm sao có thể trực tiếp tấn công Giản Tùy Anh như vậy, nhưng bà lại không nhịn được. Khóe mắt của Giản Tùy Anh cũng đỏ lên trước hành động của dì Trương.
Nhiều năm qua, anh đã trở thành cha của một đứa trẻ, trở thành người điều hành của một công ty, chịu trách nhiệm nuôi sống rất nhiều người, nhưng anh không để ý rằng trong mắt người lớn tuổi, anh vẫn là một đứa trẻ.
Giản Tùy Anh lau mặt để kìm nước mắt, ôm dì Trương vào lòng và an ủi bà một lúc, trước khi dì Trương kịp bình phục, bà đã nhìn xuống Giản Tây Ninh, người đang rất háo hức khám phá nơi này. “Đây là tiểu thiếu gia sao, cậu đã lớn như vậy rồi. Hai người vào nhanh lên, nhìn tôi này, tôi mừng quá quên mất còn món gà hầm trong nồi. Tứ thiếu gia đã nói hôm nay cậu có thể sẽ quay lại. Thực sự là cậu đây rồi."
Dì Trương vẫn còn chút không tin, cứ thế ôm Giản Tùy Anh không buông. Giản Tùy Anh chỉ có thể để bà kéo hai người vào sân. Bên trong sân nhà họ vẫn như cũ, mảnh vườn trồng rau của ông lão cũng không bị bỏ hoang, bao gồm cả những cây họ trồng và rất nhiều trái chưa chín treo trên đó.
Dì Trương thấy Giản Tùy Anh có vẻ bối rối, bà giải thích với đôi mắt đỏ hoe. “Tứ thiếu gia nói sớm muộn gì cậu cũng quay lại nên bảo chúng tôi giữ nguyên. Cậu ấy nói sợ cậu quay lại mà không thấy ai sẽ khó chịu."
Giản Tùy Anh không nói gì, anh biết Tứ thiếu gia mà bà đang nói đến ai. Khi Thiệu Quần lần đầu tiên đến nhà anh, bảo mẫu đã gọi hắn là Thiệu thiếu gia, lúc đó anh còn cười đùa trêu chọc hắn. Về sau bảo mẫu gọi hắn là Tứ thiếu gia.
Thiệu Quần không chỉ mua lại căn nhà cổ và trả nó nguyên vẹn cho anh mà còn đang nuôi sống những người đã chăm sóc anh suốt ngần ấy năm...
Giản Tùy Anh không biết phải nói gì, anh hiểu tình cảm của Thiệu Quần dành cho anh, nhưng anh không thể quên những gì Thiệu Quần đã làm năm đó, chứ đừng nói đến việc chấp nhận hắn lần nữa hay cho hắn một cơ hội.
Thấy Giản Tùy Anh im lặng, dì Trương biết Giản Tùy Anh đang nghĩ đến chuyện khác nên không bàn đến quá khứ nữa mà chỉ đưa Giản Tùy Anh đi loanh quanh, để Giản Tùy Anh xem nó có khác với trước nhiều không. Giản Tùy Anh đưa Giản Tây Ninh tham quan ngôi nhà một cách cẩn thận, ngoại trừ việc nó hơi cũ theo thời gian, cây cối được trồng dày đặc hơn, phần còn lại không khác biệt nhiều so với trước.
Sau khi Giản Tùy Anh và Giản Tây Ninh hoàn thành việc đi dạo, cùng lúc dì Trương cũng nấu xong. Giản Tùy Anh đã mời một số gia nhân đến bàn ăn. Sau khi họ sôi nổi dùng xong bữa, Giản Tùy Anh tiếp tục dẫn Giản Tây Ninh đi chơi thêm một lúc nữa.
Dì Trương và những người khác chăm chú nhìn Giản Tây Ninh và nói rằng tiểu thiếu gia cũng cũng nghịch ngợm như Giản Tùy Anh khi còn nhỏ. Giản Tùy Anh mỉm cười không nói gì. Dì Trương và những người khác không hỏi Giản Tây Ninh do ai sinh ra, có lẽ Thiệu Quần đã đề cập với họ.
Giản Tùy Anh không muốn giải thích, dù sao họ cũng biết Giản Tây Ninh là con trai anh.
Giản Tây Ninh chưa bao giờ nhìn thấy một ngôi nhà cổ như thế này. Cậu phấn khích điên cuồng cả ngày, ngay cả vào ban đêm, cậu cũng không ngừng nói với Giản Tùy Anh rằng ở đây tốt như thế nào và anh nên đưa cậu đến đây thường xuyên hơn vào những ngày nghỉ.
Họ ngủ trong căn phòng trước đây của Giản Tùy Anh, đồ đạc của nó không hề thay đổi, thậm chí không có một hạt bụi nào. Sau khi Giản Tùy Anh dỗ Giản Tây Ninh ngủ, anh bắt đầu xem lại những thứ cũ đó. Có rất nhiều đồ dùng do chính ông lão làm cho anh. Giản Tùy Anh cảm thấy không thoải mái khi xem nó. Một lúc sau, anh đặt tất cả lại và ngủ thiếp đi trong khi ôm Giản Tây Ninh.
Ngày hôm sau Giản Tùy Anh bị đánh thức bởi tiếng ồn bên ngoài, anh nheo mắt một chút. Giản Tây Ninh rõ ràng là bị tiếng ồn làm phiền, đang ngơ ngác chùm quần áo lên đầu. Giản Tùy Anh giúp cậu thay đồ, anh cũng nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài xem có chuyện gì. Tại sao anh vừa về lại có người tới cửa?
Người đến là một ông già cao ráo, uy nghiêm trong bộ quân phục, đi cùng với một người phụ nữ khoảng 30 tuổi và hai lính canh. Giản Tùy Anh nheo mắt nhìn, anh thực sự thấy điểm tương đồng với Thiệu Quần trên khuôn mặt nghiêm túc đó.
Giản Tùy Anh rất đau lòng. Yêu cầu dì Trương đang ngăn cản ông bước vào lùi lại, bà gật đầu với Thiệu tướng quân rồi rời đi.
Thiệu tướng quân đã nghe nói đến tên của Giản Tùy Anh vài năm trước. Bây giờ Thiệu Văn còn nói với ông rằng người này và con trai ông đã có một đứa con. Tướng Thiệu làm sao có thể ngồi yên, mặc kệ Thiệu Văn ngăn cản, trực tiếp liên lạc với lính canh để tìm xem Giản Tùy Anh đang ở đâu, biết Giản Tùy Anh đã cùng con trai trở về nhà cũ ở Tần Hoàng Đảo nên ông vội vàng chạy tới đây.
Sau khi nhìn thấy người, Thiệu tướng quân cảm thấy có chút chua xót. Ông đã nghe Thiệu Văn nói về mối bất bình trong quá khứ giữa Giản Tùy Anh và Thiệu Quần. Ông cũng biết gia đình ông đã khiến người này thất vọng, sau đó phải rời bỏ quê hương và chỉ trở về khi kinh tế đủ mạnh.
Thiệu tướng quân có chút không biết nói gì với 'vợ cũ của con trai mình' này. Nhưng ông đã đến tận đây rồi, sao có thể không nhìn cháu ruột, đành phải cúi mặt xuống, giả vờ uy nghiêm. "Cậu có phải là Giản Tùy Anh?"
"Là tôi, Thiệu tướng quân." Giản Tùy Anh gật đầu, không khiêm tốn cũng không hống hách, trực tiếp nói đến thân phận của Tướng Thiệu.
Thiệu tướng quân hít sâu một hơi, hơi nghiêng đầu, xấu hổ nhìn thẳng vào mắt Giản Tùy Anh, trầm giọng nói: "Cậu cũng biết ta là ai, cho nên cậu nhất định phải biết ta tới đây làm gì. Được rồi, đứa nhỏ đâu? Để ta đi gặp nó."
Sắc mặt Giản Tùy Anh đột nhiên thay đổi. Tất nhiên anh biết danh tính của Tướng Thiệu, nhưng anh không chắc Tướng Thiệu đến đây để làm gì. Nếu bị đẩy vào tình huống buộc phải tàn nhẫn, anh có thể ném một tấm séc và hét lên: “Hãy để con tôi yên” Anh không bao giờ ngờ rằng Thiệu Quần sẽ nói với gia đình hắn về đứa trẻ. Vậy Tướng Thiệu đến đây chỉ để gặp Giản Tây Ninh, hay để đưa Giản Tây Ninh đi?
Nếu là vế sau, Giản Tùy Anh tuyệt đối không đồng ý. Dù là tướng quân hay gì đó, anh cũng không tin người này thực sự có thể cướp đứa trẻ khỏi tay anh. Giản Tùy Anh vừa nghĩ vừa nháy mắt với chú Dương. Mặc dù chú Dương không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông lão này tới đây muốn chăm sóc đứa bé, Dương thúc không hiểu ánh mắt Giản Tùy Anh dành cho mình, chỉ lặng lẽ lùi về phía sau trong khi không có ai chú ý, cố gắng ngăn cản Giản Tây Ninh đến đây.
Nhưng Giản Tây Ninh đã sớm nghĩ đến việc xem trò vui, cậu nhanh chóng mặc quần áo, xỏ giày rồi bước nhỏ chạy ra ngoài. Cuối cùng Dương thúc đã chậm một bước, còn chưa kịp ngăn cản, Giản Tây Ninh đã ló đầu ra từ phía sau Giản Tùy Anh, chỉ vào người mình rồi hỏi: "Mọi người đang tìm cháu ạ?"
Giản Tùy Anh lập tức kéo Giản Tây Ninh ra sau, lo lắng lén nhìn những người xung quanh. Anh đang đánh giá hiệu quả chiến đấu của những người này và liệu anh có thể chiến đấu chống lại hai vệ binh do Thiệu tướng quân mang đến hay không. Anh đã hạ quyết tâm, cho dù hôm nay thật sự phải tấn công Thiệu tướng quân, anh cũng nhất quyết không để họ mang Giản Tây Ninh đi.
Thiệu Văn ở một bên thấy sự cảnh giác trong mắt Giản Tùy Anh, vội vàng ho khan và làm hòa."Tùy Anh, chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi là chị cả của Thiệu Quần. Hôm nay chúng tôi có mặt ở đây không phải để đưa Tiểu Tây đi. Chính bố tôi cũng biết cậu yêu thương Tiểu Tây đến nhường nào. Dù thế nào cũng chỉ muốn đến xem."
Thiệu Văn vừa nói vừa huých Thiệu tướng quân và thúc giục. "Bố có nghĩ vậy không? Chúng ta cùng xem nhé."
Thiệu tướng quân đang ngơ ngác nhìn Giản Tây Ninh, tự nhiên bị Thiệu Văn đẩy một cái, ông mới rời mắt khỏi đứa trẻ, vẻ mặt hơi xấu hổ, trầm giọng nói: "Chà, để xem nào. Rốt cuộc thì đó cũng là..."
Khi Thiệu Văn thấy bố cô định nói điều gì đó về con của họ. Cô chỉ sợ Giản Tùy Anh sẽ bị chọc giận và không bao giờ cho họ cơ hội gặp Giản Tây Ninh nữa.
Thiệu Văn nhanh chóng đẩy ông già lần nữa, ông già cứng ngắc chuyển hướng cuộc trò chuyện, sau đó cẩn thận ngồi xuống và vẫy tay với Giản Tây Ninh. "Cậu bé ngoan, đến đây nhanh lên."
Giản Tây Ninh liếc nhìn Giản Tùy Anh, thấy Giản Tùy Anh gật đầu, cậu bước nhỏ chạy về phía Thiệu tướng quân. "Ông nội."
Thiệu tướng quân gần như rơi nước mắt khi nghe thấy giọng nói này. Ông vòng tay ôm lấy Giản Tây Ninh và không ngừng khen ngợi đứa trẻ.
Giản Tùy Anh không biết nên nói gì, nghiêng người để Thiệu tướng quân và Thiệu Văn vào phòng, họ chưa kịp ngồi xuống thì ngoài cửa lại vang lên một tiếng động khác. Giản Tùy Anh vô cùng chán nản. Anh chỉ mới đưa Giản Tây Ninh trở về ngôi nhà cũ của mình, làm sao lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy?
Thiệu Quần lao từ ngoài vào trong tình trạng bụi bặm. Nhìn thấy Thiệu tướng quân, hắn không khỏi gầm lên: "Bố! Không phải con đã bảo bố đừng làm phiền họ sao!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com