3: đèn xanh, đèn đỏ, đèn vàng
"Sao em không vào phòng ngủ?"
Hôm nay chị cũng không gặp người đó, mùi nước hoa bám trên vai áo sơ mi của chị không bị pha lẫn bởi bất kỳ hương thơm lạ lẫm nào.
"Hơn 9 giờ rồi, đợi cơm chị à?"
"Dạ."
"Sao thế? Chị nghĩ chúng ta đã thỏa thuận rằng việc ăn uống của hai bên là tự túc mà?"
"À..." - tôi kêu lên một cách lúng túng - "Xem ra chúng ta đã hẹn hò lâu lắm rồi...em thật sự quên mất thỏa thuận đó..."
Yerin ngồi xuống bên cạnh tôi trên sofa, chị nhìn tôi bằng một ánh mắt khó hiểu.
"Chị đang giận ạ?"
"Không...? Trông chị giống đang giận lắm à?"
Câu hỏi của tôi khiến chị ngạc nhiên hơn bao giờ hết, có lẽ bởi tôi hiếm khi hỏi chị như thế.
"Cũng không hẳn..." - tôi vừa đáp vừa vòng tay ôm lấy hai chân mình.
"Nhưng mà, giải thích câu em nói đi."
"Câu nào."
"Em biết chị muốn nói đến câu nào mà."
Tôi quả thực đã phải dành ra một vài giây để suy ngẫm về tất cả những gì mình nói và tìm ra điểm có vấn đề.
"À, chỉ là em cảm thấy chuyện em đợi cơm chị là bình thường, dù sao thì thỏa thuận kia cũng được giao kèo trước khi chúng ta hẹn hò, chị không nghĩ vậy sao?"
"Nhưng chị nhớ chúng ta đã bàn bạc lại rồi mà? Rằng em sẽ không ngủ ngoài sofa nữa, và chị sẽ nhắn tin cho em nếu hôm đó có thể ăn tối cùng em?"
"Em có nhắn tin, nhưng không thấy chị trả lời."
"Em biết chị không thường để ý điện thoại mà, đáng lẽ em nên gọi mới phải."
Tôi im lặng, đắn đo một lúc lâu mới hỏi lại.
"Em nói nhiều quá ạ? Chị có đang giận không?"
Yerin há hốc mồm, chị dần chuyển ánh nhìn từ bàn ăn về phía tôi, đoạn chớp chớp mắt như không thể tin nổi.
"Không, Eunbi. Không. Có chuyện gì à? Không phải chỉ mới đây, nhưng đôi lúc chị thấy em rất lạ, em sao thế?"
"Không...không có gì."
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, và có cảm giác bản thân đang bị dồn vào thế khó, tôi tức thì đứng khỏi ghế, song vì đứng lên quá nhanh mà mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, cùng cơn đau đầu bất ngờ ập đến khiến tôi mất thăng bằng suýt thì ngã sõng soài ra sàn.
"Cẩn thận chút."
Yerin đã kịp đỡ lấy thân thể mềm nhũn của tôi từ đằng sau, do nhất thời không thể đứng vững nên chỉ đành tựa mình vào ngực chị.
"Hwang Eunbi."
Tôi ngẩng mặt đối mắt với chị, người đang giữ chặt cổ tay và ôm ngang eo tôi.
"Chúng ta...làm nhé?"
"Bây giờ?"
Hai hàng chân mày tôi vươn cao trước câu hỏi bất chợt của người bên cạnh.
"Ừ, bây giờ. Được không?"
Thú thật, tôi không có lý do gì để từ chối chị, chúng tôi thường nói thẳng với nhau mỗi khi một trong hai có nhu cầu, và đời sống tình dục của chúng tôi khá lành mạnh, cả hai đều không có nhu cầu cao, thường chỉ tầm một đến hai lần một tuần, cũng có khi hai tuần mới làm một lần.
Tôi không biết Jung Yerin nghĩ thế nào, nhưng riêng bản thân tôi, thì kể cả khi không có nhu cầu, chỉ cần là chị muốn tôi đều sẵn sàng đáp ứng, vì tôi phát hiện cơ thể mình không có biểu hiện bài xích việc quan hệ với chị dù là có nhu cầu hay không.
Mải lo nghĩ, tôi quên bẵng đi việc phải cho Yerin một câu trả lời.
"Hôm nay không tiện hả?"
"Dạ?"
"Hôm nay...là đèn đỏ hay đèn xanh?"
Tôi phì cười ôm trán, đoạn liếc nhìn đôi mắt cười của người chị đối diện và đáp.
"Hôm nay đèn xanh, ngày mai đèn vàng, ngày mốt đèn đỏ."
"Căng nhỉ? Trễ tí thì vượt đèn rồi," - Jung Yerin cau mày rít vào một hơi, chị cất giọng châm chọc - "mà chị cũng không ngại vượt đèn đâu."
"Công an sẽ giam bằng lái chị đấy."
Chị siết chặt lấy thắt lưng tôi bằng cả hai tay, dễ dàng nhấc bổng tôi lên không trung chỉ với một động tác.
"Cũng được, chị không phiền."
Như đã nói, quan hệ là cách duy nhất khiến tôi cảm thấy mình được kết nối với Yerin, cũng có thể nói rằng đó là khi tôi thấy mình cảm nhận được nhiều cung bậc cảm xúc nhất. Khoảnh khắc da thịt trần truồng cọ sát vào nhau, chị luôn chạm vào tôi một cách dịu dàng, luôn đặt những chiếc hôn ấm áp lên khắp cơ thể tôi, và chưa bao giờ tiếc khi dành cho tôi những lời ngọt ngào.
Nhưng lần này có gì đó rất khác...
"Hwang Eunbi..."
tôi đã luôn quan hệ cùng chị với một cái đầu rỗng tuếch, cho đến hôm nay.
"Chị yêu em."
Đó chính xác là điều tôi không thể lường trước.
Yerin chưa bao giờ nói yêu tôi, kể cả trong những lần quan hệ trước đây.
Chỉ trong một khoảnh khắc, chỉ bằng một câu nói, Yerin khiến đầu óc tôi quay cuồng, tôi bắt đầu hoài nghi không biết chị đang tỉnh hay đang say, tôi bỗng quên mất tình trạng của chính mình hiện tại, trong phút chốc đã không còn có thể tập trung vào những cảm xúc chị mang lại.
"Eunbi, sao vậy em?"
"À...em xin lỗi..."
Yerin dừng lại mọi động tác chỉ vì muốn biết nguyên nhân đằng sau bộ dạng ngây ngốc của tôi, tôi nhắm nghiền mắt khi các ngón tay của chị chạm vào da đầu.
"Chị có làm em đau không?"
"Không đâu ạ, chỉ là em...tự dưng em thấy nhớ bố mẹ thôi."
Dù đó không hoàn toàn là một cái cớ, tôi vẫn cảm thấy có chút tội lỗi vì đã mang gia đình ra làm bia chắn cho mình, nhưng tôi thật sự không thể nghĩ ra lý do nào khác hoàn hảo hơn để giải thích cho việc bản thân đã bị phân tâm trong lúc quan hệ.
Yerin nửa cười nửa không vuốt ve mái đầu tôi, đoạn véo nhẹ má tôi một cái rồi nói.
"Hình như năm nay em vẫn chưa dùng đến ngày phép nào."
"Em nhớ là chị cũng thế."
"Ừ, chị cũng thế."
Chúng tôi trái ngược nhau một cách kỳ lạ, nhưng đôi lúc lại có nhiều điểm tương đồng đến kỳ lạ.
"Có muốn chị cùng em về quê thăm bố mẹ không?"
Người chị này thật biết cách đưa tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cảm giác như trong một tháng đổ lại đây Yerin đã thay đổi rất nhiều, chị đặc biệt quan tâm đến tôi hơn thì phải. Mà, cũng khá lâu kể từ lần cuối cùng tôi ngửi được hương nước hoa lạ trên người Yerin, chị chán người kia rồi chăng?
Đối với tôi, việc một người dẫn đối tượng đang hẹn hò của mình đến gặp bố mẹ đồng nghĩa với việc người đó đang muốn mối quan hệ tình cảm của mình chuyển sang một chương mới, nói thẳng ra là muốn tiến đến hôn nhân. Tôi không chắc liệu Yerin có nghĩ giống mình hay không, nhưng khả năng cao là chị thật sự không có ý đó.
"Chị muốn thế ạ?"
"Ừm, vì chị chưa có dịp gặp bố mẹ em bao giờ."
"Em cũng thế, em chỉ mới thấy qua ảnh gia đình chị."
"Vậy, Tết này có muốn chị dẫn em về gặp họ không?"
"Em? Chị không phải đang đùa chứ?"
"Không, chị không đùa."
Nhưng kể cả khi Yerin nói đùa, tôi nghĩ bản thân vẫn sẽ chẳng có ý kiến, dù sao tôi cũng không có gì để làm, không có ai để hẹn hò hay kết hôn, ngoài chị. Chỉ là lời đề nghị của chị đến quá bất ngờ khiến tôi không kịp trở tay, cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào cho phải.
"À được, nếu...chị muốn thế."
"Em không muốn hả?"
"Không phải, em bình thường, cứ theo ý chị đi."
"Được, vậy chị sẽ mua cả vé tàu cho em."
Tôi cười, một nụ cười thật sự đần độn, ít nhất thì tôi có thể tự nhận xét về mình như vậy. Cũng may chúng tôi không có thói quen quan hệ khi đèn sáng, bằng không tôi nghĩ sự đần độn của mình sẽ bị phát hiện, và cá là khi ấy gương mặt của Yerin sẽ còn đần độn hơn cả tôi.
"Em...cười gì thế...?"
Tôi biết mình có chút ngớ ngẩn khi tự nghĩ tự cười một mình.
"Không, em đâu có cười, chị nhìn nhầm rồi."
Không sao, kể cả khi bị phát hiện, tôi nghĩ bản thân chỉ cần chối một đến hai câu là xong, dẫu sao Yerin cũng không thể nhận ra tôi đang cười khi toàn bộ đèn phòng đều tắt hết.
"Eunbi, chị đang ôm em, và chị có thể cảm nhận được em đang run bần bật vì cười đấy."
À nhưng...đúng là tôi đã không tính đến chuyện này.
---------------------------------------
Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.
https://truyen4u.com/tac-gia/Matchitow
Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com