12. chiều không mưa
"Yerin..."
Tôi lấp ló trước cửa phòng Yerin, vì nghe được giọng tôi mà đôi mắt mệt mỏi đang nhìn vào một nơi vô định nào đó ngoài ban công của chị trong phút chốc lấy lại được thần thái.
"Eunbi. Em chưa ngủ sao?"
Tôi lắc nhẹ đầu mình,
"Em đợi chị về."
đoạn định bước về phía Yerin, song sực nhớ đây chẳng phải phòng mình nên lại lùi ra sau một bước.
"Em vào đi."
Yerin nói ngay khi chứng kiến bước chân do dự của tôi, chị thở dài trở vào phòng, biểu cảm trên gương mặt có chút không hài lòng.
"Chị không phải trẻ con. Đã dặn em bao nhiêu lần không cần đợi cửa chị, tại sao em vẫn chứng nào tật nấy. Hứa với chị rằng sẽ thay đổi nhưng tại sao không làm được?"
Bị mắng bất ngờ khiến tôi sững cả người. Tôi biết Yerin không thích tôi đợi cửa, bởi chị muốn tôi có thể có một giấc ngủ ngon không gián đoạn, những lần biết tôi đợi cửa chị cùng lắm chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu chứ chưa bao giờ lớn tiếng.
"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Chị đúng là ngu ngốc khi nghĩ rằng mình có thể thay đổi được em."
Tôi thoạt đầu đúng là có hơi hoảng hốt, chính vì không ngờ rằng Yerin sẽ gắt gỏng với tôi vì chuyện cỏn con như vậy.
"Chia tay đi Eunbi."
Yerin nói mà chẳng buồn nhìn vào mắt tôi, ngữ điệu pha chút bối rối. Cảm giác như chị đang bị ép làm chuyện chị không muốn làm, tổng thể trông vừa gượng gạo vừa vụng về.
Thấy ai đó không còn cố ép bản thân nói lời không thật lòng, tôi bạo gan tiến về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa cả hai với bốn sải chân.
"Lý do đó của chị thật sự rất ngốc nghếch."
Lồng ngực tôi đang rất đau, chỉ là tôi cố tỏ ra bản thân vẫn ổn, dù nước mắt đang chực trào nơi khóe mi.
"Em thật sự không lường trước được chị sẽ viện ra lý do ngốc nghếch từng này để bỏ em."
Sống đến từng tuổi này, giờ tôi mới hiểu cười ra nước mắt là như thế nào. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tôi bắt đầu mếu máo nói không rõ chữ.
"Chẳng thà...chẳng thà chị nói với em chị đang hứng thú với một người khác còn hơn..."
Đến nước này, tôi nghĩ mình cũng chẳng cần phải che giấu nữa. Tôi biết chuyện Yerin qua lại với người khác sau lưng mình, trong khi Yerin cũng ngấm ngầm đoán được việc đó, việc tôi đã biết chuyện xấu chị làm. Có lẽ Jung Eunbi đã tiết lộ điều đó cho chị, hoặc có thể trực giác của chị quá mạnh mẽ.
Tôi còn nhớ bộ dạng thê thảm của mình khi phải quỳ xuống cầu xin Jung Eunbi đừng nói cho chị biết, bởi tôi vốn dĩ có thể đoán trước việc chúng tôi sẽ phải kết thúc theo cách này. Tôi biết kể cả khi bản thân bỏ qua cho chị, chị cũng không có cách nào bỏ qua cho chính mình. Yerin sẽ chọn rời xa tôi, trước là để chuộc lỗi với tôi, sau là để giữ lại tự tôn cuối cùng của chị.
Nhưng tôi vốn không cần chị chuộc lỗi, bù đắp, hay trả lại công bằng, tôi cần chị ở bên tôi.
"Sao vậy...? Chúng ta đã chờ đợi buổi cắm trại ngày mai rất lâu mà? Chúng ta...thậm chí đã xin nghỉ phép...một ngày nghỉ phép hiếm hoi...tại sao phải là đêm nay? Chị thật sự không muốn có một ngày hẹn hò đàng hoàng cùng em sao?"
Khóe môi Yerin co giật, chị cố gồng mình không để cơ mặt của bản thân biến dạng, đoạn ngồi phịch xuống giường, giọng run run nói.
"Em biết từ lúc nào?"
"Chẳng nhớ nữa...em chỉ nhớ mình tình cờ gặp Jung Eunbi khi đang trên đường về nhà sau bữa liên hoan với phòng Thiết kế."
"Và em đoán được chị sẽ chủ động chia tay em nếu biết em phát hiện à?"
"Vâng...vì chị là kiểu người sẽ làm vậy."
"Nghe ngốc nghếch nhỉ? Cái lý do của chị ấy?"
"Đúng đấy. Đồ ngốc."
Yerin cúi mặt cười khổ, nước mắt chị vẫn thi nhau rơi xuống khiến tim tôi nhói đau. Chị không nói thêm gì, chỉ ngồi đấy mà khóc, bao biện cũng không, thanh minh cũng không, giải thích cũng không. Điều đó làm tôi thấy bức bối khó chịu đến mức phải lên tiếng.
"Tại sao không giải thích? Em không xứng đáng nhận được một lời giải thích hả? Chị mau nói đi, gì cũng được, biện hộ đi."
"Nói gì bây giờ? Khi chị biết em sẽ cho qua bất kể chị có nói gì đi nữa?" - Yerin nuốt xuống, chị hướng mắt nhìn ra cái ban công nhỏ của phòng mình - "Em sẽ cho qua, rồi một mình chịu ấm ức. Chuyện đó sẽ giống như một vết sẹo ở tim, về sau tuy không còn đau đớn, nhưng những tổn thương nó đem đến cho em vẫn còn đó, bất kể khi nào nhìn lại cũng có thể nhớ tới."
"Thế thì sao chứ? Chị chỉ đang suy luận dựa trên suy nghĩ của bản thân. Chị làm sao biết được cảm giác của em chứ? Không phải kể cả khi em biết tất cả rồi vẫn bình thường ư? Em thậm chí còn chẳng trách chị. Tại sao nói chia tay là chia tay? Tại sao không níu kéo? Sau tất cả những gì chúng ta cùng nhau trải qua em vẫn không đáng để chị giữ lại bên mình ư?"
"Bởi vì nhìn em đau lòng chị không chịu được." - Yerin bất chợt nhìn vào mắt tôi và gằn giọng, đôi vai chị run rẩy, giọng nói sau đó cứ nhỏ dần - "Chị xin lỗi...Eunbi..."
"Em không đau lòng." - tôi nhìn vào mắt chị và quả quyết nói - "Dù em có từng đau lòng đi chăng nữa thì bây giờ cũng chẳng còn cảm giác gì cả."
"Là bởi vì tim em đã chết." - Yerin lay mạnh vai tôi bằng cả hai tay - "Chị bóp chết tim em rồi."
Tôi có cảm giác bong bóng cảm xúc của mình vừa nổ tung, sống mũi lại cay, tôi mếu máo khóc không thành tiếng, đem hết suy nghĩ cất giữ trong lòng bấy lâu nói thành lời.
"Sao dối gạt em...? Sao vậy? Em cố chịu đựng như vậy...nhượng bộ như vậy...tại sao cứ phải ép em? Chán em tại sao không nói? Tại sao vậy Yerin?"
"Chị xin lỗi..."
"Chị xin lỗi làm gì?! Chị biết đó là điều sai trái tại sao vẫn làm? Sao lại phá hỏng mối quan hệ của chúng ta!? Vẽ ra cho em một thế giới màu hồng rồi lại xé nát nó...sao lại là người đó? Chị có thể qua lại với hàng vạn người khác kia mà...? Sao nhất định phải là người đó?"
"Xin lỗi...chị xin lỗi..."
Yerin quỳ dưới chân tôi, chị cúi gằm mặt và không ngừng nói xin lỗi, nhưng chị nào có biết tôi vốn chẳng cần lời xin lỗi ấy, chưa bao giờ.
"Em không cần lời xin lỗi của chị. Em cần chị, chỉ chị thôi. Chị biết điều đó mà."
Tôi vì khóc mà giọng nói trở nên khó nghe, không thể đứng vững nên lảo đảo một hồi là ngã quỵ. Đột nhiên đầu choáng váng, từng nhịp thở đều trở nên khó khăn, tôi trợn trừng mắt, ngửa mặt tìm kiếm không khí như cá mắc cạn khiến Yerin đâm hoảng. Chị đỡ lấy cái thân thể mềm nhũn của tôi, ráo riết gọi tên tôi, mặt chị tái xanh như tàu lá.
"Eunbi! Eunbi em làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?! Eunbi!?"
"Khó...khó thở quá...em đau quá..."
Tôi nhăn nhó ôm lấy lồng ngực mình, tim tôi thực rất đau, trước nay chưa từng gặp phải tình trạng tương tự nên không có kinh nghiệm. Yerin run rẩy nắm lấy tay tôi, chị cũng đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt hoảng hốt đến nhợt nhặt khiến lòng tôi quặn thắt.
"Đừng sợ, chị đưa em đi bệnh viện, đừng sợ...có chị đây rồi. Hít thật sâu, hít sâu đi Eunbi."
Tôi nhắm mắt cố hít vào thật sâu như lời Yerin nói.
"Ngoan, hít thật sâu rồi thở ra thật chậm, bình tĩnh lại."
Cả hai nhìn vào mắt nhau, im lặng giây lát cho nhịp thở dần ổn định, trong phút chốc tôi thấy sống mũi mình cay cay, không cầm được nước mắt mà mếu máo.
"Rõ là lo lắng như vậy còn muốn rời xa em, chị không sợ chia tay rồi chị sẽ vì quá nhớ em mà chết à?"
Yerin có hơi bất ngờ trước lời chất vấn bạo dạn của tôi, tôi có thể hiểu, bởi tôi chưa từng lớn tiếng với chị dù chỉ một câu. Việc tự đánh giá cao bản thân, thú thật tôi chỉ mới thử qua có mỗi lần này.
"Không ai vì quá nhớ ai mà chết được cả, em không cần lo cho chị."
"Nhưng với em thì được đó. Em chết thật đó. Em sẽ chết cho chị coi!"
Tôi một bên ôm lấy lồng ngực, bên lại gào lên thảm thương, nhân lúc người ta còn quan tâm mình cố diễn cái nét tiều tụy bi lụy, nhằm nài nỉ một chút lòng thương hại, mong người ta hồi tâm chuyển ý. Vậy nhưng ánh mắt người đối diện cho thấy rằng lòng chị đã quyết, dù có một tia xót xa nào dành cho tôi thì cũng bị che lấp phần nhiều bởi chính kiến cổ hủ của bản thân. Yerin nuốt xuống, chị nhanh tay gạt đi nước mắt trên gương mặt mình, cũng vội vã chuyển chủ đề.
"Đi. Chị đưa em đi bệnh viện."
"Chị mặc tôi!" - tôi gạt phăng đi cánh tay Yerin đang cố đỡ lấy mình - "Chị cứ để tôi chết quách đi! Không có chị tôi thà chết còn hơn! Chị đi đi! Có giỏi thì đừng về đây nữa!"
Chính bản thân tôi cũng không nghĩ rằng tình cảm mình dành cho người ta lại lớn như thế. Tôi quen cái cảm giác chợt tỉnh khi đang say giấc mỗi khi người ta về nhà, tôi quen cái cảm được được âu yếm dỗ dành, tôi quen cái cảm giác chờ tin nhắn từ ai đó, tôi quen cái cảm giác trong nhà có người, người đó sẽ ăn cơm tối cùng tôi sau một ngày làm việc dài đằng đẵng ở bên ngoài, người đó không cùng tôi trò chuyện quá nhiều nhưng lại hiểu tôi hơn bất kỳ ai, người đó cho phép tôi tựa lên vai mà ngủ, sẽ cùng xem bộ phim mà tôi thích, sẽ nấu bữa khuya nếu tôi than đói, sẽ đột ngột hôn tôi, tùy hứng cầm tay tôi, thỉnh thoảng lại tự dưng bảo người ta yêu tôi nhiều.
"Em muốn nói gì cũng được, nhưng chị sẽ không đi đâu cả cho đến khi em chịu đến bệnh viện cùng chị."
Trông thấy gương mặt vô cảm của người đối diện, tôi ngoài thút thít khóc cũng chẳng biết nói gì thêm, Yerin choàng tay tôi qua cổ chị, xốc cả người tôi lên cõng trên lưng.
Tôi không còn đủ dũng khí để tiếp tục níu kéo, đành buông xuôi thôi, kể cả người ta có quan tâm tôi thì cũng chỉ là một chút tử tế cuối cùng, người ta sớm đã chẳng còn muốn ở bên tôi nữa nên mới tìm đến người khác.
Tôi ôm chặt bả vai chị, gục đầu xuống mà khóc, từ lúc được chị cõng trên lưng đến khi cả hai đặt chân trước cổng bệnh viện cũng chẳng ai nói với ai câu gì.
Tôi cứ thế ngất lịm đi từ lúc nào, như chiếc lá vàng cuối cùng trên nhánh cây cuối Thu, gồng mình để bấu víu vào một thứ mà theo thời gian đã chẳng còn dành cho tôi, một nhánh cây khô khốc, sần sùi. Mà tôi, chiếc lá không còn xanh, giờ đây có dùng toàn bộ sức lực cũng không thể đứng vững, tôi đã úa tàn, xấu xí, tuyệt vọng, đến mức chính mình cũng chẳng còn cần mình nữa.
---------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.
https://truyen4u.com/tac-gia/Matchitow
Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com