Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

201

Ads By TVNL

Search

NAVIGATE

HOMENINH TIỂU NHÀN NGỰ THẦN LỤC

By Tiểu Tuyền on October 17, 2016

Tải và chơi game ngay - MỘNG GIANG HỒ 2017

Trang Phục, Chiêu Thức thi triển đẹp sống động và ảo diệu vô cùng. Xây dựng TƯỚNG Võ Hiệp...

Tải xuống

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 201: Duyên thọ đan

Editor: Hoa vô tử

Beta: Tiểu Tuyền

Thần lực trong người nhanh chóng hướng trong ngực chạy một vòng, lúc này mới đem cảm giác bức bối muốn ói đè ép xuống. Nàng cúi người vỗ vỗ bả vai thiếu niên họ Phù: “Ngươi đã tìm được phụ thân, bây giờ ta đưa ngươi về trong thôn, đi thôi.”

Thiếu  niên họ Phù chậm rãi ngừng tiếng khóc bò lên, mặc dù đôi mắt sưng lên, nhưng lại nghiêm túc gật đầu, cầm ống tay áo lau lau lung tung nước mắt trên mặt.  Hắn rất muốn cho phụ thân nhập thổ vi an, nhưng mà trước mắt không có điều kiện làm như vậy. Hai vị quý nhân trước mắt này dẫn hắn tìm được di thể phụ thân đã là tận thiện ( vô cùng tốt bụng), sao có thể yêu cầu người ta lại khiêng người chết đi ra sơn động? Đợi ngày sau chính mình có biện pháp rồi trở về mang phụ thân đi.

Ninh Tiểu Nhàn lưu ý thấy hắn rất cẩn thận tránh áo da chồn tuyết, chưa từng làm dơ nó, trong nội tâm nhịn không được khẽ động: Đứa  nhỏ  này thật sự rất cẩn thận.

Bọn họ mới vừa đi được vài bước, Đồ Tẫn ra dấu, ba người lập tức ngừng lại: “Suỵt, có người vào.” Có thể đi vào sơn động này, ngoại trừ “sơn thần” kia còn có thể là ai?

Bọn hắn đã cứu được người, làm hỏng mất chuyện tốt của “sơn thần”, nguyên bản cũng đã quyết tâm muốn đem việc này tra ra manh mối, tránh để cho đối phương tiên hạ thủ vi cường, chính mình tự tìm xui xẻo.

Bọn hắn chậm rãi lui về trong thạch thất, Đồ Tẫn nói khẽ: “Nghe tiếng bước chân, người đến có năm người. Trong đó bước chân bốn người cứng ngắc có lẽ là con rối. Ngoài ra, còn có âm thanh kéo vật nặng truyền đến.” Lúc này, họn hắn cũng hoài nghi “sơn thần” đến cùng có bao nhiêu đại thần thông, có thể nào đi đường còn phát ra âm thanh?

Một lát sau, người tới đi vào trong thạch thất, Đồ Tẫn và Ninh Tiểu Nhàn trộm mắt nhìn đi, quả nhiên trong năm người có bốn người là con rối, trong tay tất cả đều kéo một người, những người xui  xẻo này bị trói tay chân, trong miệng bị nhét ma hạch, tối đa chỉ có thể ô ô hai tiếng, lại không thể động đậy.

Người đi đằng trước, mắt sâu mũi ưng, vóc dáng rất cao, ở tại nơi tuyết rơi nhiều này cũng chỉ một thân khoan bào đại tụ, hiển nhiên là tu sĩ.

“Sơn thần” là tu sĩ sao? Nếu như không phải yêu quái, hắn thường bắt người đến rút tinh huyết làm cái gì? Nghĩ tới đây, Ninh Tiểu Nhàn liếc nhìn Đồ Tẫn bên người, tên này cũng không phải đã từng lợi dụng bí cảnh để hấp thụ hồn phách phàm nhân sao, cũng đồng dạng không phải điều tốt gì.

“Kim Đan sơ kỳ.”  Trường Thiên miễn cưỡng báo ra tu vi người này. Lấy năng lực Đồ Tẫn dư sức hạ gục người này, việc này xem ra Ninh Tiểu Nhàn không có nguy hiểm. Tâm tình của hắn cũng buông lỏng nhiều hơn.

Bốn Con rối vừa để người bắt được xuống mặt đất , bọn hắn đã khuỵu đầu gối quỳ xuống. Động tác đều nhịp, xem ra là tuân theo chủ nhân chỉ thị. Tu sĩ từ trong lòng lấy ra một số bình thủy tinh nhỏ. Dọn xong trên mặt đất, thì tiện tay từ trong trữ vật lấy ra một lò đan lớn, đọc pháp quyết, lò đan biến thành một cái cao hơn người.

Bình thủy tinh trong suốt, Ninh Tiểu Nhàn có thể nhìn thấy chất lỏng màu vàng rực rỡ bên trong. Trong nội tâm nàng bỗng nhiên khẽ động, màu sắc chất lỏng này cực kỳ quen mắt. Mắt thấy tên tu sĩ này đem bổn mạng chân hỏa của mình đánh liên tiếp ở trên lò đan với tư cách đan hỏa, sau đó lại lấy ra các loại dược liệu, theo thứ tự số lượng bỏ vào trong lò đan, sau đó bắt đầu đọc pháp quyết, đúng là hết sức chăm chú mà bắt đầu luyện đan.

Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến tu sĩ khác luyện đan. Người này mặc dù cũng là dùng lò đan tiên gia. Nhưng khẳng định không có thần kì như Phúc Vũ đỉnh trong tay nàng, bởi vậy mồi lửa trình tự dược liệu cùng thời gian xuất đan phải nắm cực kỳ chính xác mới có thể làm được. Tu sĩ này thoạt nhìn cũng là người luyện đan lành nghề, hoặc có lẽ là loại đan này đã luyện cực kỳ thuần thục, động tác càng như nước chảy mây trôi, không sai chút nào.

Trường Thiên nhẹ ồ lên một tiếng nói: “Cái người này tuy là Kim Đan sơ kỳ, nhưng đan hỏa của hắn chỉ có tiêu  chuẩn Trúc Cơ kỳ? Đúng rồi, đại khái là sau khi cùng người ta đấu, tu vi mất đi một cảnh giới?”

Tu vi cũng có thể tụt xuống? Nàng trừng lớn mắt, biểu thị lần đầu tiên nghe nói. Trường Thiên đại khái đoán ra kinh ngạc của nàng, nói tiếp: “Bị suy giảm tới căn  bản có thể dẫn đến tu vi tổn hao nhiều, hoặc là phục dụng đan dược để lại tác dụng phụ, đều có thể dẫn đến tu vi giảm xuống. Nhưng tình huống như vậy cũng ít khi thấy, cảnh ngộ người này chỉ sợ chỉ có thể dùng hai chữ ‘không may’ để hình dung.”

Mắt thấy hỏa hầu không sai biệt  lắm, tu sĩ khẽ quát một tiếng: “Mở.” Nắp lò đan tự động mở ra, hắn cầm lấy ba bình thủy tinh, đem chất lỏng màu vàng quăng vào.

Khi hắn mới mở nắp bình ra, Ninh Tiểu Nhàn ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc.  Nàng đột nhiên nhớ ra đã thấy cái thứ này ở nơi  nào. Ở trong bí thất Ôn phủ thành chủ Nham thành, Phàn Chân Nhân đã lấy từ trong thân thể bốn gã tế phẩm ra, chính là tinh huyết! chỉ có điều tu sĩ trước mắt này lại tiến hành luyện chế mà thôi.

Đan thuật của nàng cũng có chút thành tựu, nghe âm thanh trong lò đã cảm thấy không đúng. Quả nhiên tên tu sĩ này lại thì thào lẩm bẩm: “Ừm, không đúng, còn kém năm năm.” Sau đó cầm lấy cái bình thủy tinh cuối cùng trên mặt đất, đem tinh huyết  rót vào trong lò đan.

Lần này, lò đan đã yên lặng rồi. sau một phút đồng hồ, tu đọc pháp quyết xong liền quát nhẹ một tiếng “mở”, nắp lò mở ra, cả phòng ngập mùi hương, trong lò bay ra một viên đan dược màu vàng!

Cái dược hoàn này vừa ra lò đã muốn chạy, bị tu sĩ  dùng thuật pháp định trên  không trung, rồi thong dong mà cầm xuống cất vào trong bình.

Ninh Tiểu Nhàn biết rõ đan dược có linh tính, phẩm giai đều bất phàm. Nhưng nàng thật không nghĩ đến, dùng tu vi Trúc Cơ kỳ của tu sĩ này vậy mà có thể luyện chế ra linh đan phẩm giai bực này!

Tu sĩ này thu linh đan về, rồi  hướng phía bốn gã phàm nhân đi đến, ở trong ánh mắt hoảng sợ của bọn hắn móc ra một quả bóng thủy tinh hai mặt mượt mà, đặt ở trên đỉnh đầu mỗi người: “Ừm, đây là mười năm, người này còn có mười ba năm, người này chỉ có ba năm, làm sao ít như vậy? Ừ, người này có bảy năm!”

Mười năm? Mười ba năm? Ninh Tiểu Nhàn cùng Đồ Tẫn liếc mắt nhìn nhau, trong nội tâm đều nảy ra một cái ý niệm trong đầu: cái năm này là chỉ nguyên thọ còn lại của phàm nhân? Không ngờ viên thủy tinh này có thể nhìn được dương thọ còn lại của loài người?

Trong nội tâm nàng âm thầm hoảng sợ.

Mắt thấy tu sĩ kia giơ tay lên, cái thế chưởng kia giống Phàn Chân Nhân như đúc, nàng liền biết rõ, tên này muốn lấy tinh huyết từ trong cơ thể phàm nhân ra rồi, không khỏi nâng lên cùi chỏ, đụng Đồ Tẫn bên cạnh một cái! Lúc này không giống trước kia, nàng không thể thấy chết mà không cứu được rồi.

Đồ Tẫn chứng kiến mọi việc có tư có vị, thật sự không muốn buông tha bất kì một chi tiết tỉ mỉ nào trong tay tu sĩ này, thế nhưng Ninh Tiểu Nhàn  lại đánh một cùi chỏ tới, rõ ràng chính là tín hiệu muốn hắn ra tay. Hắn chỉ phải cường nén không cam lòng xuống, nhẹ nhàng nhảy ra.

Một chưởng của tu sĩ này đang  muốn đánh lên tim phàm nhân, Đồ Tẫn nhảy ra một bước không biết sao đã vượt đến bên cạnh hắn. Một trận kình phong đánh tới làm cho tên tu sĩ này phải lui thân trở lại phòng.

Lấy bản lãnh của Đồ Tẫn muốn đem hắn một quyền đánh bẹt, đạp dẹp cũng không phải việc khó, nhưng hắn đối với người này có lòng hiếu kỳ, nên muốn bắt sống để cẩn thận tra hỏi.

Tu sĩ mới thối lui hai bước, thì run tay đánh ra một bàn bát quái, thoạt nhìn là một kiện pháp khí có phát ra chút ánh sáng màu vàng. Đồ Tẫn né cũng  không né trực tiếp đem cái chén này chộp trong tay. Thân thể này của hắn là mình đồng da sắt y hệt thân kỳ thú, nơi nào sẽ quan tâm một cái bát quái bàn nho nhỏ này?

Dưới chân Đồ Tẫn không ngừng, như quỷ mị hư vô bắt được cổ tu sĩ này, một tay bóp chặt cổ của hắn, cùng lúc một cước đá vào sau gối hắn, làm cho tu sĩ này thẳng tắp quỳ xuống, tư thế giống như bốn Con rối kia chế chụ người phàm như đúc!

Thẳng đến lúc này, bốn cái Con rối kia mới chụp một cái đánh tới. Đồ Tẫn sờ cổ tu sĩ, quát khẽ: “Muốn chết sao?”

Tu sĩ này bị nắm khí quản, ho hai tiếng mới nói: “Không dám, không dám!”  Phất phất tay, Con rối liền bất động. Bốn phàm nhân bị bắt ô ô vài tiếng tay chân bị trói không giãy giụa được, không biết làm sao.

Đồ Tẫn thi thuật khóa lại một thân tu vi của hắn, lúc này Ninh Tiểu Nhàn mới thản nhiên đi tới, ho nhẹ một tiếng: “Họ gì?”

Hắn đánh giá Ninh Tiểu Nhàn vài lần, thấy thế nào đều cảm thấy cô nương này là một phàm nhân, nhưng giờ phút này tánh mạng lại nằm trong tay nam tử mặt lạnh sau lưng, hắn cũng không dám chậm trễ người trước mắt: “Cô nương, ta họ Hoàng, tên  một chữ Trung.”

“Ngươi là ‘Sơn thần’?”

Ánh mắt tu sĩ này lập lòe, bị Đồ Tẫn lại dùng sức bấm véo khí quản một hồi, mới vội vàng nói: “Là ta, nhưng không đúng hoàn toàn!”

Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảm thấy thất vọng: “Sơn thần núi Khốn Long Tuyết nghe cao đại thượng cỡ nào, sao lại là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường như ngươi vậy?” Nàng cong lên cặp môi đỏ mọng, hướng về Đồ Tẫn nói: “Không thú vị gì cả, giết đi.”

Tuy không hiểu được “Cao đại thượng” là có ý gì, nhưng cái này không ngại làm tu sĩ Hoàng Trung kia kêu rên một tiếng: “Cô nương, ta còn có đoạn sau, xin hãy nghe ta nói hết!”

Nàng lấy từ trong trữ vật ra một cái đồng hồ cát,  để trên mặt đất: “Thời gian 70 hơi thở, nếu ngươi không nói hết thì xuống địa phủ cùng Diêm vương gia nói tiếp a, nếu có thể nói rõ và nói đúng sự thật thì ta tạm tha ngươi một mạng.” Bên ngoài gió tuyết gào thét, trong động xác chất như núi, nàng rất muốn nhanh chóng chở lại trong Thần Ma ngục ôn hòa. Hoàng Trung giết nhiều phàm nhân như vậy, nàng không có nhiều tâm tư cùng hắn hao tổn quá nhiều thời gian.

“Được, được!” Nghe được có sơ hội giữ mạng sống, Hoàng Trung vui mừng, liếc mắt nhìn đồng hồ cát, phát hiện  tốc độ ngân sa bên trong chảy rất  nhanh, liền tranh thủ thời gian tổ chức ngôn ngữ một chút.

Gần ba mươi năm nay, người mất tích dưới núi Khốn Long Tuyết, quả nhiên đại đa so đều có thể tính trên đầu hắn. Hoàng Trung vốn là một tán tu, trong lúc vô tình xông vào động phủ của tiên nhân Trung Cổ, tại đó đã lấy được bí pháp tiên nhân lưu lại, Con rối này chính là hắn căn cứ trong sách bí pháp cân nhắc chế tạo ra được. Nhưng mà hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, đối với kiến thức hồn phách không sâu, chế ra Con rối thì khí lực có thừa, linh hoạt chưa đủ.

Trong sách có một cái thứ quan trọng khác là một tờ đan phương Duyên Thọ đan.  Luyện pháp này rất tà môn, không ngo82 có thể đem nguyên thọ người khác đoạt vào tay, luyện thành đan dược. Từ khi Hậu Thổ sáng lập Lục Đạo luân hồi đến nay, cái gì đan dược trường sanh bất lão, dược kéo dài tuổi thọ, đều không tái sinh. Muốn kéo dài mệnh, trừ phi giống như Ôn Cách thành chủ Nham thành vậy, chiếm thọ nguyên bán yêu mới được. Nhưng cái Duyên thọ đan rõ ràng là ngoại lệ!

Nghiêm khắc mà nói, nó cũng không phải đan dược kéo dài mệnh, mà là thuật trộm mệnh! Sau khi Hoàng Trung được cái đan phương này, thử bắt người đến luyện dược, quả nhiên có thể đem nguyên thọ những người này bám vào trong máu huyết bổn mạng, lấy ra rót vào trong đan dược.

Chỉ là bên trong mỗi một viên thuốc, tối đa chỉ có thể rót vào hai mươi nguyên dương thọ, hơn nữa tổn thất chắt lọc cao tới một nửa ngoài ý muốn , nghĩa là phải dùng bốn mươi lăm năm tuổi thọ phàm nhân mới có thể tạo ra Duyên thọ Đan hai mươi năm!

Chương 202: Báo thù

Sau khi hắn học xong đan phương, cũng không để trong lòng, bởi vì  bất luận người nào dùng Duyên Thọ đan, thì cả đời cũng chỉ có thể có hiệu lực một lần. Chính hắn dù sao cũng là tu sĩ, tuổi thọ tu sĩ Kim Đan kỳ cũng đã có gần mấy trăm năm.

Bởi vì hắn luyện được  một tay đan tốt, đã có người tìm tới hắn, nói nguyện ý dùng giá cả linh thạch phù hợp cứ ba năm thu mua Duyên Thọ đan của hắn một lần. Hoàng Trung chỉ là một tán tu, lại bởi vì trước kia tranh đấu nên cảnh giới tu vi bị tụt xuống, con đường tu luyện đã rất gian nan, có chuyện tốt như vậy tất nhiên là mừng rỡ. Vì vậy hắn tìm một nơi vắng vẻ ở núi Khốn Long Tuyết,cứ đến thời điểm băng tuyết thường bắt ít người đến luyện Duyên Thọ đan.

Ở tại nơi núi tuyết trắng xóa này, vô luận phàm nhân như thế nào lạc đường đều không gây chú ý với tiên phái. Hắn ở chỗ này vài chục năm, cũng là trôi qua tiêu diêu tự tại, tích góp từng tí một không ít tiền tài.

“Ngươi biết Duyên Thọ đan được luyện ra cuối cùng bị ai mua đi không hả?”

Hoàng Trung lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, ta chỉ biết là cứ ba năm đều có người liên lạc cùng ta, cầm linh thạch để đổi đan dược.” Hắn ngừng một chút nói. “Nhưng mà ta cũng bí mật tra xét, Duyên Thọ đan hình như là được Thiên Thượng cư bán ra.”

Thiên Thượng cư! Nàng bỗng nhiên cả kinh. Đây chính là một nơi phát mại số một ở Nam Chiêm Bộ Châu, ngay cả nàng cũng nghe như sấm bên tai.

Kế tiếp nàng lại tùy ý hỏi mấy vấn đề, Hoàng Trung đều vẻ mặt chân thành mà trả lời, hơn nữa còn thề thốt tự xưng tất cả đều là nói thật.

“Có phải là lời nói thật hay không, không phải ngươi nói là được.” Nàng nháy mắt ra dấu với Đồ Tẫn, hắn hiểu ý, từ đầu ngón tay bay ra một làn khói đen bay vào trong tai Hoàng Trung. Tu sĩ này lập tức cảm thấy cả người giống như bị tưới trên dưới một trăm cân rượu đế, không chỉ ngực buồn bực muốn ói, trong đầu cũng kịch liệt đau nhức vô cùng, mạch máu gần huyệt thái dương thình thịch nhảy không ngừng, dường như chỉ sau một giây sẽ nổ tung vậy…

Người miệng lưỡi hai mặt, sao nói có lý được, chỉ có trí nhớ hồn phách mới không nói dối được đấy.

Qua một thời gian, Đồ Tẫn mới thu hồi hồn phách phân thân của mình, xem ra là “lời thật lòng đại mạo hiểm” chơi xong rồi, mới nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Hắn không nói sai.”

Có  người là công cụ phát hiện nói dối thật là tốt ah.

Ninh Tiểu Nhàn thỏa mãn gật đầu: “Coi như ngươi thức thời. Ngươi đem bí pháp đạt được trong động tiên nhân giao ra đây a.”

Hoàng Trung nào dám cãi lời, từ trong túi trữ vật lấy sách nhỏ giao lên, lòng đầy chờ mong nói: “Cô nương, ta đã nói thật, hứa hẹn ngài vừa mới ưng thuận?”

Ninh Tiểu Nhàn nhún vai: “Ta nói được thì làm được. Ngươi đã nói thật, ta tất nhiên sẽ không lấy tính mệnh của ngươi rồi.” Nàng bước một bước sang bên cạnh.

Hoàng Trung vừa mới thở phào một cái, cảm thấy may mắn mình tìm được đường sống trong chỗ chết, thì đã thấy sau lưng Ninh Tiểu Nhàn đứng ra một thiếu niên sắc mặt đỏ bừng, tuổi không lớn, nhưng ánh mắt lại giống như ác lang, hung hăng nhìn thẳng mình, như là hận không thể xẻo mấy khối thịt từ trên người mình xuống vậy.

Trên tay của hắn cầm thật chặc một con dao găm kỳ dị.

Dù là Hoàng Trung xem thường phàm nhân, nhưng lại chưa từng thấy một ánh mắt ác độc như vậy, lập tức cất giọng nói: “Cô nương, cái này… là ý gì?”

Đã thấy cô nương này duỗi ra năm ngón tay hết sức nhỏ nhắn, nhìn đầu ngón tay trắng muốt được chăm sóc chỉnh tề, ngân nga nói: “Ta là nói. Ta sẽ không lấy tính mệnh của ngươi, nhưng còn hắn? Ta cũng không dám cam đoan. Ai bảo ngươi giết phụ thân hắn chứ?”

Những năm gần đây trên tay chính mình dính rất nhiều máu tươi phàm nhân, tên oắt con này cùng mình có cừu oán! Sắc mặt Hoàng Trung lập tức trở nên xanh trắng, vội vàng mở miệng đang  muốn xin khoan dung, đã thấy thiếu niên trước mắt này vô thanh vô tức tiến lên, một dao đâm trên vai trái  mình, sau đó lại trở tay rút ra một dòng máu tươi chảy ra!

Hắn đau đến kêu thảm một tiếng, thế nhưng thần thông bị chế, hắn lại không thể động đậy.

Thiếu niên họ Phù trên mặt lộ ra thần sắc khoái ý, tốc độ cùng trầm ổn so với tuổi của hắn không tương xứng, lại chém ra một dao. Một dao kia, chém thẳng vào trên gân chân phải Hoàng Trung.

Nghe cừu nhân kêu thảm thiết một tiếng, ánh mắt của hắn đỏ thẫm, gân xanh  trên trán nổi lên, lại liên tiếp đâm hai đao trên người Hoàng Trung.

“Ác tặc, lúc hại cha ta, có nghĩ đến ngươi cũng có ngày hôm nay không?”

Hắn thở hồng hộc mà giơ lên dao găm, muốn xuống đao lần nữa, bất ngờ thủ đoạn bị một bàn tay mảnh khảnh bắt được.

Bàn tay này mềm mại không xương, mười ngón trơn mềm, giống như là ai cũng có thể dễ dàng bẻ gãy, nhưng mà trải qua một hồi giằng co, tay thiếu niên họ Phù rốt cuộc không thể động đậy, hắn dùng lực giãy hai cái, vẫn là phí công, vì vậy quay đầu nhìn về phía chủ nhân bàn tay này.

“Đã đủ rồi.” Ninh Tiểu Nhàn ấm giọng nói ra. Nàng muốn cho đứa nhỏ này báo thù, lại không có ý định để cho hắn rơi nhập ma chướng.

Mắt nàng đen nhánh như điểm nước sơn, tĩnh lặng như hồ sâu. Thiếu niên họ Phù nhìn qua trong chốc lát, tai nghe thấy âm thanh Hoàng Trung đã biến thành rên rỉ, lửa giận trong lòng như nham thạch nóng chảy ở tỏng đầm nước chậm rãi lạnh xuống.

Ninh Tiểu Nhàn cảm nhận được khí lực trên tay hắn dần dần yếu ớt, thỏa mãn mà nhẹ vuốt tóc của hắn: “Hảo hài tử, đi cho hắn một cái kết thúc a.”

Ở góc độ phàm nhân mà nói, hai tay Hoàng Trung dính đầy máu tươi, tội ác tày trời không thể không chết.

Thiếu niên họ Phù nhẹ gật đầu, mới không hạ thủ tra tấn nữa, mà trở tay đưa ra, đâm thật sâu vào trái tim cừu nhân. Sau đó hắn rút dao găm ra, quỳ xuống, đem nó giơ cao lên đỉnh đầu: “Tỷ tỷ, đại ân làm sao báo?”

Ninh Tiểu Nhàn tiếp nhận răng nanh, lại lắc đầu: “Dưới đầu gối đàn ông là vàng, đừng động một chút lại quỳ người ta.” Không hề đề cập tới chuyện để cho hắn báo ân. Nàng thay hắn báo thù bất quá chỉ là thuận tiện. Lại nói trọng trách trên người nàng thật sự quá nặng,  tuy đứa nhỏ này thoạt nhìn kiên nghị, nhưng cũng chỉ là một người phàm tục,  sao có thể giúp nàng?

Đồ Tẫn một lần nữa hóa thành kỳ thú, chở Ninh Tiểu Nhàn, thiếu niên họ Phù cùng bốn gã phàm nhân bị bắt lên, hướng thôn trang nhỏ dưới núi. Hắn đối với phàm nhân cũng không có kiên nhẫn giống như Ninh Tiểu Nhàn vậy, ở đây trong gió tuyết gào thét mà đi, đợi thời điểm đến trên mặt tuyết ngoài thôn nhỏ, trên mặt bốn gã phàm nhân đều bị lực gió thổi như đao cắt ra mấy vệt máu.

Ninh Tiểu Nhàn thở dài, đem trói buộc trên người bọn họ gỡ đi, để bọn hắn đi phía sau mình chậm rãi đi vào trong thôn trang.

Tuyết đã ngừng, nhưng tuyết dạ ở trong tiểu sơn thôn, tối  nay khó được náo nhiệt.

Trong thôn đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ già trẻ trong thôn cơ hồ đều tụ lại trước cửa nhà hai hộ nông dân, nhưng bầu không khí lại không hữu hảo lắm. Hai người Ninh Tiểu Nhàn thấy từ trong hầm ngầm  là nhóm lữ nhân, nam tử đều đứng trước , che chở phụ nữ vào trẻ em, người già, cùng thanh niên cường tráng trong thôn giằng co. Trong tay song phương đều cầm theo cuốc, xiên cỏ khô, một câu không hợp là sẽ đánh đập tàn nhẫn.

Thôn trưởng hai bên tóc mai đã thấy hoa râm ho một tiếng nói: “Nơi này của chúng ta là miếu nhỏ không chứa được chư vị, thỉnh qua đêm chỗ khác a.”

Lão nhân tới nơi này tìm thân thích nương tựa kia liền đứng dậy, ôm quyền nói: “Thôn trưởng, ở trong đêm tuyết lớn như vậy, chúng ta quả thực không có chỗ để đi, trong đội ngũ còn có người già và trẻ nhỏ. Xin cho chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lập tức ra đi, tuyệt không quấy rầy các vị nhiều hơn một ngày.” Hắn nói có tình có lý, còn nói đến “trong đội ngũ có người già trẻ nhỏ”, nữ tử sau lưng bọn họ không nhịn được nức nở nghẹn ngào lên tiếng, tăng thêm vài phần đáng thương.

Thấy hắn nói chân thành, người trong thôn nhất thời trầm mặc, hiển nhiên có chút dao động. Lúc này sau lưng thôn trưởng lại truyền đến một giọng nói: “Để cho bọn hắn ở lại? Nếu như sơn thần trách tội xuống thì làm thế nào? Người cả thôn này chết sạch đều không lấp được lửa giận của sơn thần.” Người nói lời này chính là lão bản khách sạn.

Đúng vậy a, trong thôn có hộ họ Ngu, chỉ chứa chấp một người bị sơn thần điểm  danh, thì rơi vào kết cục cả nhà bị tàn sát. Hiện tại phạm nhân trốn sơn thần tới đây rõ ràng nhiều như vậy, nếu như sơn thần trách tội xuống, toàn bộ thôn chẳng lẽ không phải đều bị tàn sát đến chó gà cũng không tha?

Nghĩ tới đây, nam tử cường tráng trong thôn ánh mắt lại lần nữa trở nên hung ác: “Tử đạo hữu, chớ chết bần đạo.” Loại ý nghĩ này không chỉ có dừng lại là tu sĩ.

Thôn trưởng cũng đã mở miệng, giọng nói khô cứng: “Kính xin các vị rời đi, đừng làm khó chúng ta.” Lời hắn vừa mới nói ra, chúng lữ nhân thấy trước mắt tối sầm. Ở bên trong băng thiên tuyết địa như vậy, ngủ ngoài trời dã ngoại cùng chịu chết có gì khác biệt? Bọn hắn vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết,cảm thấy tính mạng vô cùng đáng quý, vô cùng tốt đẹp, đâu chịu được cứ như vậy nhẹ nhàng mất đi? Các nam nhân vì vậy nắm chặc nông cụ trong tay, ý định thề sống thề chết bảo vệ quyền lợi ngủ lại của mình.

Lập tức hai bên bắt đầu chuẩn bị đánh thì một trận thì tiếng nói thanh thúy vang lên: “Khoan đã.”

Tiếng nói này ở trong thời khắc cảm xúc quần chúng xúc động phẫn nộ vốn là mai một trong tiếng chửi bậy của song phương, kết quả lại rõ ràng không sai truyền vào trong tai mỗi người.

Một cô nương thanh tú động lòng người đi vào trong sân.

Quả là thần thông dùng tốt ah. Ninh Tiểu Nhàn thở dài: “ Sơn thần đã đền tội, tranh chấp này dừng ở đây.”   Nàng vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà khoản sổ sách sơn thần bắt người này còn chưa có thanh toán sạch sẽ đây này.

Trong thôn lập tức một mảnh yên tĩnh. Qua một thời gian, mới có người dẫn đầu nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang dội, trong bầu trời đêm yên tĩnh truyền đi rất xa. Sơn thần uy năng to lớn bậc nào, tiểu cô nương này rõ ràng dám nói nàng giết sơn thần, thật sự là con cóc đánh ngáp a- khẩu khí thật lớn.

Ninh Tiểu Nhàn lẳng lặng yên đợi đến lúc tiếng cười bùng nổ nhất, mới không nhanh không chậm nói: “Đồ Tẫn!”  Nam tử mặt lạnh bên cạnh nhanh chóng biến hóa, hóa thành hình dạng Long Thủ Mã, thân người thánh thú năm màu cực lớn.

Dưới ánh trăng sáng, cự thú khổng lồ này bỗng nhiên hiện thân, thật sự là có lực chấn nhiếp vô cùng a.

Tất cả mọi người há to miệng, ngay ngắn nhanh chóng thối lui ra mấy bước, người khiếp đảm trực tiếp bị dọa mặt trắng như giấy. Phụ nữ trong thôn hét rầm lên, trung khí mười phần, âm thanh xé rách bầu trời.

Kết quả kỳ thú chỉ là thị uy mà gầm nhẹ một tiếng, lại làm tất cả người trong thôn trang đều ngậm miệng.

“Ở đây không có sơn thần gì cả, chỉ có một người tu sĩ làm tổn thương tánh mạng phàm nhân để luyện đan dược kiếm tiền.” Ninh Tiểu  Nhàn chỉ chỉ bốn người được giải cứu từ trong động ra: “Đây là người ta cứu từ trong động sơn thần ra, bọn hắn mắt thấy toàn bộ quá trình. Nếu các ngươi không tin ta, đại khái có thể đến  hỏi bọn hắn.” Đây cũng là nhân chứng rồi, tuy nhiều người trong thôn không tin, nhưng hơn phân nửa người trong mắt cũng lộ ra nghi ngờ.

Sau đó, nàng lại từ trong lòng móc ra một cái hộp ngọc, giơ lên mở ra, lộ ra viên đan dược màu vàng bên trong. Nàng hướng đám người xung quanh phô bày một lần, mới cất cao giọng nói: “Đây là Duyên Thọ Đan do sơn thần bắt phàm nhân đi luyện thành, trong các ngươi ai đã nhìn thấy rồi hả?”

FacebookTwitterGoogle+LinkedInmore

PinterestTumblrEmail

Tiểu Tuyền

Ghét nhất người không có trách nhiệm, ai mà có tinh thần này, vui lòng đừng làm việc chung với tôi. Thanks

 PREVIOUS ARTICLEBia Đỡ Đạn Phản Công – Tận thế: Oán hận của mẹ kế 3+4

NEXT ARTICLE Viễn Cổ Hành – Chương 101+102

Related Stories

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334

 

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332

Discussion15 COMMENTS

Nhanh thật đã quyển 5 rồi, bộ này có mấy quyển vậy nàng. Hôm nay nàng thay cái hình mới mà ta cứ tưởng là truyện mới cơ đấy. Cứ ngỡ là yêu quái nơi nào hóa ra là tu sĩ vì tham cái lợi nhỏ mà hại biết bao tính mệnh của người phàm.

REPLY

hi. chị lại xen ngang nhiều chuyện vào chuyện thên hạ rồi. Không biết người thiếu niên kia sẽ báo ơn Ninh Tiểu Nhàn như thế nào nhỉ.
Đồ Tẫn được phen thể hiện bản lãnh, phát hiện nói đúng sự thật không.
Trường Thiên khi thấy Ninh Tiểu Nhàn không có nguy hiểm gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết mục tiêu kế tiếp của Ninh Tiểu Nhàn thế nào nữa.
Từ giờ đến lucd Trường Thiên tự do sẽ gặp bao nhiêu là khó khăn cho mà xem.

REPLY

Cứ tưởng sơn thần thổ địa nào ghê gớm lắm chứ, hoá ra chỉ là 1 cái trúc cơ kỳ tu sĩ tầm thường, vậy mà cũng gan to mật lớn, đem mạng người biến thành cách kiếm tiền, thứ người này chết cũng đáng đời mà. May mà ntn thích lo chuyện bao đồng, cho nên đám dân cư vùng này mới có thể vượt qua cơn nguy hiểm này. Ko biết đứa bé họ phù kia sau này sẽ về đâu, aiz

REPLY

Thật quá kinh khủng, một tu sĩ mà giết quá nhiều người, đánh cắp dương thọ của họ để bán lấy linh thạch. May mà Nhàn tỷ vẫn có lòng tốt giúp đỡ không thì không biết bao nhiêu người nữ bị hại.
Đồ Tẫn được tận dụng tối đa vừa làm vệ sĩ cho Nhàn tỷ, làm phương tiện vận chuyển, lại còn làm máy phát hiện nói dối…haha.. có được Đồ Tẫn thật tốt mà.
Không biết kẻ nào mua đan dược này đây.
Thanks các nàng đã edit.

REPLY

Cứ tưởng yêu quái hoá ra là tu sĩ à. Đúng là ghê tởm, người với người sao lại máu lạnh thế nhỉ. Cái tên chủ trọ có khi nào là người của bên mua hàng ko? Cứ cảm giác tên đó có gì lạ lạ ý.

REPLY

ChịNTN cũnq hay xen vÔ chuyện ng ta quá, cƠ mà như thế ms thấy NTN rất thiện tâm ak. TưỞnq yêu quái bực nàO hÓa ra là mỘt tu sĩ cấp thấp hám lỢi. Truyện ngày cànq hấp dẫn. Thank editor

REPLY

Cứ tưởng sơn thần phải nguy hiểm như thế nào??? Hoá ra cũng chỉ là một tu sĩ đánh phát là bại..cơ mà đối với phàm nhân thì đúng là ác bá rồi mà..:-(..có lẽ là mợ Nhàn lại thu được 1 đứa trẻ có thiên phú nha..;))

REPLY

uhm…Thấy tò mò cái sơn động mà tên tu sĩ ác quỷ kia kiếm được cuốn bí quyết về thuật trộm hồn, trộm mệnh. Mình cứ thấy nó có liên quan tới kẻ thù mà Trường Thiên muốn đuổi giết nhất sau khi được tự do.
Trường Thiên lúc nào cũng mang tâm thế lo ngay ngáy cho an nguy của Ninh Tiểu Nhàn nhỉ …Tình cảm cứ dần dần càng sâu nặng. Có bà Nhàn này có lúc còn mơ mơ hồ hồ thôi

REPLY

Vậy là đã giải quyết xong Sơn Thần giả mạo. Không biết cái người mà mua Duyên Thọ đan là người thần thánh phương nào, hắn ta cũng thật ác độc, dùng tính mạng tuổi thọ của người khác để chế đan dược cho mình. Ninh Tiểu Nhàn với cái bản tính thương người chắc chắn là còn bị cuốn vào chuyện thị phi dài dài. Kỳ này không biết nàng có gặp được kỳ ngộ hay bảo vật gì không.
Mong chương sau. Thank các nàng

REPLY

Đã qua quyển 5 rồi. Nhìn bìa mới mà ban đầu tưởng nhà mình lại đào hố mới chứ, nhìn kỹ lại thì chương mới của NTNNTL  mình tưởng một hồi đánh nhau tưng bừng với Sơn thần chứ, hóa ra chỉ là người giả thần lừa gạt mọi người để kiếm tiền. Tưởng Tiểu Nhàn sẽ thu thiếu niên kia làm đồ đệ chứ, à mà thôi bây giờ Tiểu Nhàn cũng đang quá trình học tập để tăng tiến tu vi, lại đèo bòng thêm 1 người nữa thì mệt chết, với lại chắc gì Trường Thiên đã cho phép, hí hí  Cơ mà thiếu niên này linh căn không tệ, có lẽ sẽ là 1 nhân tố bí ẩn sau này cho cuộc đời Tiểu Nhàn đây  Mong chương sau quá. Cảm ơn các nàng đã edit.

REPLY

Làm tưởng yêu ma phương nào, thì ra là tu sĩ củ chuối luyện đan kiếm tiền :))) nhưng thực ra nhờ có Đồ Tẫn nên NTN mới dễ dàng giải quyết chuyện này trong vòng 1 nốt nhạc.. NTN ngày càng nhiễm tính TT rồi :)) hành sự cẩn thận lại còn hay thở dài, còn đâu nét ngây thơ nhát gan ngày nào.
Cảm ơn các nàng nhé 

REPLY

phẩm giai bực này ——————-> bậc
nhanh chóng chở lại —————–> trở
có sơ hội giữ mạng ——————> cơ
đại đa so đều có thể —————–> số
không ngo82 có thể —————–> ngờ
Duyên Thọ đan / Duyên thọ đan / Duyên Thọ Đan
hắn cầm thật chặc ——————–> chặt
ở tỏng đầm nước ———————> trong
Răng Nanh / răng nanh
phụ nữ vào trẻ em ——————–> và
nắm chặc nông cụ ——————–> chặt
chuẩn bị đánh thì một trận thì tiếng nói
==========================================================
Mẹ ơi, thật là kinh dị, thật là tội ác tày trời… lẽ nào có thể như vậy, dù sao cũng là con người với nhau, có tu tiên thì thế nào, chẳng nhẽ sát hại giống loài có hình dạng giống mình như vậy mà ko có chút chướng ngại tâm lý nào sao -_- thật quá nhẫn tâm, vô đạo đức!!
Haiz… nhiều khi đọc truyện mà cảm thấy, con người có 100 nỗi đau thì hết 99 là do đồng loại gây ra, tự hại lẫn nhau, bao giờ mới khá.
Bây giờ TN cũng trở thành một lực lượng mạnh mẽ trong mắt phàm nhân rồi, mừng cho TN, cuối cùng cũng ko còn là con sâu cái kiến bị ngta ức hiếp nữa ^^ ko biết lúc gặp lại Mịch La, Đồ Tẫn có oánh cho ML te tua ko :))) Nói thật chứ ta ko có ghét ML, cảm thấy sẽ còn có duyên!!!

REPLY

Cứ thưởng là yêu quái ai dè đâu lại là tên tu sĩ bình thường, rắc rối ở đây coi bộ đã giải quyết xong

REPLY

Bản chất của bà cô nhà mình rất lương thiện và dễ Đồng cảm với người khác cho nên những chuyện cứu giúp như thế này là bình thường thôi mà. Nếu nàng không như thế :vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ, vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, vừa thật thà vừa giảo hoạt…. Thì cũng không hấp dẫn được Anh Thiên nhà ta đâu.

REPLY

Haiz… lòng người thật tham lam ah… tên Hoàng Trung kia thật là… là 1 tu sĩ thì tuổi thọ đã cao rùi hơn hẳn phàm nhân rất rất nhìu…. vậy mà lại còn ham muốn thêm tuổi thọ nữa… rùi lại muốn bán ra thu lại lợi ích nữa… tội nghiệp những người phàm vô tội ah… phải chết oan vô ích… thanj nhóm edittor đã edit truyện nhìu nha ^^…

REPLY

Leave A Reply

Your Name (required)

Your Email (required)

Your Website (optional)

   more »

SEARCH

Search for:

BÀI VIẾT MỚI

 

JANUARY 14, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 5+6 (hoàn)

 

JANUARY 13, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336

 

JANUARY 11, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334

 

JANUARY 11, 2017Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 3+4

 

JANUARY 10, 2017Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332

Tổng hợp

Tổng hợp  Select Category  Ánh Trăng  Bán Kiếp Tiểu Tiên  Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý  Bất Ái Thành Hôn  Bia đỡ đạn phản công  Boss Gian Xảo  Chớ Hỏi Chốn Quân Về  Chúng Tôi Ở Chung Nhà  Cuồng Đế  Duyên Hề  Duyên Tới Là Anh  Gen Di Truyền  Góc Sáng Tác  Hạ Gục Tể Tướng  Hải Dương  Hệ Liệt Mãnh Nam Tiền Truyện  Hệ Liệt Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì  Hoa Rơi Có Theo Nước Chảy Đi  Hoàn Khố Thế Tử Phi  Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân  Mật Mã  Mẹ Chồng Nàng Dâu  Mèo Trên Lầu Hoa Dưới Lầu  Miệng Độc Thành Đôi  Nga Mỵ  Ngự Lôi  Nguyệt Dạ Tinh Linh  Nhàn Thê Đương Gia  Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh  Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục  Nửa Vòng Tròn  Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi  Qủy Vương Kim Bài Sủng Phi  Tản Văn  Tản Văn  Thanh Mai Trúc Mã  Thiên Giới Hoàng Hậu  Thiên Mệnh  Thiên Tài Nhi Tử và Mẫu Thân Phúc Hắc  Thịnh Thế Đích Phi  Thỏ Yêu Không Đáng Tin  Thời Thơ Ấu  Thứ Nữ  Thứ Nữ Công Lược  Thứ Nữ Cuồng Phi  Thứ Nữ Sủng Phi  Tiên Hôn Hậu Ái  Tình Bất Yếm Trá  Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng  Trăng Nở Hoa  Trời Sinh Một Đôi  Trọng Sinh Chi Ôn Uyển  Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ  Tú Sắc Nông Gia  Uncategorized  Viễn Cổ Hành  Viễn Cổ Y Điện  Y Thủ Che Thiên  Ý Võng Tình Thâm  [series] Yêu Là Yêu Thôi  Đặc Công Hoàng Phi  Đoản Văn  Độc Y Vương Phi 

PHẢN HỒI

王天香 on Bia Đỡ Đạn Phản Công – Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 5+6 (hoàn)Tuy điểm thu hương ko lấy đc đường bá hổ như trong…Kelly tong on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thần hồ chết rồi ko biết ai giết nó , đồ vật bị lấ…Tuong Vy on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thì ra Thần Hồ là một con cá Xích ngư to lớn mặt n…Yến pu on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Cuối cùng cũng biết thần hồ là 1 con xích ngư toàn…BéO lÒi xưƠnq on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thần hồ chết rồi, dân làng này hết nơi dựa vào. Tó…heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 333+334kinh khủng thế. ko biết cái con bé tí tẹo đó là co…Phó Ý Nhi on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Ta còn tưởng nguồn cơn ôn dịch là từ Âm Cửu U mà r…Minhnguyet02 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 335+336Thần hồ đã chết rồi, là một Xích Ngư. Không biết k…Trung Anh on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 47Quá nhiều âm mưu và mình không dự nổi! Cố lên. 3 n…MsHalloween90 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 329+330Vạn Tượng / Vạn Trượng (lúc mới đột phá) vào trọng…Phuong an thien ha on Hoàn Khố Thế Tử Phi – Q5 – Chương 47Trong này nhiều âm mưu, nhức đầu quá. Càng đọc càn…MsHalloween90 on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 327+328Xuân Nghi Tịnh / Xuân Nghi Tĩnh Hòa Lão Tứ / Hòa l…heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 331+332ta nói ko sai mà. cô bé nayd tốt sói chán. đc chị…heongoklaem on Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục – Q06- Chương 329+330ôi a ly của ta ơi. hại a thiên ko ăn đc chị oy. kh…

ĐĂNG NHẬP

RegisterLog inEntries RSSComments RSSWordPress.org

zippo my xuat nhat zippo my zippo mỹ chính hãng zippo mỹ tại hà nội Máy lửa zippo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com