Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

5. một góc phố

"Hwang Eunbi, thật sự không đi tăng hai à?"

"Thôi ạ, em phải về rồi."

"Thế em về cẩn thận nhé."

"Vâng, mọi người đi chơi vui vẻ."

Đồng nghiệp không bao giờ gây khó dễ mỗi khi tôi muốn ra về.

"Vậy tôi cũng về luôn đây, chơi vui nhé."

Luôn là Jung Eunbi ra về cùng lúc với tôi, nếu tôi tuyên bố ra về, nhất định chị cũng sẽ chẳng nán lại.

Chúng tôi sẽ đi ngược hướng với nhau, nước sông không phạm nước giếng, không ai phiền đến ai.

Tôi nhanh chóng tăng tốc, đường khố đông đúc khiến tôi cảm thấy hơi ngột ngạt, lướt nhanh qua dòng người, tôi cứ thế tiến về phía trước cho tới khi cảm nhận được có ai đó đang ghì chặt lấy vai mình từ đằng sau.

"Chị...?"

Tại sao nhỉ? Tôi không hiểu vì lý do gì Jung Eunbi lại đi theo mình,

"Em tưởng...chị đã đi về phía đó...?"

không phải việc đi về hai hướng khác nhau là quy ước ngầm giữa tôi và chị ư? Hay tất cả chỉ đều là tôi tự mình ảo tưởng?

"Chị định hỏi là...ừm..." - Jung Eunbi uể oải nhăn mặt, chị gãi đầu - "em có muốn đi ăn mì lạnh không?"

"Dạ?" - tôi hoang mang đến đần độn - "Nhưng không phải...không phải chúng ta vừa ăn thịt nướng ạ?"

"Chị có thấy em ăn gì đâu."

Đó không khác gì một lời buộc tội, và dám cá rằng Jung Eunbi đã phát hiện tôi chỉ ăn cho có chứ không thật sự có hứng thú với bữa tiệc.

"Nên là...em có muốn đi ăn mì không? Hoặc có thứ gì em muốn ăn bây giờ không?"

"Em không có nhiều sự lựa chọn lắm, hiện tại em chỉ có thể ăn được cháo."

Thật vậy, với một người bị loét dạ dày, cho dù bản thân vốn dĩ không phải một kẻ kén chọn cũng buộc phải trở thành một kẻ kén chọn. Ở tiệc công ty, tôi chỉ uống nước lọc, hầu như không động vào thức ăn, và dành phần lớn thời gian để nghe mọi người trò chuyện và chơi mấy trò chơi không thể thiếu trên bàn tiệc.

"Cũng hay đấy, chúng ta đi ăn cháo trắng đi."

"Chị thật sự muốn ăn cháo ạ?"

Chỉ là tôi quả thực không ngờ đến Jung Eunbi lại tỏ ra hứng thú với ý kiến của mình.

"Nói sao nhỉ...? Chắc phải hơn năm năm rồi chị không ăn cháo đấy."

Tôi ngơ ngác nhìn người chị đang bước song song bên cạnh mình, đây có lẽ là cuộc trò chuyện dài nhất của tôi và Jung Eunbi từ trước đến giờ, chị có vẻ cởi mở hơn tôi tưởng tượng, và việc chị nhận ra tôi đã không ăn gì trong bữa tiệc khiến tôi có cảm giác chị đã luôn dõi theo tôi trong im lặng.

Có một cảm giác rất đỗi kỳ lạ dấy lên trong lòng tôi, hóa ra cũng có người âm thầm quan tâm đến tôi.

Chúng tôi dừng chân tại một quán ăn bình dân bên đường, tôi gọi cho mình một bát cháo thịt băm trong khi Jung Eunbi gọi cháo thập cẩm.

"Eunbi."

"Dạ?"

"Em nghĩ sao về việc hẹn hò với chị?"

"Dạ?!"

Tay cầm thìa của tôi thoáng chốc run rẩy, tôi quay sang nhìn người chị ngồi cạnh bằng một ánh mắt không thể tin nổi.

Đã sống đến tận tuổi này, tôi không ngốc, và có thể tự tin khẳng định rằng bản thân có khả năng phát hiện người thật sự có cảm tình với mình. Tôi biết Jung Eunbi thích tôi, nhưng giữa chúng tôi thậm chí còn chẳng có lấy một cuộc trò chuyện chính thức, sự tình phát triển đến mức này quả thực là quá đột ngột.

"Xin lỗi chị...em...thật ra em..."

"Em đang độc thân đúng chứ?"

"Dạ? À...vâng..."

"Thế có thể cho chị cơ hội tìm hiểu em không?"

"Em...e là không thể ạ..." - tôi gượng cười rụt cổ, ấp úng một lúc mới thêm vào - "Em đã có người trong lòng rồi."

"Vậy à?" - Jung Eunbi cong môi cười, ánh mắt ấm áp của chị rời khỏi gương mặt bối rối của tôi - "Mừng cho em."

"Xin lỗi chị..."

"Có gì đâu, bỏ đi." - Jung Eunbi phì cười xua tay, chị bấy giờ mới chính thức dùng bữa - "Người trong lòng của em, có đáp lại tình cảm của em không?"

"Hmm...em nghĩ là có."

Jung Eunbi im lặng một lúc như đang suy ngẫm điều gì, biểu cảm trên gương mặt chị khiến tôi có chút bất an, bẵng đi vài phút mới có câu nói bâng quơ bật ra từ môi chị.

"Đôi khi em không nên đặt niềm tin hoàn toàn vào ai đó, Hwang Eunbi."

Tôi tức thì cảm thấy lạnh sống lưng, bởi cái cách Jung Eunbi dẫn dắt cuộc trò chuyện, cứ như thể chị biết tất cả mọi thứ, từ chuyện tôi đang hẹn hò cùng ai đến chuyện người ta có lừa dối tôi hay không.

Tôi đương nhiên nhận ra tình cảm của Yerin không chỉ đặt riêng nơi mình, nhưng khoan hãy bàn đến cảm xúc của tôi, vì dẫu chuyện giữa chúng tôi có tồi tệ đến mấy, tôi cũng không muốn bị người ngoài nhìn thấu, và chắc hẳn là Yerin cũng vậy.

"Em biết mà nhỉ? Chị không tin em không đủ tinh tế để nhận ra,"

Jung Eunbi lau nhanh miệng mình bằng tờ giấy ăn trong tay, chị chén sạch bát cháo trong tích tắc và đứng khỏi ghế như có ý định rời đi.

"rằng Jung Yerin không chỉ qua lại với mỗi mình em."

Tôi có thể nhận thấy bờ vai mình đang run lên bần bật, không phải vì lạnh, mà vì hoảng. Yerin và tôi đã luôn trong trạng thái đề phòng, chúng tôi thậm chí cẩn trọng từ việc nhỏ nhặt nhất như là đi vệ sinh hoặc vào phòng Pantry, và số lần chúng tôi chạm mặt thật sự là đếm trên đầu ngón tay.

Chuyện mà tôi và Yerin sợ nhất, chính là để đồng nghiệp phát hiện chúng tôi đang hẹn hò.

Tôi muốn chối, nhưng thái độ dứt khoát và vẻ mặt đắc ý của Jung Eunbi thật sự không bình thường, chị dập tắt hoàn toàn sự tự tin trong tôi, hại tôi cứ nghệt mặt ra như kẻ ngốc, thanh minh không được mà im lặng cũng không xong.

"Đừng lo, diễn xuất của hai người không tồi, thật sự không có vấn đề gì đâu, chị chỉ tình cờ biết được thôi."

Đến nước này thì tôi buông bỏ hoàn toàn ý định phản pháo, không biết nói gì hơn đành ngậm ngùi ăn nốt bát cháo trước mặt.

"Nhưng em thật sự không muốn suy nghĩ dù chỉ một chút à?"

"Về gì cơ?"

Thấy tôi thản nhiên tiếp lời như chưa có chuyện gì xảy ra, Jung Eunbi mỉm cười hài lòng và cúi thấp người, đầu mũi chị thoáng chốc đã chạm vào mũi tôi.

"Hẹn hò với chị."

Tôi vì bất ngờ mà giật người về sau một chút.

"Nghiêm túc đấy, có thể suy nghĩ lại không?"

Tôi im lặng quét mắt nhìn cả người Jung Eunbi một lượt, và tôi thề rằng đầu óc mình khi ấy rỗng tuếch. Không có lấy một ý định nào chạy trong đầu, không có những suy đoán, hay viễn cảnh về tương lai, não tôi cứ như đang bay bổng trên chín tầng mây và tôi hoàn toàn mù tịt về tất cả những gì diễn ra xung quanh.

Song chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại gật gù đáp:

"Vâng, em sẽ suy nghĩ về chuyện đó."

---------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen4u.com/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com