Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20


Bầu trời đầu thu cao vút và trong xanh như pha lê được đánh bóng, không một gợn mây nào vương lại. Ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sáng rọi qua những tán cây cổ thụ dọc lối vào lâu đài, chiếu xuống mặt đất những mảng sáng lấp lánh, lay động theo nhịp gió như những tấm kính màu chạm khắc bởi bàn tay vô hình của thiên nhiên.

Hogwarts vào đầu năm học giống như một cơ thể khổng lồ đang dần bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, từng mạch máu sinh khí luân chuyển mạnh mẽ trở lại. Khắp nơi là cảnh nhộn nhịp: những viên đá cổ của con đường dẫn lên lâu đài vang rộn tiếng bước chân và cười nói, học sinh mặc áo choàng đủ màu đại diện cho từng nhà chạy qua chạy lại, tay ôm sách vở và hành lý, hoặc vừa nói chuyện vừa tranh thủ vuốt lại chiếc phù hiệu mới đính.

Từ xa, những cỗ xe ngựa không đầu bồng bềnh lướt tới kéo theo hành lý nặng trĩu; từng tiếng va chạm leng keng của kim loại vang lên từ mớ chổi bay đang được kiểm tra lại lần cuối trên bãi cỏ; và khu vực sân ga Hogsmeade thì gần như chật kín, học sinh chen nhau, tụ tập quanh những xe bán kẹo, bánh và những chú cú đang hoảng hốt vì tiếng ồn. Không khí ấy như trộn lẫn giữa hồi hộp, phấn khích và một chút hoài niệm — một năm học mới lại bắt đầu.

Selena đứng lặng bên khung cửa sổ hình vòm của phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin — nơi những bức tường đá lạnh lẽo ẩn sâu dưới lòng hồ Đen giờ đây phản chiếu ánh sáng xanh lục mờ ảo như ánh mắt của một con mãng xà đang lười biếng lim dim. Bên ngoài, khung cảnh đầu thu hiện lên qua lớp kính trong veo như một bức họa sống động: bầu trời cao và xanh thẳm, rừng cây bắt đầu ngả vàng, và từng đoàn học sinh đang tấp nập đổ về từ các toa tàu vừa cập bến Hogsmeade.

Cô không nói gì. Đôi mắt xám tro lặng lẽ dõi theo những chuyển động phía xa — từng bước chân, từng tiếng cười, từng chiếc vali nặng trĩu đang được kéo đi trên con đường lát đá cổ kính. Làn gió đầu mùa khe khẽ lùa qua ô cửa, mang theo mùi ngai ngái của lá khô, hòa lẫn với hương cỏ non còn đọng sương đêm. Mái tóc bạch kim của Selena lay động, từng lọn uốn cong trong không trung như một dải lụa mềm. Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, hình bóng cô đổ dài trên nền đá, mảnh mai nhưng vững vàng, như thể chính hơi thở của những ngày đầu thu cũng đang níu giữ cô lại — giữa yên bình tạm bợ và giông bão đang đến gần.

Năm nay, Hogwarts không chỉ chào đón những học sinh quen thuộc trở lại hành lang đá cổ kính, mà còn mở rộng vòng tay đón tiếp những vị khách đặc biệt từ khắp bốn phương trời. Cuộc thi Cúp Độc Dược Liên Trường — sự kiện danh giá bậc nhất trong giới pháp thuật học thuật — đang đến gần, và cùng với nó là sự xuất hiện của những đoàn học sinh ưu tú đến từ các trường ma thuật danh tiếng toàn cầu.

Từ phương Đông xa xôi, đoàn học sinh Mahoutokoro của Nhật Bản mang theo vẻ kỷ luật nghiêm cẩn và những bí kíp cổ truyền tinh tế như nghệ thuật trà đạo — ngay cả trong việc điều chế độc dược, từng cử chỉ của họ cũng toát lên sự tĩnh lặng và chính xác đến kinh ngạc. Từ rừng rậm Amazon, những phù thủy của Castelobruxo tiến bước với bước chân rắn rỏi, trên áo choàng còn vương chút mùi cỏ dại và hương nhựa cây, đem theo tinh thần hoang dã và những hiểu biết kỳ bí về dược liệu Brazil.

Đoàn Beauxbatons, với vẻ thanh lịch đặc trưng của người Pháp, như một luồng hương hoa dịu nhẹ giữa sân trường xứ Anh âm u. Họ kiêu hãnh, duyên dáng và không kém phần sắc bén, đặc biệt là khi nhắc đến những loại thuốc chiết xuất từ hoa độc. Trong khi đó, Ilvermorny mang đến một làn gió mới mẻ từ Bắc Mỹ — mạnh mẽ, sáng tạo, và không ngần ngại phá vỡ quy tắc. Cách họ pha chế độc dược không tuân theo khuôn mẫu cổ điển, nhưng lại đầy bất ngờ và hiệu quả.

Sân trường Hogwarts bỗng trở thành một bức tranh đa sắc tộc, đa văn hóa — nơi từng bước chân đều là một lời chào, từng ánh mắt là một thách thức ngầm, và từng mùi hương thảo dược là một bí mật chờ được giải mã. Không khí náo nhiệt hơn bao giờ hết, như một cơn bão chuẩn bị cuộn mình lên từ đáy vạc — hứa hẹn một cuộc tranh tài không chỉ về kiến thức, mà còn là cuộc đọ sức về bản lĩnh, lòng kiên trì, và cả... lòng tin vào chính mình.

Và vì vậy, Selena không cho phép mình lơ là dù chỉ một giây. Cô hiểu rõ hơn ai hết — đằng sau từng vạc độc dược là một phép thử không chỉ về kỹ năng, mà còn là thước đo của trí tuệ, sự nhẫn nại, và thậm chí... lòng trung thành. Những sai sót dù là nhỏ nhất có thể khiến cả một đoàn trường mất danh tiếng. Nhưng hơn thế, trong bối cảnh những thế lực ngầm đang rục rịch trở mình, Cúp Độc Dược năm nay còn là nơi để những bàn tay vô hình thử lấn sâu vào trái tim của thế hệ phù thủy trẻ tuổi.

Cúp Độc Dược, trong mắt nhiều người, là một cơ hội vàng để bước vào hàng ngũ những nhà độc dược vĩ đại. Nhưng với Selena, nó còn là một phép thử khác: cô có thể đứng vững giữa muôn vàn áp lực, giữa cái bóng khổng lồ của gia tộc và sự khắt khe lạnh lùng của Snape, để trở thành một điều gì đó... của riêng mình?

Sân ga Hogsmeade lúc ấy đông nghịt người. Học sinh quốc tế lần lượt bước xuống, người thì trang phục màu sắc rực rỡ, người thì mang dáng vẻ nghiêm túc và đầy khí chất. Selena thấy có những cô cậu bé Nhật Bản với đồng phục màu trắng tinh khiết pha sắc đỏ rực rỡ của lá phong; những nữ sinh từ Beauxbatons với chiếc áo choàng xanh thướt tha, ánh mắt sáng ngời và giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

Ngay cả các giáo viên cũng có mặt, đi lại giữa các nhóm học sinh để giúp đỡ, hướng dẫn và làm quen với các đoàn khách phương xa.

Tobias Flint từ đằng sau lưng bước đến bên cạnh cô, hắn cười khẩy, nắm lấy tay áo Selena, nói nhỏ: "Cẩn thận đấy, Queenie. Đây không phải trò chơi đùa nữa đâu."

Selena không đáp. Cô cảm nhận trong lòng một áp lực mới — không chỉ từ bản thân nữa, mà từ cả gia đình và những con mắt đang đổ dồn về phía mình.

.

Những ngày đầu tiên của năm học trôi qua trong nhịp điệu vội vã nhưng đầy sức sống — một cơn sóng ngầm của kiến thức, cạnh tranh và khát vọng. Hogwarts như khoác lên mình một hơi thở mới, nơi mọi hành lang, cầu thang xoắn ốc, và thậm chí cả những bức tường đá cổ xưa cũng dường như rộn ràng hơn bởi bước chân gấp gáp của những học sinh đến lớp sớm, những nhóm nhỏ rì rầm tranh luận công thức, hay những cặp mắt tò mò dõi theo các đoàn trường bạn đang di chuyển trong lâu đài.

Tại các lớp học độc dược đặc biệt được mở ra dành riêng cho kỳ Cúp, không khí còn căng thẳng hơn gấp bội. Những giáo viên kỳ cựu đến từ khắp nơi – với bộ áo choàng đậm dấu ấn văn hóa của trường mình – lần lượt đứng lớp. Mỗi người mang theo một tri thức sâu rộng cùng phương pháp huấn luyện khắc nghiệt riêng biệt, biến mỗi buổi học thành một đấu trường trí tuệ thực thụ.

Phòng học dưới lòng đất, với những bức tường rêu phủ và nền đá lạnh ngắt, vẫn giữ nguyên vẻ đặc trưng vốn có — một mùi hỗn hợp giữa thảo dược phơi khô, kim loại ẩm, tro vạc cũ và cả thứ gì đó mơ hồ như mùi thời gian. Nhưng trong sự cũ kỹ ấy, thứ khiến không gian này sống động chính là sự hiện diện của những người trẻ đang không ngừng thách thức giới hạn của mình.

Selena, như thường lệ, chọn vị trí gần cuối lớp — không quá nổi bật, nhưng cũng không để bản thân chìm khuất. Tay cô lật nhanh những trang sách về đặc tính phản ứng của máu kỳ lân trong điều chế thuốc giải, trong khi mắt vẫn kín đáo quan sát lò luyện của những học sinh đến từ Ilvermorny và Castelobruxo. Mỗi bước khuấy, mỗi nhịp thêm nguyên liệu, mỗi thay đổi màu sắc trong vạc — tất cả đều có thể là manh mối cho điểm mạnh hoặc điểm yếu của đối thủ.

Và giữa không gian im lặng bị phá vỡ chỉ bởi tiếng lách cách của muỗng kim loại trong vạc, thỉnh thoảng là tiếng nổ nhỏ từ một phản ứng sai lầm, Selena thầm nhủ: Mình không được để bị bỏ lại phía sau. Dù là vì bản thân, hay vì cái tên Queenie gắn trên giấy đăng ký.

Các đoàn học sinh quốc tế cũng có những phòng học riêng, nơi họ trao đổi bí quyết và kỹ năng, trong khi ban tổ chức và Snape giám sát chặt chẽ mọi hoạt động luyện tập.

Selena, mặc dù đã luyện tập khắc nghiệt suốt mùa hè, vẫn thấy áp lực ngày một nặng nề hơn. Các buổi luyện tập thêm giờ, những bài kiểm tra bất ngờ, những yêu cầu ngày càng khó khăn hơn — tất cả như một ngọn sóng lớn đổ về cô không ngừng nghỉ.

Dẫu vậy, cô biết, chỉ còn một con đường duy nhất để đi tới chiếc cúp mà cha cô mong muốn.

.

Ngày đầu tuần thứ hai mở ra với bầu trời xám tro và làn sương mỏng giăng ngang những cửa kính cao vút của lâu đài. Không còn là sự háo hức của tuần khai giảng, mà thay vào đó là nhịp điệu đều đặn, gấp gáp của những người đã bước vào guồng quay thực sự.

Sáng sớm tinh mơ, ánh bình minh nhẹ nhàng len qua những ô cửa kính cao vút của lâu đài Hogwarts, trải dài những tia nắng mảnh mai xuyên qua không gian lạnh lẽo của hành lang. Không khí trong lành, pha chút se lạnh đặc trưng của đầu thu khiến mọi bước chân vang lên trong sự im lặng tĩnh mịch, như thể cả lâu đài đang nín thở chuẩn bị cho một sự kiện trọng đại.

Tuy nhiên, không phải ai cũng còn giữ được sự thanh thản ấy.

Hàng ngàn học sinh bắt đầu đổ về Sảnh lớn, giày dép vang vọng trên nền đá hoa cương như những nhịp trống dồn dập. Ở giữa căn phòng rộng thênh thang, chiếc bảng thông báo bằng gỗ sồi đen đã được dựng lên từ lúc bình minh — trang trọng, sừng sững dưới ánh sáng lấp lánh của chùm đèn pha lê đang lơ lửng giữa không trung.

Từng dòng chữ bạc khắc bằng phép hiện rõ trên bề mặt bảng như mới được viết ra, khiến không khí quanh nó mang theo cảm giác mơ hồ như ma thuật mới vừa chạm xuống.

Đám đông học sinh thuộc nhiều màu áo choàng khác nhau – lam nhạt của Beauxbatons, hồng nhạt của Mahoutokoro, xanh rêu của Castelobruxo, xám đá của Ilvermorny, và cả bốn nhà của Hogwarts – chen vai sát cánh, ngẩng đầu lên, mắt dán chặt vào bảng.

Sự háo hức xen lẫn hồi hộp tạo thành một làn sóng cảm xúc bùng lên không kìm nén nổi. Những tiếng thì thầm truyền qua hàng ghế dài, những ánh mắt liếc nhìn nhau đầy ẩn ý, cả tiếng nín thở khe khẽ như thể ai đó sợ rằng chỉ một âm thanh cũng sẽ khiến tên mình biến mất khỏi danh sách.

Selena, mặc chiếc áo choàng Slytherin xanh bạc, đứng lặng bên cạnh Hermione và Tobias. Cô cảm nhận rõ tim mình đập nhanh hơn, hơi thở có phần gấp gáp, dù bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản quen thuộc. Đôi mắt cô hướng về chiếc bảng, lòng dâng lên những suy nghĩ không lời — về những ngày luyện tập mệt nhoài, về áp lực từ gia đình, về sự mong đợi và cả nỗi sợ hãi sâu kín.

Các nhóm học sinh đứng thành từng cụm nhỏ, thì thầm bàn tán và phán đoán về danh sách sẽ được công bố. Một số là những gương mặt đầy tự tin, ánh mắt sắc bén như những kẻ săn mồi, trong khi không ít người khác lại bồn chồn, lo lắng, như thể đang chuẩn bị bước vào một trận chiến sinh tử.

Giờ phút công bố cuối cùng cũng đến. Giáo sư McGonagall, với bộ áo choàng rực rỡ và ánh mắt nghiêm nghị pha chút niềm tự hào, tiến lên trước bảng thông báo. Bà giơ cao chiếc bút lông, và trong không gian im lặng như tờ, giọng bà vang lên khúc chiết, rõ ràng: "Các học sinh thân mến, năm nay, Cúp Độc Dược Liên Trường sẽ có sự góp mặt của các thí sinh xuất sắc nhất từ mỗi trường. Danh sách các thí sinh đã được Hội đồng tuyển chọn thông qua quá trình luyện tập và thi tuyển khắt khe nhất. Xin chúc mừng những ai được chọn — và xin cảm ơn tất cả các thí sinh đã dũng cảm tham gia."

Từng tờ giấy được treo lên bảng, trong đó danh sách các thí sinh từ mỗi nhà, mỗi trường lần lượt hiện ra. Cả căn phòng dường như cùng lúc nín thở, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về đó, tìm kiếm tên mình hay tên người quen.

Selena cảm thấy ngón tay hơi co rút, mắt cô lia nhanh qua từng dòng chữ. Và rồi, như một tia sáng bừng lên trong lòng, cô thấy tên mình đứng sừng sững giữa những cái tên ưu tú nhất — biểu tượng cho những tháng ngày luyện tập khắc nghiệt và nỗ lực không ngừng nghỉ.

Hermione bên cạnh cũng đã có tên trong danh sách, đôi mắt cô lấp lánh niềm vui pha chút thách thức. Tobias, với vẻ mặt không thay đổi nhưng trong sâu thẳm ánh mắt ánh lên sự quyết tâm, cũng là một trong những thí sinh được chọn.

Mặc dù ba người bọn họ đã lường trước được việc sẽ có tên trong danh sách tham gia, nhưng khi thật sự cái tên của bản thân được công bố, cảm giác ấy vẫn cứ hồi hộp một cách lạ thường.

Với việc danh sách chính thức được công bố, không khí trong sảnh lớn biến chuyển — từ hồi hộp sang một làn sóng phấn khích, xen lẫn những nụ cười và ánh mắt tràn đầy hy vọng. Nhưng đâu đó, bên lề, cũng có những bóng dáng lặng lẽ rời đi, những gương mặt thất vọng và đôi mắt chứa đựng những câu chuyện chưa kể.

Bên ngoài cửa sổ kính màu cao vút, ánh nắng đầu ngày bắt đầu len lỏi qua những kẽ mây, vươn dài như những sợi chỉ vàng óng ánh thêu lên nền trời xanh nhạt. Tia nắng ấy nhẹ nhàng rọi xuống các tháp canh cổ kính, phản chiếu lên mặt hồ đen tĩnh lặng, làm lấp lánh cả mặt nước như được dát bạc. Không khí buổi sớm mang theo hương của lá non và sương mai, trong trẻo mà đầy hứa hẹn.

Ánh sáng dịu dàng ấy như một lời thì thầm của thế giới — rằng cánh cửa của một chặng hành trình mới đang mở ra. Một con đường chưa ai biết sẽ dẫn đến đâu, nhưng chắc chắn sẽ đầy những thử thách gai góc. Nó có thể mang theo vinh quang, danh vọng, ánh hào quang rực rỡ... hoặc cũng có thể là vực sâu âm u của những lần vấp ngã, thất bại và tổn thương.

Selena vẫn đứng đó, đôi mắt phản chiếu ánh mặt trời đang lên cao, lòng dâng trào một cảm giác vừa khát khao, vừa hoài nghi. Trước mắt cô, thế giới pháp thuật như đang nín thở — chờ đợi xem ai sẽ được khắc tên mình vào chiếc cúp không dành cho kẻ yếu.

.

Ngay từ lúc mặt trời còn chưa kịp vén sương lên khỏi những ngọn tháp cao nhất của lâu đài, tấm bảng thông báo chính giữa Sảnh Đường Lớn đã thu hút hàng trăm ánh mắt háo hức. Tờ lịch thi mới được dán lên – chất liệu giấy da dày, nét mực tím sẫm hiện rõ từng hàng chữ sắc sảo như được khắc bằng phép thuật.

Thông báo về Cúp Độc Dược Liên Trường chiếm trọn phần trung tâm:
— Vòng 1: Nhận diện & Phân tích nguyên liệu – Tuần thứ hai, ngày Chủ Nhật.
— Vòng 2: Chế tạo theo chủ đề ngẫu nhiên – Tuần thứ ba, ngày thứ Hai.
— Vòng 3: Đối đầu trực tiếp – Thử nghiệm & giải mã độc dược – Tuần thứ ba, ngày thứ Ba.
— Vòng Chung kết: Chế tác tự do trong điều kiện giới hạn – Tuần thứ Ba.

Dưới mỗi vòng đều ghi rõ thời gian, địa điểm thi đấu, và dòng ghi chú nổi bật bằng mực đỏ: "Mỗi thử thách là một khúc xương sống của nghệ thuật độc dược. Không chỉ cần kỹ năng, mà còn cần bản lĩnh."

Đám đông học sinh chen nhau phía trước, tiếng xì xào lan khắp sảnh như tiếng gió quẩn trong hành lang đá. Nhiều gương mặt rạng rỡ, nhiều gương mặt đầy lo lắng.

Trong số đó, Selena đứng yên lặng, mắt lướt qua từng mốc thời gian như khắc sâu vào trí nhớ. Ngón tay cô khẽ siết chặt quai túi da treo bên vai — nơi đặt những trang ghi chép, phân tích và công thức cô đã dày công luyện tập suốt mùa hè.

Lịch thi đấu này quả thật rất gấp rút, và dày đặt, như thể còn đang chạy đua với thứ gì phía trước. Thế nhưng cuộc chơi đã bắt đầu. Không còn đường lui.

Lịch thi đấu không hề dễ dàng. Các vòng thi diễn ra dày đặc, có những ngày phải trải qua đến hai bài kiểm tra liên tiếp — từ nhận diện nguyên liệu, pha chế độc dược phức tạp, đến đối mặt với các bài kiểm tra ứng biến độc đáo đòi hỏi sự nhanh nhạy và tinh thần thép. Những ngày thi kéo dài suốt cả ngày, chỉ được nghỉ ngơi ngắn ngủi trước khi bước vào thử thách tiếp theo.

Bảng thông báo cũng ghi rõ lời dặn dò của Ban giám hiệu: "Các thí sinh phải nghỉ ngơi đầy đủ, duy trì sức khỏe tốt nhất để chuẩn bị cho các bài thi. Sức khỏe và tinh thần là chìa khóa để chiến thắng." Lời nhắn này không chỉ dành cho thí sinh mà còn như một lời nhắc nhở nghiêm khắc về tầm quan trọng của sự cân bằng giữa luyện tập và nghỉ ngơi.

Thế nhưng, khi đêm xuống, khi ánh đèn trong lâu đài dần tắt lịm, và hầu hết học sinh đã chìm vào giấc ngủ yên bình, Snape lại vô tình phát hiện một hình ảnh khác biệt — Selena vẫn đang lặng lẽ ngồi trong thư viện nhỏ của tầng hầm, trước mặt là một đống sách Độc Dược dày cộp, các trang giấy lem luốc dấu vết của những đêm học khuya không ngừng nghỉ.

Ánh nến leo lét soi một phần gò má xanh xao của cô, đổ bóng dài lên những kệ sách im lìm phủ bụi. Selena ngồi bất động, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ nhưng vẫn cố gắng đọc nốt dòng chữ cuối cùng của một trang cổ thư viết tay, nét mực đã nhòe mờ theo năm tháng. Bên cạnh cô, cây bút lông đã gãy ngòi, mảnh giấy nháp bị vò nát thành những viên tròn nhỏ rải rác quanh bàn.

Snape đứng trong bóng tối hành lang, tấm áo choàng phủ kín không gây ra một tiếng động.

Một tiếng "cạch" nhẹ vang lên. Selena ngẩng đầu.

Ông lặng lẽ bước lại gần. Snape đứng đó, ánh mắt ông lóe lên sự nghiêm khắc xen lẫn lo lắng. Ông không cần gọi cô, chỉ nhẹ nhàng nhưng cứng rắn: "Ta đã nói rõ ràng thế nào về việc nghỉ ngơi?" Giọng ông trầm và lạnh, nhưng ẩn dưới đó là thứ gì đó nén lại, không bùng nổ.

Selena khẽ mím môi, đáp nhỏ: "Con... chỉ muốn xem thêm vài công thức."

Snape không trả lời ngay. Ông bước lại gần, tiếng giày vang lên khô khốc trên nền đá, từng nhịp đều đặn nhưng áp lực. Chỉ khi đứng ngay trước mặt cô, ông đưa tay gập mạnh cuốn sách lại, để âm thanh dội thẳng vào khoảng im lặng của căn phòng."Đứng dậy." Ông ra lệnh, giọng không chấp nhận sự thương lượng.

Selena định mở miệng phản đối, nhưng ánh mắt của Snape khiến lời nói nghẹn lại. Đó không chỉ là sự nghiêm khắc của một giáo sư, mà còn có cả sự căng thẳng của một người đang nhìn thấy giới hạn thể lực của cô sắp đổ sập.

Ông quay người, bước ra khỏi thư viện. Khi thấy cô vẫn chưa đi theo, ông dừng lại, nghiêng đầu, chỉ khẽ nói: "Ta không định lặp lại."

Con đường dẫn xuống phòng riêng của Giáo sư Snape như chìm trong một thế giới khác — nơi thời gian ngưng đọng, nơi từng bậc thang đá gồ ghề ẩm ướt đều mang theo hơi thở của bí mật và bóng tối. Tầng hầm sâu thẳm không một tiếng động người, chỉ có âm thanh đều đặn, nhỏ giọt từ mái vòm đá lạnh lẽo vọng lại như những nhịp tim rơi rớt.

Ánh sáng le lói từ những đuốc ma thuật trên tường chỉ vừa đủ soi rõ một phần con đường hun hút phía trước. Chúng nhấp nháy, lay động như những linh hồn cũ kỹ đang thì thầm những điều chỉ bóng tối mới hiểu. Trong thứ ánh sáng vàng mờ ấy, bóng của hai người – một cao gầy với tấm áo choàng đen thẫm, một nhỏ nhắn với dáng đi mỏi mệt – đổ dài và hòa vào nhau trên nền đá lạnh, như hai linh hồn bị buộc chung vào một định mệnh.

Selena bước lặng lẽ, gần như không để lại tiếng động, nhưng đôi chân nặng trĩu và tấm áo choàng khẽ phấp phới sau lưng đã kể thay sự mệt mỏi không thể giấu. Snape, vẫn sải bước phía trước, không ngoảnh lại, nhưng ông biết cô vẫn ở đó — bởi nhịp bước sau lưng, dù chậm rãi, vẫn đều đặn đến lạ.

Phòng của Snape không rộng, nhưng gọn gàng và có hơi ấm hơn những gian phòng khác ở tầng hầm. Lò sưởi nhỏ nơi góc phòng âm ỉ cháy, mùi thảo dược và hương gỗ cháy thoang thoảng. Trên chiếc ghế dài bọc da màu đen đặt cạnh lò sưởi, ông ra hiệu: "Ngồi xuống."

Selena chưa kịp ngồi hẳn thì Snape đã lấy ra từ tủ gỗ một tấm chăn lông màu xám, khoác lên vai cô một cách dứt khoát. Hành động thô ráp, nhưng từng cử động đều tính toán để không khiến cô giật mình.

"Ngủ ở đây. Không trở lại thư viện. Không sách, không vở." Ông nói, rồi chỉ vào chiếc đồng hồ quả lắc đặt trên bàn. "Sáng mai, đúng bảy giờ, ta sẽ đánh thức cô. Trước đó, không ai được phép quấy rầy."

Selena lặng im, cảm giác như đang bị giam lỏng, nhưng đồng thời lại cảm thấy một thứ cảm giác an toàn kỳ lạ bao quanh.

Khi cô định hỏi: "Tại sao lại... canh chừng con?", Snape chỉ liếc nhìn, ánh mắt tối lại:"Vì nếu cô gục ngã ngay trước thềm cuộc thi, thì tất cả những gì đã làm sẽ chỉ là trò vô nghĩa."

Nói xong, ông kéo chiếc ghế của mình lại gần bàn làm việc, mở một cuốn sách cũ kỹ. Không rời khỏi phòng, không để cô một mình — nhưng cũng không nói thêm lời nào. Chỉ có tiếng giấy lật và tiếng củi cháy lách tách.

Trong sự im lặng ấy, Selena dần thấy mí mắt mình nặng trĩu. Cô chìm vào giấc ngủ trên ghế dài, còn bóng áo choàng đen vẫn ngồi đó, như một người canh gác lặng lẽ giữa đêm.

Căn phòng luyện tập dưới tầng hầm, thường ngày khắc nghiệt và lạnh lẽo, giờ đây trở thành chốn tạm lánh yên bình hiếm hoi cho Selena. Trong không gian ngập mùi thảo mộc khô và vết khói âm ỉ trên tường đá, cô cuộn mình trên chiếc ghế dài gần lò sưởi – nơi mà trước đây chỉ có dao sắc, vạc đồng và những bài luyện khắc nghiệt hiện diện. Ngọn lửa cháy nhỏ, hắt ánh sáng ấm dịu lên gương mặt mệt mỏi đang thiếp đi từng chút một.

Snape ngồi ở bàn, không rời mắt khỏi tấm đồng hồ cát nhỏ đặt bên cạnh. Ông không làm việc, chỉ đọc sách, và lặng lẽ canh chừng. Mỗi lần Selena trở mình hoặc ho khẽ, ánh mắt ông lại lóe lên, như thể đã quen với việc tính toán liều lượng từng hơi thở mà cô được phép phung phí. Ông biết rõ — cường độ luyện tập, áp lực thi đấu, những đêm trắng bên sách vở — tất cả đang rút cạn từng phần sinh lực mong manh trong cô.

Và ông cũng biết, điều duy nhất có thể bù đắp lại, không phải là một bài học mới, hay liều thuốc nào đặc biệt — mà chính là giấc ngủ. Một giấc ngủ trọn vẹn, an toàn, không bị gián đoạn bởi ác mộng hay tiếng chuông cảnh tỉnh.

Thế nên Snape khóa cửa bằng bùa chú im lặng, để ngoài kia dù là tiếng chuông đồng hồ hay giọng nói vọng từ đại sảnh cũng không thể xâm phạm. Không ai được vào, không ai được quấy rầy. Ông biến mình thành kẻ canh gác vô hình — không lời ân cần, không biểu cảm dịu dàng — nhưng ánh mắt ông, trong từng khoảnh khắc lặng lẽ đó, đã nói lên tất cả:

Chừng nào cô còn gắng sức vì cuộc thi, thì ông sẽ gắng sức giữ cho cô đủ mạnh để sống sót qua nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com