Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Ân điển (End)

Chung kết của LCK chẳng mấy chốc đã đến, chưa đầy 24 tiếng nữa, người lên ngôi vô địch sẽ được xác định.

Cả hai đội để phục vụ cho việc sắp xếp định hình di chuyển trên sân khấu đã ở lại stadium từ sáng sớm. Cả đội phải ăn trưa bằng hamburger do công việc quá nhiều, không đủ thời gian cho việc chuẩn bị đồ ăn. Còn cậu, do quá lo lắng, quyết định không ăn trưa. Bất kì một hành động nào cũng khiến cậu dễ dàng đổ lỗi cho chúng trong trường hợp họ thất bại.

Thật ra cho đến lúc này cả đội vẫn chưa thể năm hoàn toàn thế cục. KT Rolsters không phải là đội tầm thường, họ vẫn có thể tạo ra đột biến với đội hình siêu sao của mình. Ai mà biết liệu Smeb có thể có một cú tele vào đúng vị trí, hoặc Score có thể có một chiêu cuối tuyệt vời kết thúc màn gank chủ chốt, hay Deft có thể bắn Đại băng tiễn (hoặc Cung ánh sáng cho kết thúc giao tranh) vào ai đó và mở ra một giao tranh có lợi nghiêng về KT hay không? Bất kì một vị trí nào của KT đều tài năng và khó đoán, dù KkOma có một bộ não thiên tài, không ai có thể biết hết mọi thứ. Sự lo lắng không quá đè ép anh, hay Bang, hay Wolf, hay kể cả Huni bởi tính cách có phần hướng ngoại giúp cậu ấy giải tỏa được đôi phần. Sự im lặng và ngoan ngoãn của Peanut khiến cậu không thể thoát khỏi sự đè nén.

Faker do có một vài trao đổi với bên chương trình về intro riêng của anh, trở thành người ăn trưa muộn nhất. Bình thường không có dễ mà thấy được một cái hamburger bị bỏ lại đâu, nên anh đã rất hào hứng hỏi Bang đang xem video quảng bá của OGN trên điện thoại:

-"Hôm nay ai bỏ bữa trưa vậy? Junsik, hẳn là không phải cậu rồi."

-"Mèo nhỏ nhà cậu đấy. Em ấy lo lắng quá nên không thể ăn nổi, tớ đã dỗ dành rồi nhưng mà vẫn không chịu."

-"Wangho sao?"

Bang không kịp trả lời, vì Faker đã quay lưng ra ngoài sau đó để tìm người yêu. Sau khi hỏi cả đống staff làm việc quanh đó và HLV cCarter đi ngang qua, Faker tìm thấy cậu đang ngồi bên một tấm cửa kính cao dày, trầm lặng nhìn ra bên ngoài.

Trái tim anh đột nhiên rất xót xa, đứa nhỏ này mãi mà chẳng thay đổi được cái thói nghĩ nhiều. Em ấy rất quan tâm đến người khác, ngoan ngoãn hiền lành chẳng muốn ai phải buồn lòng, cũng vì vậy mà lời người ta vô ý thốt ra rất dễ làm em buồn.

Faker xoa vai cậu, còn cậu chẳng cần quay lại cũng biết phía sau là ai, tiếng thở dài khe khẽ vang lên, cậu đứng lên, xoay người ôm chặt lấy anh.

-"Lại lo lắng nữa sao?"

-"Vâng."

-"Wangho là ai nào?  Wangho là người yêu của anh mà, người yêu anh thì sẽ làm tốt thôi, đừng lo lắng được không?"

-"Vâng."

Peanut càng dịu ngoan thì Faker càng xót xa. Anh dắt cậu về phòng nghỉ, bắt cậu nghỉ ngơi một lúc cho bớt căng thẳng, vì Peanut có ép cũng không chịu ăn trưa.

Tâm lý có lo lắng một chút, thế nhưng thực tế chứng minh mọi thứ lại dễ dàng quá mức. Ai mà tin được SKT lại hủy diệt KT dễ dàng như thế với chiến thắng 3-0 trong cặp đấu BO5. Thậm chí không có chút khó khăn nào được thật sự tạo nên bởi KT trong việc kìm chân SKT chạm tới chiếc cúp vô địch.

Mọi thứ vỡ òa trong cậu như một giấc mộng, những hình còn sót lại duy nhất trong tâm trí chỉ còn là ánh đèn chiếu vào anh trên chiếc"ngai" Bonjwa, pháo giấy nổ tung trong cái ôm của tất cả mọi người, và cậu đang cầm chiếc cúp trên tay. Từ đấu đến cuối thật chóng vánh, và cậu vẫn dường như khó mà tin được. Từng tế bào trong người cậu đều đang ngân nga khúc ca chiến thắng, cảm giác tuyệt vời khiến cậu lâng lâng, chẳng thể kiểm soát nổi bản thân nếu không nhờ cái ôm của anh sau hậu trường.

Thực ra cảm giác vô địch Peanut không phải chưa từng trải qua, cậu cũng đã từng vô địch LCK mùa hè một lần, nhưng mà cảm giác có chút gì đó khác biệt, ở vị thế của một nhà vô địch "có sẵn" và còn vì có anh bên cạnh. Chiến thắng đầu tiên cùng nhau đấy, Sanghyeok hyung.

Những cuộc phỏng vấn và màn lên ngôi được hoàn thành, những tấm ảnh kỉ niệm lưu lại trong điện thoại hay máy chụp hình, lan tràn trên mạng xã hội chào đón vị vua LCK mùa xuân, SKT có một phong độ tuyệt vời.

Sau buổi lễ đăng quang, cả nhà rủ nhau liên hoan bằng một bữa tiệc thịt nướng. Bởi vài lí do về việc di chuyển nên các thành viên xong việc buộc phải đi trước, con Peanut thì còn phải nhận giải MVP của chung kết nên đến sau.

Khi Peanut đến thì mọi người đã yên vị hết cả rồi, nhưng vẫn rất biết ý mà nhường chỗ đối diện anh cho cậu. Faker thì ôn nhu thôi rồi, cầm sẵn chai rượu để hầu rượu cho em, quyết không cho ai được cướp đi vị trí vàng ngọc này.

Một ngày vui như này sao có thể dễ dàng bỏ qua, ai cũng nâng cốc và nhất định không say không về. Tuy nhiên khi Peanut đang bị các anh tấn công thì Faker lại húng hắng ho một tiếng.

-"Mọi người hôm nay tạm tha cho tôi và Wangho được không? Hôm sau tôi sẽ bù cả hai phần nhé. Chúng tôi có một cuộc hẹn lát nữa và không ai muốn hẹn hò khi say xỉn đâu nhỉ?"

Mọi người ồ à và nháy nháy nhau, đồng lòng giơ ngón cái cho tha, boss đi hẹn hò sao có thể gây khó dễ.

Peanut ngơ ngác nhìn anh, cậu cười tỏ vẻ khó tin.

-"Hẹn hò?"

Faker gật đầu.

-"Hai chúng ta? Lát nữa?"

-"Ừ."

Anh nhún vai đưa một miếng thịt lên miệng cậu, nhằm ngăn chặn những câu hỏi phát sinh thêm.

Bữa tiệc của những kẻ bí tỉ mãi mà chưa thể kết thúc, nên anh đã kéo cậu rời đi trước. Hai người ngồi taxi đến sông Hàn. Giờ này cũng không còn nhiều người nữa, đã là 12 giờ đêm rồi, chỉ còn ánh đèn vàng êm dịu phủ xuống bãi cỏ, yên tĩnh và mát mẻ. Cậu cũng không hiểu ý tưởng của anh lắm, tuy nhiên có làm sao đâu, sự điên rồ được chấp nhận mà.

Faker lôi cậu đến ngồi bên bờ sông, ở một góc kín đáo và khuất người, kéo tay cậu cho vào túi áo mình, ân cần hỏi.

-"Có lạnh không?"

-"Không ạ, sao anh lại đưa em đến đây?"

-"Anh chỉ muốn đi hóng gió cùng em thôi."

-"A.."

Peanut gật gật đầu, và một quãng im lặng tiếp diễn bằng những sự vuốt ve nhẹ nhàng trong túi áo anh.

-"Thật tuyệt khi có em. Hương vị của chiến thắng thậm chí hạnh phúc gấp bội, vì được trải qua cùng em, Wangho ạ."

Đột nhiên tiếng Faker vang lên thật dịu dàng và trầm ấm. Mặt nước sông dao động lăn tăn, như thể lòng cậu đang dờn dợn bởi sự thiết tha của anh.

-"Cảm ơn em vì đã xuất hiện, Wangho. Em thật sự là một ân điển tuyệt vời."

Peanut ôm lấy anh, khoé mắt đỏ lên và rơm rớm những giọt lệ gần rơi xuống.

Faker nâng đôi môi cậu lên, hôn nhẹ lên chúng, hơi thở trao đổi nóng bỏng phả lên những đường vân môi cạn trên khuôn môi cậu.

-"Anh yêu em."

Peanut đáp trả anh bằng nụ hôn cuồng nhiệt hơn.

Tiếng nói vụn vỡ trong những giọt nước mắt hạnh phúc và những nụ hôn rơi trên ánh mắt hay nụ cười.

-"Em yêu anh."

Hình ảnh họ ôm ghì lấy nhau trong sự chiến thắng của cả sự nghiệp và tình yêu, có lẽ là những kỉ niệm mà họ sau này sẽ chẳng quên được.

Thật tuyệt vì có em bên cạnh, chỉ cần em để mọi thứ cân bằng, và cuộc đời hoàn hảo hơn. Quyết tâm cùng nhau, nâng cao nhiều chiếc cúp hơn nữa, để người ta nhớ đến anh và em, như một cặp đôi không thể tách rời.

Cảm ơn em đã đến.

Chào em, Peanut.

End.

Huhu vậy là fic đã end sau sự chật vật lười nhác của tôi :( vào hè rồi, mà tôi làm việc không theo guồng và thiếu áp lực thì chẳng nên hồn tí nào nên tôi nghĩ fiction dừng ở đây là đẹp nhất.

Update 9/6:
Hey guys, some news for yahh ^^

Bạn nào thích Smeb x Deft có thể ghé dự án mới của mình: Bước vào thế giới của em.

Ngoài ra còn có fiction mới của Faker x Peanut luôn: Năm dài tháng rộng.

Các bạn có thể tìm được truyện ngay trên trang chủ của mình nên nếu có thể hãy ủng hộ nha. 

Love love you ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com