Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 54

        Sau khi trở về Bắc Kinh, ngoài việc thúc đẩy các dự án của riêng mình, Giản Tùy Anh còn bắt đầu nghiên cứu dự án bảo vệ môi trường mà Giản gia sắp khởi động.

        Bản thân chi phí của dự án bảo vệ môi trường không hề thấp, Giản Tùy Anh đã yêu cầu họ bổ sung thêm 100 triệu trong quá trình đấu giá. Nếu dự án này được hoàn thành theo báo giá ban đầu thì cần phải giảm kinh phí trong quá trình xây dựng. Tuy nhiên, nếu dự án này muốn đáp ứng các tiêu chuẩn xét duyệt thì không thể giảm được chi phí vật liệu, trong một số trường hợp, thậm chí có thể phải thêm tiền.

        Tất nhiên, điều có khả năng gây ra khủng hoảng niềm tin nhất đối với một công ty là tiền bạc. Giản Tùy Anh không tin rằng người tham gia đấu giá đã thảo luận ngay tại chỗ về khoản chi phí bổ sung 100 triệu với Giản Tùy Lâm. Việc không cần bàn bạc này có thể gây ra nhiều mâu thuẫn, cho nên nếu họ muốn tiến hành dự án trên cơ sở đáp ứng các tiêu chuẩn kiểm duyệt chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn.

        Giản Tùy Anh thực sự muốn cười. Gia đình Giản vẫn như trước, rất vui mừng vì thành công. Ngay cả khi không cần anh phải làm gì, gia đình Giản vẫn có thể rơi vào khủng hoảng khi dựa vào 'lợi thế' để gây rối.

        Nhưng để họ chết thế này vẫn chưa đủ. Giản Tùy Anh vừa nghĩ vừa gọi điện. Anh vẫn còn nhớ trong bữa tiệc cocktail vừa qua, một ông chủ trẻ họ Tống đã đưa cho anh một tấm danh thiếp và bày tỏ mong muốn được cùng anh hợp tác trong dự án vật liệu xây dựng thân thiện với môi trường. Giản Tùy Anh khi đó đã trò chuyện với người này và cảm thấy ông ta hơi khoa trương. Vì vậy anh chỉ để lại danh thiếp và không đưa ra câu trả lời rõ ràng về việc hợp tác.

        Bây giờ công ty này tình cờ có được những nguyên liệu mà Giản gia cần. Giản Tùy Anh quyết định nói chuyện lại với Tống tiên sinh để xem ông ta định làm thế nào. Tốt nhất là không để lại danh tiếng của anh mà vẫn đạt được sự hợp tác một cách tự nhiên.

        Gần đây Tống tiên sinh đang bận tìm kiếm nhà đầu tư. Tại bữa tiệc cocktail ngày hôm đó, ông đã nghe nói Giản Tùy Anh mới từ nước ngoài trở về. Có lẽ ông cũng biết được dự án bảo vệ môi trường của họ nên đã trực tiếp bày tỏ ý định với Giản Tùy Anh, nhưng vị doanh nhân trẻ này không có phản ứng gì đặc biệt. Theo lẽ thường, khi hai doanh nhân gặp nhau lần đầu tiên, họ cùng lắm sẽ tiết lộ ý định của mình một cách mơ hồ và giới thiệu ngắn gọn về các dự án kinh doanh của họ. Nếu thực sự muốn tìm kiếm nhà đầu tư, tất nhiên phải đợi đến khi quen biết mới từ từ nói chuyện, nhưng ông Tống dường như không có kinh nghiệm trong chuyện này, ông nghĩ chuyện của mình có thể sẽ gây tai tiếng, đang xem xét tìm kiếm các nhà đầu tư khác thì Giản Tùy Anh đã liên lạc lại. Tống tiên sinh ngay lập tức hẹn gặp Giản Tùy Anh để bàn chuyện tiếp theo.

        Giản Tùy Anh cũng đến đó như đã hứa. Giản Tùy Anh mơ hồ có cảm giác rằng việc Tống tiên sinh đang làm thực sự rất lớn lao. Đặc biệt là sau khi nhận được những văn bản gần đây của chính phủ, anh cảm thấy triển vọng dự án của Tống tiên sinh không tệ. Nếu trước đây anh chỉ tính hợp tác với Tống tiên sinh với mục đích gây rắc rối cho Giản gia thì bây giờ anh đã trở nên thực sự rất quan tâm đến công ty của người này.

        Trên thực tế, văn bản đó đã nói rất rõ ràng rằng trong tương lai, đất nước sẽ không chỉ thúc đẩy phát triển kinh tế nhanh chóng mà nó còn phải dựa trên tiền đề là xanh và thân thiện với môi trường. Điều này cũng trùng hợp với điều mà Chủ tịch Tống muốn làm.

        Tuy nhiên, phong cách làm việc và lối tư duy của chủ tịch Tống đều có những ưu nhược điểm rõ ràng. Dự án của ông quả thực là một dự án tốt, nhưng nếu không có sự hỗ trợ của nguồn vốn khổng lồ thì cả hoạt động nghiên cứu, phát triển và quảng bá sẽ gặp khó khăn. Một mặt là do Chính phủ chưa chính thức thực hiện chính sách bảo vệ môi trường. Mặt khác là do tác động của môi trường chung.

        Hiểu một cách đơn giản: những ngôi nhà mà tầng lớp lao động có thể mua hiện nay đều cần đến tất cả tiền tiết kiệm của cha mẹ và gia đình họ. Ngoài giá cả thì vị trí và chất lượng môi trường sống dường như không thực sự quan trọng đối với họ.

        Khi các nhà phát triển thực hiện dự án, tất nhiên họ sẽ nghiên cứu trước và xây dựng các công trình dựa trên nhu cầu của người dân. Ngày nay có rất nhiều quảng cáo ca ngợi về cơ sở vật chất hoàn thiện trong cộng đồng của họ, nào là giao thông trong khu vực này phát triển đến đâu hay trang trí sang trọng đến đâu...Tuy nhiên anh chưa bao giờ thấy một dự án nào hoàn toàn theo chủ đề môi trường.

        Các nhà phát triển không chọn đi theo hướng này nên anh có thể tưởng tượng công việc kinh doanh của Tống tiên sinh khó khăn như thế nào.

        Ngoài khó khăn để có thể tiến thêm một bước trong việc mình đang làm, Tống tiên sinh còn có những vấn đề kinh doanh khác. Tốt nhất thì nó mang tính lý tưởng, tệ nhất thì nó mang tính mô phạm. Công việc kinh doanh của ông được điều hành dưới sự hợp tác của cả vợ lẫn chồng. Cả hai đều có trình độ học vấn tốt, có bằng tiến sĩ về sinh học và rất xuất sắc trong nghiên cứu học thuật.

        Nhưng người này rất bướng bỉnh trong một số vấn đề nguyên tắc. Đối với những ngành chưa được quản lý tốt, việc cân nhắc đầu tiên đương nhiên là phải chuyển đổi để phục vụ thị trường. Nhưng vợ chồng ông Tống không những không quan tâm đến việc chuyển đổi, thậm chí còn cố chấp rằng chỉ cần giữ vững vị trí của mình thì sớm muộn gì họ cũng sẽ thấy được lợi nhuận thực sự. Vì vậy, nhiều người hứng thú về triển vọng của dự án này và muốn đầu tư đều cảm thấy nản lòng.

        Những vấn đề mà Tống tiên sinh gặp phải không hề dễ dàng, nhưng sự giúp đỡ của Giản Tùy Anh đã thực sự giải quyết được một số nhu cầu cấp thiết của công ty ông nên thái độ của ông đối với Giản Tùy Anh cũng xen lẫn với một số sự tôn trọng mà ông thường không có.

        Giản Tùy Anh rất lạc quan về dự án này. Anh có tài liệu mà Thiệu tướng quân đưa cho và biết phương hướng phát triển của môi trường chung trong những năm gần đây. Bên cạnh đó, anh cũng rất khâm phục Tống tiên sinh vì luôn giữ vững quan điểm của mình, không thay đổi ý định ban đầu dù gặp bao nhiêu khó khăn. Giản Tùy Anh luôn cảm thấy Tống tiên sinh rất giống mình khi mới ra trường, nhưng lúc đó anh không may mắn như Tống tiên sinh bây giờ, không có những người thực sự sẵn sàng đầu tư vào anh.

        Hai người trò chuyện một lúc rồi đưa ra nguyên mẫu hợp tác sơ bộ, gần như đúng với mong đợi của chủ tịch Tống. Chính Giản Tùy Anh sẽ đầu tư vào công ty của ông và tham gia vào một số quyết định. Chi tiết cụ thể sẽ triển khai từ từ.

        Thấy cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Giản Tùy Anh nhìn đồng hồ, chuẩn bị rời đi. Chủ tịch Tống hôm nay vô cùng phấn khích, thật hiếm khi gặp được người cùng chung chí hướng nên nhất quyết muốn mời Giản Tùy Anh đi ăn một bữa.

        Giản Tùy Anh chỉ mỉm cười lịch sự. “Chúng ta nên ăn mừng, nhưng hôm nay có lẽ tôi không đi được, haha. Mong anh hiểu cho tôi, tôi còn có hẹn đi đón con, vừa đúng lúc nó tan học."

        Tống tiên sinh sửng sốt một lúc khi nghe điều này, rồi nhớ lại lần đầu tiên ông gặp Giản Tùy Anh trong bữa tiệc, Giản Tùy Anh quả thực mang theo một đứa trẻ bên cạnh. Giờ nghĩ lại, có lẽ chính là đứa trẻ mà Giản Tùy Anh sắp đón.

        Ông Tống chợt nảy ra một ý tưởng: “Thế thì chúng ta cùng đi nhé, dù sao cậu cũng cần ăn tối phải không? Tôi sẽ gọi cho vợ tôi và một người em họ xa, chúng ta cùng trò chuyện vui vẻ nhé. Em họ tôi cũng là một trong những nhà đầu tư của công ty này, trạc tuổi cậu. Tôi đoán hai người có thể khá hợp chuyện."

        Lời mời của ông Tống rất chân thành và ông ấy muốn giới thiệu cho mình một nhà đầu tư khác. Giản Tùy Anh đã suy nghĩ kỹ và cảm thấy nếu gặp gỡ nhà đầu tư kia trước thì sẽ có lợi, việc tìm hiểu nhau trước có thể tránh được một số mâu thuẫn xảy ra trong những quyết định sau này. Giản Tùy Anh không từ chối nữa mà hẹn gặp với Tống tiên sinh rồi đến đón Giản Tây Ninh tan trường.

        Anh cũng nói với Giản Tây Ninh về kế hoạch tối nay. Giản Tây Ninh không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đồng ý. Dù sao thì trước đây khi ba cậu đi dự tiệc ở Anh, cậu cũng thường đi theo. Cùng lắm thì cứ ăn uống, chơi đùa với các cô chú khác một lát thôi. Chưa kể cậu không phải làm bài tập về nhà buổi tối, điều này khiến cậu rất vui.

        Khi hai người đến nhà hàng đã thỏa thuận, Tống tiên sinh và em họ của ông đã ở đó rồi. Người anh em họ này gần như phấn khích khi nhìn thấy Giản Tùy Anh, vội vàng lao tới chào Giản Tùy Anh và liến thoắng nói: "Anh ấy bảo tôi là vị Giản tổng này tên Giản Tùy Anh. Tôi còn không tin, tôi không nghĩ đó thực sự là cậu." Nói xong, gã cúi đầu nhéo nhéo sống mũi Giản Tây Ninh. "Anh chàng đẹp trai, còn nhận ra chú không?"

        Giản Tây Ninh rõ ràng rất hưng phấn, vẫy tay và hét lớn: "Chú Chu!"

        "Ôi, cháu trai của tôi thật tốt, nó vẫn còn nhớ tôi." Chu Lệ mỉm cười bế Giản Tây Ninh lên, xoay nhóc con một vòng trên không trung trước khi đặt xuống. "Sao cháu lại nặng hơn thế này? Cẩn thận đừng để bị tăng cân nhé. Hehe."

        "Chú mới tăng cân ý." Giản Tây Ninh mặc dù không hiểu câu nói của Chu Lệ có ý gì, nhưng cậu đoán đây không phải là một điều hay.

        Chu Lệ bị làm cho bật cười, gã đưa tay nhéo má cậu. “Này, chú đang khen cháu đấy.” Chu Lệ vẫn tươi cười, kéo Giản Tùy Anh ngồi xuống, thấy Tống tiên sinh có chút bối rối, liền giải thích: “Vừa rồi em không tin nên không nói cho anh biết.” Chu Lệ nói xong liền xoay người nháy mắt với Giản Tùy Anh. "Đây là anh họ của tôi. Anh họ, đây là anh trai tốt Tùy Anh của em. Thật bất ngờ, khoản đầu tư lại đến với gia đình chúng tôi."

        Giản Tùy Anh cũng không ngờ rằng người em họ mà Tống tiên sinh nhắc tới lại chính là Chu Lệ. Tuy nhiên, điều này cũng tháo gỡ được những nghi ngờ trước đây của anh. Anh đã từng rất tò mò, tự hỏi làm sao một người có tính cách như ông Tống lại có thể kiên trì ở lại Bắc Kinh lâu như vậy? Mọi chuyện đều có lý nếu người này là họ hàng của Chu Lệ.

        Giản Tùy Anh vốn có chút lo lắng đối phương không dễ nói chuyện, trong một số vấn đề quyết định rất dễ xảy ra bất đồng, nhưng hiện tại biết đó là Chu Lệ, anh cũng không cần lo lắng nữa.

        Họ đã có một bữa ăn rất hòa hợp. Mãi đến khi vợ chồng ông Tống ra ngoài một lúc, bữa tiệc cũng sắp kết thúc, Chu Lệ mới huých nhẹ Giản Tùy Anh và thấp giọng hỏi: "Tại sao cậu lại muốn đầu tư vào dự án này? Nó không phải là một ý tưởng hay."

        "Không, vật liệu xây dựng thân thiện với môi trường có triển vọng tốt." Giản Tùy Anh thản nhiên nói.

        "Nó thực sự hứa hẹn." Chu Lệ mỉm cười. “Nhưng tôi không lạc quan về điều đó. Nếu không phải vì người thân, tôi thậm chí sẽ không đầu tư vào dự án này. Tùy Anh, chúng ta là anh em, để tôi nói thật với cậu, tôi đã đầu tư rất nhiều vào công ty của anh họ tôi, về cơ bản tôi vẫn thua lỗ cho dù có đầu tư bao nhiêu đi chăng nữa. Nếu cậu chưa có kế hoạch gì thì đừng can thiệp, đừng lo cho mặt mũi của chúng tôi."

        Giản Tùy Anh lắc đầu. "Không, công nghệ mới này tốt, nhưng trong thời gian ngắn có thể bị lỗ. Hãy chờ xem trong vài năm nữa. Mọi tầng lớp trong xã hội đều không thể thiếu được điều này."

       "Cậu nói vậy tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Có tin tức nội bộ nào không? Nói cho anh trai cậu biết đi~" Chu Lệ vẫn mỉm cười, vẻ mặt nửa đùa nửa thật.

        Giản Tùy Anh biết Chu Lệ muốn tìm ra mục tiêu thực sự của mình. Kể từ khi anh chọn hợp tác với dự án này và biết đối phương là Chu Lệ, anh cũng không có ý định giấu diếm, vậy nên anh hạ giọng nói:  “Chính phủ sẽ lên kế hoạch cho một dự án cơ sở bảo vệ môi trường trọng điểm quốc gia trong vòng hai năm. Đây không phải là điều chúng ta muốn làm với những vật liệu khan hiếm sao?"

        Có rất nhiều điều được thể hiện trong lời nói này. Chu Lệ đã kinh doanh nhiều năm như vậy. Gã thực sự không phải là một kẻ ngốc, gã hiểu ý nghĩa của những lời này chỉ trong một cái chớp mắt. Văn bản ban hành dự án cơ sở bảo vệ môi trường có ý nghĩa gì? Điều đó có nghĩa đây có thể chỉ là một dự án thí điểm. Các chính sách mà chính phủ sẽ thực hiện trong vài năm tới có thể đi đầu trong việc bảo vệ môi trường. Bất kỳ dự án nào có từ "bảo vệ môi trường" sẽ nhận được trợ cấp ở một mức độ nào đó. Mỗi nhà phát triển, hoặc là tận dụng cơ hội này,  hoặc là cứ thế để nó trôi qua. Khi đó vật liệu kỹ thuật chắc chắn sẽ cần đến một số loại thân thiện với môi trường. Thậm chí sau đó, mọi người đều nhìn thấy xu hướng này và bắt đầu thực hiện nó.

        Chu Lệ hưng phấn vỗ đùi mình. "Tuyệt vời, anh à, những tin tức này đều hữu ích. Chậc chậc, tôi ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, cũng không có nhiều thông tin như cậu vừa mới về." Chu Lệ thở dài, nhưng cũng không hỏi Giản Tùy Anh lấy nguồn thông tin ở đâu. Mỗi người trong số họ đều có kênh tìm hiểu thông tin riêng và đó là bí mật bất thành văn, không ai can thiệp vào kênh của người khác. Điều này sẽ tránh được rắc rối khi thông tin bị rò rỉ và bị điều tra.

        Giản Tùy Anh cảm thấy may mắn vì Chu Lệ cũng hiểu quy tắc ngầm này. Nếu không anh sẽ rất xấu hổ nếu phải nói nguồn thông tin đó lấy từ Thiệu tướng quân.

        Hai người nói chuyện một lúc thì vợ chồng ông Tống quay lại để phác thảo những chi tiết cụ thể về hợp tác sơ bộ. Với tư cách là pháp nhân, người ra quyết định chính và nhà phát triển dự án, ông Tống đương nhiên chiếm 50%, 50% còn lại chia đều cho Chu Lệ và Giản Tùy Anh.

        Kết thúc bữa ăn tối, vợ chồng ông Tống chuẩn bị về nhà. Chu Lệ cũng không ngăn cản, gã cũng biết anh họ mình không quen với những dịp như vậy, mời đi chơi chẳng khác nào giết chết anh ta.

        Tuy nhiên, Chu Lệ đã kéo mạnh Giản Tùy Anh và không chịu buông tay. Gã đã hơi say và lớn tiếng nói: "Anh à, hôm nay em vui quá. Hai người chúng ta cuối cùng cũng hợp tác làm được chuyện lớn. Hôm nay không thể rời đi được, chúng ta tìm một chỗ, kêu đám Tiểu Thăng tới nữa."

        Giản Tùy Anh không khỏi bật cười. "Hãy đi gây ồn ào khi anh không say nhé. Tôi còn một đứa con đi cùng."

        “Chậc.” Chu Lệ say rượu ngồi xổm trước mặt Giản Tây Ninh, vỗ vai Giản Tây Ninh. "Tiểu Tây, cháu về nhà còn phải làm bài tập, sao không đi chơi với chú?"

        "Tránh sang một bên đi. Tại sao anh không khuyến khích con trai tôi để nó tốt hơn? "Giản Tùy Anh không khỏi đá Chu Lệ một cái.

        "Bộ trước đây cậu cũng sẵn lòng làm bài tập về nhà sao? Cháu trai lớn của tôi chắc chắn giống cậu, hehe." Chu Lệ vẫn cười rạng rỡ, Giản Tây Ninh cũng bắt đầu cổ vũ ở bên cạnh. "Cháu không có bài tập về nhà, chúng ta có thể đi đâu chơi đây?"

        “Chúng ta cùng Chu đại ca đi hát đi !” Chu Lệ thấy có người đáp lại, ôm lấy Giản Tây Ninh, không khỏi ngân nga. "Chú Chu hát rất hay đó nha~ Chú biết bài Calabash Baby và Seven Flowers thôi, lát nữa chú sẽ hát cho cháu nghe!"

       Chu Lệ nói xong bế Giản Tây Ninh lên xe của mình, cười tà ác với Giản Tùy Anh. "Con tin đang ở đây. Nào, lên xe và bắt đầu làm việc. "

        Giản Tùy Anh nhìn đồng hồ. Bây giờ vẫn còn sớm để Giản Tây Ninh đi ngủ. Đã lâu rồi anh không gặp lại Chu Lệ, Kha Dĩ Thăng và những người khác nên anh theo họ lên xe.

        Hai người đưa thẳng đứa trẻ đến phòng riêng trong câu lạc bộ. Trên đường đi, Chu Lệ đã gọi điện cho Kha Dĩ Thăng và Lý Văn Tốn. Gã biết Giản Tùy Anh không muốn gặp Thiệu Quần nên không gọi Thiệu Quần trước mặt Giản Tùy Anh.

        Giản Tùy Anh khá hài lòng với sự sắp xếp này và yên tâm đi theo Chu Lệ và những người khác.

        Một lúc sau, Kha Dĩ Thăng và Lý Văn Tốn đến, Chu Lệ đứng trên bàn cầm micro và hét lên điều gì đó giống như trước đây. "Sau đây là XX..."

        Hai người vui vẻ cầm khăn giấy ném vào người gã. Chu Lệ giả vờ ôm đầu bỏ chạy, nhưng lại bị bàn tay mũm mĩm của Giản Tây Ninh bắt lại. Chu Lệ giơ tay ra hiệu đầu hàng, cười nói: "Ôi, cháu bắt được chú rồi." làm cho Giản Tây Ninh cười khúc khích.

        Giản Tùy Anh đã không được thoải mái như vậy trong vài năm qua. Dường như sau khi tốt nghiệp đại học, họ chưa bao giờ sôi động đến thế. Về vấn đề này, Giản Tùy Anh tóm tắt: Có lẽ là do Chu Lệ sau khi tốt nghiệp bị gia đình ném sang Úc, không còn ai để khuấy động bầu không khí. Từ đó có thể kết luận Chu Lệ vẫn không thể thiếu trong làng giải trí.

        Đúng lúc anh đang mải suy nghĩ, Chu Lệ đã đặt micro xuống. Gã mở một lon rượu, hướng về phía Giản Tùy Anh rồi uống một ngụm. Giản Tùy Anh cũng nâng ly của mình lên và uống.

        Giản Tùy Anh biết ý của Chu Lệ. Chu Lệ là một người đàn ông coi trọng tình bạn và sự trung thành. Đây có thể coi là ngày kỷ niệm hội tụ, cũng là ngày kỷ niệm anh em họ cùng nhau kinh doanh.

        Vài người bắt đầu đè đầu Chu Lệ và bắt đầu uống rượu. Khi uống quá nhiều dễ hồi tưởng về quá khứ, Chu Lệ không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên che mặt lại bắt đầu khóc nức nở, khiến mấy người ở đây có chút bối rối, họ chưa kịp hỏi thì Chu Lệ đã nhấp một ngụm rượu và nói: “Các cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở nhà Tùy Anh không?”

        "Làm sao chúng tôi có thể quên được điều đó?" Lý Văn Tốn tiến lên và lấy rượu của Chu Lệ. “Tôi là người đưa các cậu tới đó.”

        "Đúng vậy." Chu Lệ vừa nói vừa dựa vào ghế sofa và nhìn những ngọn đèn nhiều màu sắc trên trần nhà. “Hôm đó chúng ta đều đã uống rất nhiều và nói bao nhiêu điều chân thành. Tôi nhớ tất cả."

        "Đại Lệ, cậu muốn nói gì thì cứ nói đi." Lý Văn Tốn cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy Chu Lệ thường xuyên nói đùa như vậy, Lý Văn Tốn có lẽ cũng biết Chu Lệ muốn nói gì, đó là về chuyện chiến tranh lạnh với Thiệu Quần. Chu Lệ và Kha Dĩ Thăng vì nó đã gặp rắc rối nhiều năm. Lý Văn Tốn cảm thấy khá có lỗi.

        "Thành thật đi!" Chu Lệ đột nhiên gầm lên, lại vỗ ngực. "Tôi, Tiểu Thăng, Tùy Anh, cậu và Thiệu Quần. Chúng ta đã nói sẽ là anh em cả đời. Thiệu Quần đã làm những điều tồi tệ, cậu ta cảm thấy có lỗi khi khiến Giản Tùy Anh phải rời đi. Tôi cmn rất muốn mắng cậu ta. Còn cậu, cậu đã chống lại cậu ta nhiều năm như vậy, tôi cũng muốn mắng cậu! Nhưng tôi không thể. Tôi không muốn anh em chúng ta chia tay. Bảy năm! Bảy năm!" Chu Lệ bắt đầu nức nở khi nói.

        "Đại Lệ, là tại chúng tôi không rõ ràng về vấn đề này, khiến cậu và Tiểu Thăng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan." Lý Văn Tốn thở dài.

        "Không phải vậy!" Chu Lệ xua tay. "Không phải tôi muốn phàn nàn.” Chu Lệ nói xong liền chuyển sự chú ý sang Giản Tùy Anh. "Tùy Anh, tôi có lỗi với cậu, đừng trách tôi, tôi rất muốn bọn họ hòa giải."

        Giản Tùy Anh bối rối, không biết tại sao cuộc trò chuyện lại hướng về phía anh, nhưng một giây sau, anh đã hiểu.

        Cánh cửa hộp lúc này được đẩy ra, Thiệu Quần từ ngoài cửa bước vào. Hắn liếc nhìn những người trong hộp, cuối cùng tập trung vào Giản Tùy Anh. Hắn không biết chính mình đã nghe ở bên ngoài bao lâu, chỉ chậm rãi nói: "Em nên trách anh, bởi vì anh là người khởi xướng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com