Chơi vơi
"...Giá như..., làm gì có giá như. Nếu không phải do gã vô dụng, em đâu đến nỗi này..."
------------------------------------------------------------------------------
"Harry..."
Âm vang phát ra từ đôi môi mỏng, nhẹ tựa như lông, êm ái như tiếng đàn Cello. Severus Snape- bậc thầy độc dược, anh hùng của giới phù thủy, hiệu trưởng đáng kính của ngôi trường phù thủy danh giá bậc nhất nước Anh- Hogwarts. Hàng loạt mĩ từ để miêu tả gã. So với bề ngoài lạnh lùng, luôn biểu hiện không để tâm tới ai, bên trong chính là một bể toàn sẹo và máu, mất mát và tổn thương. Snape luôn tỏ ra mình luôn ổn định, mồm miệng ác độc, nói một câu giết chết con tim của một trăm người nghe. Thứ âm vang vừa thoát ra khỏi miệng gã, trái ngược hoàn toàn tính cách hắn phô bày ra, nó du dương, nhẹ nhàng.
Trong căn hầm, nơi mà gã gắn bó kể từ lúc làm giáo sư. Phòng của hắn, nơi trang trọng nhất, một bức tranh được treo một cách cẩn trọng. Bức tranh ấy vẽ một cậu thanh niên, gương mặt có chút tinh nghịch, ánh mắt vui vẻ, xanh trong, người vận một bộ đồng phục nhà Gryffindor. Bức tranh ấy được treo nơi có nhiều ánh sáng nhất, điều đó khiến cho cậu trai kia như phát sáng.
Gã si mê ngắm nhìn bức tranh kia đến nỗi quên cả thời gian. Gã đưa tay ra rồi lại rụt tay vào vì sợ sẽ làm dơ bức tranh đáng quý. Gã tôn sùng bức tranh như tôn sùng một vị thánh. À, với gã cậu trai kia chính là thánh của gã. Harry Potter, mục đích cho sự tồn tại của gã, vinh quang của gã, đức tin của gã. Chỉ có Merlin mới biết gã tôn sùng em đến thế nào.
Nhưng em cũng là vết thương lòng của gã, niềm đau của gã, mất mát của gã. Em đã ra đi. Thứ duy nhất còn ở lại với gã là kí ức và bức tranh kia. Em ra đi để gã được sống, em hiến dâng cả mạng sống của mình cho gã, hi sinh quyền được hạnh phúc vì gã. Gã căm hận Voldemort đến thấu cả tim gan. Đến khi hắn chết, hắn cũng không để ai hạnh phúc. Màu xanh của lời nguyền chết chóc hướng thẳng đến gã, gã đã chấp nhận cái kết ấy. Nhưng em lao ra, lấy bản thân đỡ cho gã, trao gã một mạng. Gã ôm xác em lạnh ngắt mà lay. Gã lay mãi, em cứ thế lạnh dần đi. Gã ôm lấy xác em, mắt ráo hoảnh. Ngày em đi, em kéo một phần hồn gã đi mất. Giá như gã đủ mạnh, giá như gã để ý hơn, giá như... Giá như..., làm gì có giá như. Nếu không phải gã vô dụng, em đâu đến nỗi này.
Hàng đêm gã có những giấc mơ dài. Em bước đến bên gã với nắng mai. Sóng đôi cùng gã. Nói với gã những lời mật ngọt. Nhưng mỗi sớm mai, khi gã giật mình tỉnh giấc, sự lạnh lẽo, cô quạnh của căn hầm làm gã nhớ ra. Cô độc, đeo bám gã mỗi ngày, từng giờ, từng phút, từng giây. Gã đã đôi lúc giật nảy mình khi thấy bóng lưng quen thuộc ở hành lang, nhưng khi kẻ ấy quay lại, gã bần thần, không phải.
Gã hối hận vời những lời sỉ nhục gã nói với em. Gã đã từng căm ghét em, bởi em mang khuôn mặt kẻ gã căm giận, nhưng em lại mang đôi mắt của người hắn thương. Gã coi em là Lily, coi em là một kẻ thế thân cho người mẹ quá cố của em. Gã vẫn nhớ, một đêm gã say, gã dày vò em đến chết đi sống lại. Thứ đọng lại là đôi mắt xanh trong ầng ậc nước. Sáng ra gã nhìn tấm ga trắng vấy máu đỏ thẫm, gã mới giật mình.
Merlin ơi, gã mới dơ bẩn làm sao. Gã vấy bẩn em bằng đôi tay gã, thân thể gã. Gã không biết làm sao để đối diện với đôi mắt xanh kia. Còn em vẫn cứ nhìn gã cười, cười rạng rỡ. Gã căm ghét bản thân mình. Một kẻ không bằng cả cầm thú. Mỗi lần gã không tự chủ nhìn vào mắt em, gã sẽ luôn thấy bóng mình trong đó. Merlin, lúc đó tim gã như giật nảy lên. Bụng dạ gã dâng lên cảm giác nhờ nhợ, gã ghê tởm chính gã, buồn nôn với việc làm của gã.
------------------------------
Tiếng gõ cửa vang khắp căn phòng hiệu trưởng. Gã lì rì ra mở cửa. Trước mặt gã là Hermione Granger, cô nàng mọt sách thuở nào nay là thần sáng. Hermione hành lẽ chào gã. Đối diện với học trò cũ, gã kinh miệt nở nụ cười, miệng độc phun ra những câu từ nhọn hoắt.
"Cơn gió nào mang vị thần sáng trứ danh đến thăm một lão già khọm đang bận rộn với mớ công việc chất như núi sẵn sàng đè bẹp bất cứ lúc nào vậy? Nếu cô chỉ đến để nói những câu chuyện không quan trọng thì xin phép, hãy đi cùng cơn gió đã mang cô đến đây mà cuốn gói đi khỏi. Lão già này đã quá tuổi để tiếp đón những câu chuyện vẩn vơ."
Lời ngọc ngà thoát ra, Hermione xây xẩm, quả thực bao năm, miệng độc vẫn hoàn độc. Quá khứ bị giáo sư trù dập đến không ngóc nổi cứ thế trỗi dậy. Tằng hắng một tiếng, Hermione không nói quá dài.
"Thưa giáo sư, em đến không để nói chuyện, em đến để đưa đồ."
Snape đưa mắt đánh giá, cô không mang đồ gì quá lớn, chắc hẳn nó chỉ là một món đồ nhỏ. Món đồ nhỏ nào để một thần sáng đến đưa, gã thật thắc mắc.
"Vậy thì mời cô vào, kẻo người khác lại nói, hiệu trưởng Hogwarts để cho một thần sáng đứng mỏi chân ở cửa vì không được tiếp đón đàng hoàng."
Bàn ghế phòng hiệu trưởng đơn giản, chỉ có một bộ ấm trà vừa đủ.
"Thứ lỗi, tôi không phải người đầu đầy đồ ngọt, thứ tôi có chỉ có trà. Mong vị thần sáng đáng kính thông cảm cho."
Hermione không nói gì, chỉ lẳng lặng rút từ tay áo ra một phong thư. Gã liếc nhì tên người gửi, đồng tử gã đột nhiên co rút. Tên người gửi đề Harry Potter.
"Cậu ấy đã để lại bức thư này, nói với em, khi mọi thứ sau hai năm đã lắng xuống, mọi chuyện về quỹ đạo cũ thì đưa bức thư này cho thầy. Thứ lỗi cho em không thể đưa thầy sớm hơn. Có lẽ đối diện với cái chết của cậu ấy, thầy là người đau hơn tất thảy. Gửi thầy. Chuyện ở bộ còn nhiều, em xin phép đi trước. Chào thầy, em đi."
Snape vẫn ngồi đó, gã đưa tay chạm vào phong thư, mân mê tên người gửi. Lòng hắn quoặn lên từng hồi. Merlin ơi, đây liệu là ân huệ cuối cùng người cho con hay là sự trừng phạt cho kẻ tội nhân. Khớp tay chai sần run rẩy bóc tách phong thư, tỷ mỉ như sợ làm tổn hại thứ gì quan trọng.
-----------------
Gửi thầy,
Có lẽ thầy rất căm ghét em. Em biết, ngay từ lúc nhập học, ánh mắt của thầy không hề chứa một chút gì là có thiện chí. Em biết ba em đã gây cho thầy vết thương không thể lành. Em không xin thầy thứ tha cho ông ấy, nhưng xin thầy hãy coi nó như một cơn ác mộng, đừng tự dày vò mình.
Thầy luôn nhìn vào đôi mắt em. Mắt em giống mẹ đúng không? Em biết thầy chưa bao giờ nhìn em với tư cách là Harry Potter, thầy luôn nhìn em với dáng hình của mẹ Lily. Những lần thầy nhìn em như thế, nói vui chắc chắn là nói dối, nói không vui là lừa người. Em đã rất vui khi thầy nhìn em nhưng rồi e lại hụt hẫng khi nhận ra mình không trong mắt thầy.
Cảm ơn thầy vì sự bao bọc. Dù thầy không thể hiện ra nhưng em vẫn luôn cảm nhận được, thầy luôn chăm sóc em. Em thấy rất hối hận vì nghi ngờ thầy, cũng thấy hối hận vì đã từng ghét thầy. Xin lỗi vì những lần ngu xuẩn làm tổn thương tới thầy.
Sau cùng, em mong thầy nhìn em, nhìn em là Harry Potter , chứ không phải là Lily. Cảm ơn thầy vì tất cả. Vạn vật đều sẽ ra đi, mong sau này em sẽ lại được gặp thầy. Em thương thầy. Mong thầy một kiếp bình an.
Vĩnh biệt người em thương!
Người thầy căm ghét
Harry
Harry Potter
--------------------------------------------------------------------------
"Vạn vật đều sẽ ra đi... Vĩnh biệt... Ha, hóa ra em tự định sẽ cái chết cho mình. Hóa ra em đã biết trước bản thân sẽ chết."
Hỡi Merlin, đây chắc chắn là sự trừng phạt đau đớn nhất. Gã tự tay làm người yêu mình tổn thương hết lần này đến lần khác. Dày vò em, lăng nhục em. Ruột gan gã cồn cào. Tim gã đau đớn. Em thương gã, em nói em thương gã. Merlin ơi, gã làm gì thế này.
Đôi tay gã nhuốm máu tươi, tim gã lạnh băng, tâm hồn gã đóng kín. Gã yêu em lúc nào không hay, nhưng gã phủ nhận nó. Gã chấp nhất với thứ tình cảm cho Lily mà làm em đau đớn. Đôi mắt xanh lục bảo, em là Harry, Harry của đời gã. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ, nhăn nhúm của gã. Gã ôm chặt lấy phong thư mà khóc.
---------------------------------------------------------------------------
Đối điện với bức tranh của em, gã thì thầm nhỏ nhẹ, âm vang như đàn Cello trong buổi ca vũ, du dương, réo rắt.
Tôi là kẻ hèn hạ. Tôi cướp đi mọi thứ của em, gia đình, cuộc sống, và cả tính mạng. Ngoại trừ khuôn mặt, tôi còn mang cả tính cách của người cha mà tôi ghét nhất- Tobias. Tôi đối xử với em tàn tệ. Tôi xin lỗi em, ngàn vận lần xin lỗi em. Nhưng ...
Em ơi, em là ánh sáng đời tôi, tội lỗi của tôi, tâm hồn tôi, khát khao cháy bỏng của tôi, là đam mê, là mãnh liệt, là rực cháy của tôi. Em là ngọn lửa đời tôi, tình yêu của tôi. Em là thiên thần. Harry, em là niềm đau, là hoan hỉ, là vầng trăng xinh đẹp vào ban đêm, là mặt trời rực rỡ vào ban ngày. Nếu Lily là nơi không thể với, em lại là ánh sao rơi vào tay rồi lại trượt theo kẽ tay mà biến mất. Tôi đã đánh mất em vĩnh viễn.
Harry, em chỉ là Harry thôi, trong kí ức em là trò Potter, trong tim em là Harry bé nhỏ. Trên trang sách, ở dòng kẻ em là Harry Potter. Nhưng với tôi em là Harry, chỉ Harry thôi, bao giờ cũng là Harry.
Merlin, em chính là ngọn lửa âm ỉ đốt cháy cõi lòng tôi, đè bẹp con tim tôi. Hỡi em, xin nhận lấy thứ tình yêu quỷ ám, rực cháy và rỉ sét này. Tôi biết, tình yêu của tôi, luôn sống trong bóng tối đọa đầy, mịt mờ phía sau những cảm xúc đê hèn, quỷ ám. Nhưng em ơi, xin em hãy đáp ứng thỉnh cầu ích kỉ này của tôi. Hỡi thiên thần giáng thế của tôi, xin em.
------------------
Gã tựa vào bức tranh, nước mắt cứ thế tý tách rơi. Tình yêu của gã đi rồi, biến mất rồi. Chính gã đã đánh mất nó mãi mãi. Xin em, xin em thứ tha cho kẻ tội đồ này. Kiếp sau gã mong gã và em gặp nhau thêm lần nữa. Gã yêu em và tình yêu của gã sẽ theo gã đến khi gã gặp lại em ở một kiếp sống khác.
Kiếp sau gặp lại, tôi Severus Snape yêu em.
.....................................................................................................
30/05/2023
Nghe nhạc để có cảm xúc mãnh liệt hơn.
Nếu thấy hay, xin hãy ủng hộ một sao nhỏ xinh, đó sẽ là cả một động lực to lớn để mình viết tiếp. Chúc mọi người đọc vui vẻ. Cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com