"Have butterflies in your stomach"
Summary: Dạo gần đây giáo sư Snape thấy con lửng mật thật đáng ghét. Còn con mèo con vô tư khiến giáo sư vô cùng khó chịu. Hận không thể Avada con lửng kia một cái cho bõ ghét.
Warning: R18(có phân cảnh nhạy cảm cân nhắc trước khi đọc.)
------------------------------------------------------------
"...Bụng gã như nóng lên, gã muốn nuốt gọn con mèo kia vào người.."
-------------------------
Giáo sư Snape dạo gần đây rất lạ, lũ học sinh thấy thế. Việc giáo sư thiên vị Slytherin toàn trường biết, chuyện Gryffindor có thù với giáo sư ai cũng biết, chỉ là việc giáo sư bỏ qua Gryffindor mà trừ điểm nhà Hufflepuff khiến bọn họ shock lên tận óc. Merlin, thật không tưởng tượng được, giáo sư nhằm thẳng vào Cedric Diggory mà trừ, trừ thậm tệ, trừ bay sạch điểm nhà, trừ không nhân nhượng, trừ đến nỗi chàng trai hotboy của Hogwarts tái cả mặt mày.
--------------------------------
Mọi chuyện bắt đầu từ sau cuộc thi Tam pháp thuật. Ngày định mệnh chiếc cup hóa thành khóa cảng mang cả Cedric lẫn Harry đi. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại. Cedric đã xém chút nữa là chết trước câu thần chú Avada kedavra, nếu anh không nhanh nhẹn dùng bùa phản chú và nép vào một gốc cây. Dù đầu đập vào tảng đá đến toác cả đầu, anh vẫn thấy may mắn vì không mất mạng. Harry đã dũng cảm mà che chắn cho anh, giáng một đòn bùa Giải giới vào người chúa tể hắc ám, cầm lại chiếc cup, mang anh quay lại. Ngay khi cả hai đáp đất, Harry nằm đè lên anh, nó khóc, miệng liên tục lẩm nhẩm.
"Làm ơn, anh Diggory, xin anh tỉnh lại, đừng chết."
Anh gượng dậy nhìn gương mặt khóc đến thảm của thằng bé, mỉm cười xoa đầu nó rồi cơn đau đầu đánh gục anh, lưng anh tiếp đất mẹ một lần nữa. Khi anh tỉnh đã là ba ngày sau. Khi bất tỉnh, anh nghe được vô số lời dịu dàng mong anh tỉnh lại. Nhìn quanh bệnh xá, bên cạnh giường là một đĩa táo gọt sẵn, cắt tỉa hình con thỏ. Miệng khẽ mỉm cười. Rồi anh nhận ra, không một anh đến thăm anh, nhấn mạnh là không một ai cả. Kể cả cô nàng Cho Chang, một câu tớ là bạn tốt của cậu, hai câu bạn là bạn tốt của tớ cũng biệt tích. Nụ cười trên môi giật giật, bạn bè tốt ghê. Chưa được bao lâu, cửa bệnh xá xô rầm một cái, Cho Chang xuất hiện như một vị thần.
"Merlin, cậu tỉnh rồi, cô Poppy, Cedric tỉnh rồi."
Sau một loạt kiểm tra, anh được thả về giường tĩnh dưỡng tiếp. Cô nàng Cho Chang thì luôn miệng kể Harry dễ thương ra sao, rồi rồi,anh biết cậu ấy dễ thương, nhưng mà Cho này, ánh mắt cậu mê mệt như thế khiến tớ thấy quan ngại lắm. Thế rồi anh giật mình trước câu nói của người bạn.
"Harry suốt ngày đến thăm cậu đấy. Eo thằng bé còn có tâm gọt táo chờ ngày cậu tỉnh rồi ăn cơ. Thằng bé tốt quá trời, nhìn ai mà không biết còn tưởng hai người là người yêu cơ."
Cedric nghệt mặt ra, Harry đến thăm mình mỗi ngày, đến thăm mỗi ngày, gọt táo cho mình, người yêu. Mặt anh đỏ lựng lên là Cho cuống quýt tưởng anh làm sao. Sau khi anh ra khỏi bệnh thất, việc đầu tiên là làm thân với cậu bé kia. Và thế là tin đồn Cedric chàng trai vàng theo đuổi cậu bé vàng ra đời. Và tin đồn kia đến được tai vị giáo sư hắc ám của toàn trường. Chuỗi ngày địa ngục của Cedric bắt đầu.
--------------------
Giọng giáo sư Snape lạnh tanh, mắt gã nhìn con lửng mật trước mặt không mấy thân thiện. Nhìn anh nghiện bột nanh rắn, gã thấy tức tối. Ngay lập tức phun nọc vào vị học sinh bất hạnh.
"Nếu trò Diggory đây còn thấy mệt hoặc thấy môn học này không đáng để chú tâm nên làm hời hợt thì thiết nghĩ trò nên biến khỏi lớp."
"Thưa giáo sư, em..."
"Cãi lại giáo sư, trừ 100 điểm nhà Hufflepuff."
Mặt Cedric tái nhợt, lần thứ 5 trong tuần anh bị trừ điểm, lần này lục bảo của nhà tụt không phanh sẽ là do anh mất thôi. Merlin, anh còn phải đối mặt với một tiết độc dược vào cuối tuần này nữa, cầu Merlin phù hộ cho anh.
"Trò Diggory lơ đãng, trừ 50 điểm nhà Hufflepuff."
Cedric chính thức muốn đào hố chôn thây.
-----------------------
Vác bộ mặt ỉu xìu đi gặp Harry, anh như mở van, than thở đủ điều. Đối diện với câu chuyện của huynh trưởng nhà Hufflepuff, toàn thể nhà sư tử nhìn anh với ánh mắt "Yes, I feel you bro". Nhân tiện nói, Cedric không biết đã dùng cách gì mà có thể qua ăn chung với Harry. Từ đằng sau gáy, một tia lạnh xẹt qua như muốn cứa cổ anh là Cedric rùng mình. Quay đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt đen sâu của giáo sư Snape phóng thẳng tới như muốn nói "Avada kedavra". Và anh tin rằng nếu chỉ mình anh với giáo sư thì anh khẳng định 100% giáo sư sẽ cho anh một bùa chú chết chóc.
*****
Đại sảnh đường, nơi giáo sư và học sinh dùng bữa, đáng lý ra bữa ăn này sẽ ngon miệng nếu như mắt gã không đập vào cảnh tượng trước mặt. Thằng ranh con đang ngồi cạnh Harry mà líu lo. Mắt gã sắc lẹm như lưỡi dao sẵn sàng cứa đứt phăng cái cổ của thằng ranh nào đó vừa mới đi từ cõi chết về. Nếu được, gã sẽ đem Cedric đi ngao độc dược ngay lập tức. Thức ăn nhạt thếch, gã hừ lạnh một cái, rồi nhất quyết đứng dậy phất áo chùng rời đi.
Snape ăn không ngon làm các giáo sư bên cạnh cũng chả yên. Người nào người nấy đều run như cầy sấy trước không khí lạnh tỏa ra từ vị giáo sư khó tính bậc nhất Hogwarts. Cơ hồ, họ còn nghe được mùi gì đó chua(?).
----------------------------
Đêm về, gã chấm bài của lũ cự quái, nhìn bài sai be bét, gã tức đến nỗi bóp nát cả bút lông trong tay. Hừ mạnh một tiếng bực dọc, lũ học sinh kia đầu nhồi toàn cỏ lác hay sao mà sai lên sai xuống. Thế rồi gã vẫn phải tiếp tục chấm bài, gã ghét công việc này, gã ghét lão già đầu đầy ngọt, ghét lũ cự quái chết tiệt, gã ghét hết. Thế rồi bài tập điền tên Harry Potter rơi ra, gã nhặt lên, nhìn nét chữ thân thuộc, à, gã không ghét lắm.
Không biết từ bao giờ, mỗi lần gặp nó, gã lại như có hàng vạn con bướm trọng bụng, chúng nhộn nhạo. Cứ gặp Harry gã lại bồn chồn. Và cơn tức vô cớ đến, gã ban phát vô tình điểm trừ và lệnh cấm túc. Gã thấy gã là một kẻ không đứng đắn, mơ tưởng đến chính học sinh của mình. Hơn thế nó còn là con của người bạn của gã. Snape thấy ghê tởm chính mình, gã cướp đi gia đình nó, cướp đi hạnh phúc của nó và giờ đây lại nổi lòng tham muốn cướp đi nó, muốn nó thuộc về mình gã.
Đến giờ tuần tra, gã buông bút, đứng dậy, chỉnh trang quần áo rồi bắt đầu rời khỏi phòng. Buổi tuần tra đáng lẽ khá êm xuôi nếu gã không nghe được tiếng bước chân nhỏ. Gã không chần chừ mà quay người, Snape cảm nhận được khí tức quen thuộc quanh đây. Harry Potter, 16 tuổi, cao chừng đến cổ gã. Quơ tay, Snape túm vào một thứ như là vải, mạnh mẽ kéo ra, mái tóc đen lù xù, mắt xanh lục bảo hiện ra trước mặt gã. Gã đen mặt.
"Trò Potter, nếu trò thích phá luật du hành đêm thì ta nghĩ ta nên nhốt trò lại nhỉ? Ta không hiểu đầu trò có nhồi cỏ lác hay không nhưng hành động của trò thật ngu suẩn."
Harry cúi gằm mặt, nó nghẹn ứ trước những lời của vị giáo sư hắc ám. Đột nhiên giáo sư túm lấy cổ tay nó, lôi nó đi. Mở cửa hầm, thẳng tay vứt nó lên giường. Gã trầm giọng nói, trầm bổng như tiếng đàn Cello.
"Nếu ta thả trò đi thì chắc hẳn trò sẽ lại vứt hết mớ quy định mà tiếp tục dạ hành khuya đúng không? Tốt hơn hết, trò nên ở yên đây, đắp chăn và đi ngủ."
Hầm của giáo sư Snape lạnh, ai cũng phải công nhận điều ấy, dù bao lâu cấm túc ở đây cậu vẫn chẳng thể quên được cái lạnh này. Ngồi thu lu trên giường, cậu đưa mắt nhìn vị giáo sư kia, cảm nhận được ánh mắt của cậu, gã quay lại nhìn. Cậu giật thót mình, nhanh chóng quay mặt đi. Gã thấy cũng làm thinh. Bất chợt cậu lên tiếng.
"Giáo sư Ssssnape..."
"Là Snape."
Harry tái mặt.
"Thưa giáo sư Snape, người đã từng yêu ai chưa?"
"Sao đột nhiên trò Potter lại quan tâm đến tình duyên của lão già này thế."
"..."
"Đã từng, đã từng thích một người."
"Vậy chắc người đấy đẹp lắm."
Gã cười khan một tiếng, quả đúng là đẹp, đẹp như ánh dương, mãi mãi không chạm được. Còn trước mặt gã, bây giờ chính là ánh trăng bàng bạc, đẹp dịu dàng nhưng như ảo, mãi chỉ là ảo ảnh của gã.
"Vậy nếu em nói em thích thầy thì sao?"
Harry mặt tái nhợt hỏi Snape với giọng đầy bất an. Gã nín lặng. Nó nói nó thích gã. Tâm gã xao động kịch liệt. Ha, nó thích gã. Một lão già ghê tởm từ linh hồn đến thể xác. Làm sao đây, tim gã đang đập một cách kịch liệt, nó gào thét gã hãy nói cho nó biết gã yêu nó đến thế nào. Ngay lúc này, gã mất bình tĩnh nhất.
"Vậy còn chàng hoàng tử theo đuổi trò thì sao?"
"Cedric? Ồ không, anh ấy là bạn thân của em, anh ấy giúp em làm bài tập."
Môi mỏng nhếch lên một đường. Gã tiến lại gần nó như cơn gió, nâng cằm nó lên, gã phủ lên môi nó một nụ hôn vừa nhẹ nhàng như nước, vừa mạnh mẽ như gió bão. Gã rời bỏ môi nó, phủ lên trán nó, mi mắt nó, má nó những nụ hôn.
"Em yêu ta kể cả khi ta là một kẻ đáng ghê tởm."
"Em yêu người bất kể người ra sao. Dù người ở nơi đâu, em cũng sẽ đi cùng người. Em sẽ đứng với người nơi giao giữa thiên đàng và địa ngục. Em yêu người hơn tất thảy em có. Người có yêu em không?"
"Ta yêu em, yêu em hơn những gì ta có thể làm."
---------------------------
Cái tin tức vị giáo sư dơi già yêu cứu thế chủ vang dội cả trường. Cái việc mà Snape ghét Harry toàn trường chứng nhận, thậm chí họ còn nghĩ giáo sư ghét nó từ trên giời xuống dưới lòng đại dương rồi trở lại mặt đất đi qua hết các châu lục giáo sư vẫn ghét nó. Ai mà ngờ được.
Vị huynh trưởng nhà lửng mặt mày buồn thiu, ngồi bên cạnh là Cho Chang đang an ủi con người thất tình. Cô thở dài, tình duyên tên bạn thân này gập ghềnh quá.
---------------------
Harry ngồi trước mặt giáo sư ngúng nguẩy, nó không muốn làm bài tập môn độc dược. Thế rồi nó nảy ra một ý tưởng hay. Nó rời chỗ ngồi, ngồi lên đùi giáo sư, lắc hông tìm chỗ thoải mái. Mặt giáo sư đen kịt.
"Em đang làm trò gì thế?"
"Ghẹo gan."
Snape mặt mày đen xì, cố kéo Harry ra nhưng nó như có keo dính chặt. Gã gầm gừ, nó không biết nó đang chọc vào cái gì đâu. Harry cười khúc khích. Nó ngửa đầu ra đằng sau, thì thầm vào tai gã những lời êm ái tựa như ác ma.
"Một năm không bài tập được không?"
Dây thần kinh của gã đứt phựt một tiếng. Gã gầm gừ, giọng trầm đi trông thấy.
"Như em mong muốn."
Snape bế Harry lên giường, nhẹ nhàng để em nằm xuống. Gã áp môi gã vào môi em, chiếm hữu. Bụng gã như nóng lên, gã muốn nuốt gọn con mèo kia vào người. Gã xé toạc quần áo của em, Harry dụ hoặc câu lấy cổ gã. Gã mang dấu hôn của mình rải rác từ cổ xuống eo, không chỗ nào là không có dấu tích. Gã âu yếm hôn em lần nữa, tay xoa nắn vật nhỏ đáng yêu. Gã cúi xuống mút lấy nhũ hoa, lâu lâu lấy răng cạ cạ. Harry cong người đón nhận khoái cảm.
Tay của gã mò ra đằng sau, bóp lấy trái đào căng tròn, nhẹ tách hai cánh đào ra, tìm đường để tiến vào hang động. Harry rùng mình khi ngón tay của gã tiến vào. Em nỉ non rên rỉ.
"Gọi tên ta."
"Snape."
"Gọi tên của ta."
"A...Severus...aa..."
Snape hài lòng. Harry mềm mại ngồi trên đùi gã, môi nó áp vào môi gã dịu dàng. Gã đưa tay nhấn đầu nó làm nụ hôn sâu hơn, tiếng nhóp nhép vang khắp căn phòng. Gã đưa nam căn đã sớm cứng vào hậu huyệt nhỏ. Harry túm lấy vai gã. Dĩ nhiên gã biết nó đau, đợi cơn đau đi qua gã bắt đầu động. Bụng nhỏ gồ lên, nó bây giờ bị khoái cảm đánh gục, chỉ biết rên rỉ nỉ non.
"Harry."
"A..."
"Ta yêu em."
Harry hôn lấy gã như câu trả lời, gã cũng nhiệt thành mà đáp trả.
Không biết qua bao lâu, chỉ biết lần cuối gã xuất ra cũng là lúc gần sáng. Mắt Harry mơ màng nước nhìn gã. Gã ôm em đi tẩy rửa rồi quấn chặt em trong chăn, ôm em ngủ tới sáng. Harry vì vận động quá sức, eo đau không thể đi học, Snape chỉ có thể xin nghỉ cho em.
**************************************
Đối diện với lão ong mật, gã hừ lạnh một cái.
"Dù gì thì Harry còn nhỏ, tiết chế một chút."
"Không phải chuyện của ông."
Gã bỏ đi thẳng một bước, bỏ lại thầy hiệu trưởng với vô vàn lời í ới đằng sau. Hừ, sắp vào đông rồi, trừ điểm Cedric Diggory thôi. Nơi đâu đó vị huynh trưởng nhà lửng mật hắt xì một cái rõ to.
---------------------------
03/06/2023
Ngâm giấm đến giờ mới đăng :>> Nghĩ cũng tội nghiệp hotboy Cedric quá, tâm cũng định viết một bộ Cedhar á nhưng hẻm nghĩ được tên huhuu, ai thương tình cho tui xin vài lời gợi ý với. Cũng muốn sìn Cedhar lắm nhưng ít người viết quá, tớ toàn phải mò Ao3 không, mà dịch thì phải xin per, tớ khá là ngại vấn đề này vì thường thì mấy bà tác giả khó tính lắm, bữa trước đi xin tớ bị bơ của năm trời, đau lòng luôn. Đọc đoạn đầu xin đừng hiểu nhầm, chỗ này vẫn là nơi tớ sìn Snarry hiuhiu. Tớ lặn típ đây, pie, bắn tym nè piu piu <3 <3.
Nếu thấy hay, xin hãy ủng hộ một sao nhỏ xinh, đó sẽ là cả một động lực to lớn để mình viết tiếp. Chúc mọi người đọc vui vẻ. Cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com