Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 158: DỤC VỌNG CỦA GIÁO SƯ

Nói thật thì chính Snape cũng cảm thấy đó là một nước đi khá tệ. Phản xạ của ông đã bán đứng bản thân về một mối quan tâm bức thiết của phù thủy dành cho người thường. Có điều, cũng chưa tệ đến mức không thể cứu vãn. Ông thì thầm câu thần chú.

- Anti-Apparition!

Với thần chú chống độn thổ này, không một tên phù thủy nào có thể rời đi và đưa tình báo trở về cho kẻ đứng sau màn nếu ông chưa giải trừ nó.

Gần như cùng lúc, một lời nguyền khác bắn vào sát mép chân Harry.

- Stealth Sensoring Spell!

Đó là giọng của một nữ phù thủy, hơi khàn, như giọng nói phát ra từ người bị tổn thương dây thanh quản vậy.

Gót chân Harry đã mờ mờ hiện ra. Snape mấp máy môi trước khi có hành động tiếp theo.

- Hỗ trợ tôi!

Snape không đợi Harry hiểu ý mình. Ông nhảy xổ vào chỗ Harry đang đứng ngay khi đã xô cậu ra khỏi đó. Dù những bùa chú mà tám phù thủy bắn về phía họ khiến bức tường phép thuật có tác dụng bảo vệ của Snape bị rạn nứt và lung lay sắp đổ, ông cũng mặc kệ. Snape hiện thân cùng lúc với ánh sáng phép thuật phóng ra khỏi đầu đũa phép của mình.

- Ventus!

Cơn gió lốc mạnh ngang ngửa vòi rồng - từ vị trí của Snape - lan ra bốn phía, thổi thốc tháo mọi thứ và cuốn bay toàn bộ những người hôn mê lên cao. Họ rũ rượi trong bụi đất, cát đá và lá khô. Trừ những phù thủy cố gắng ếm bùa cho bản thân để mình có thể bám trụ dưới mặt đất thì khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn.

Đôi mắt màu xanh lá híp lại, thu hết toàn cảnh vào mắt. Cậu ếm lại cho mình một bùa xem nhẹ. Thậm chí cậu còn bổ sung thêm một ít sương mù vào trong cơn lốc. Sau đó, cậu di chuyển thật khéo léo ra khỏi vòng vây. Phía bên kia, Snape đã bắt đầu phản đòn. Harry cũng ra tay. Cậu lẩm nhẩm liên tục câu thần chú "Protego" lên các cơ thể treo lơ lửng trên không trung. Sau chừng mười lần đọc ra câu thần chú thì đôi môi cậu bắt đầu tái nhợt. Harry chợt nghĩ ra một cách. Tựa như dệt một tấm lưới, những câu thần chú không đứt gãy sau khi thi triển mà kéo dài và liên kết vào nhau giữa những cơ thể bị cuốn vào cơn lốc, bay lộn liên tục. Khi lớp lưới bảo vệ đã gắn kết chắc chắn thì cuộc chiến ở phía Snape cũng vào hồi gay cấn. Một ai đó phát hiện đối thủ của họ quá khó chơi và sinh ra ý định phát tín hiệu, gọi thêm sự hỗ trợ. Nhưng kẻ đó hoàn toàn không thể thực hiện được.

Cây pháo vừa xuất hiện trên tay đã bị tan vào không trung. Kẻ đó quay ra sau lưng và không hề thấy ai ở phía đó. Hắn hét lên.

- Vẫn còn một tên khác!

Snape bấy giờ đã mở được một đường máu thoát khỏi vòng vây và dồn cả tám phù thủy về một hướng. Sự lơ đễnh của đối thủ trong chiến đấu luôn là cơ hội tốt nhất để diệt trừ bọn họ.

- Cascading Jinx!

Đó là một vụ nổ dây chuyền. Ba phù thủy bị dư chấn hất tung lên. Hai trong số năm người còn lại chật vật né tránh, còn ba phù thủy khác kịp dùng thuẫn chắn lại phép thuật tấn công. Ba phù thủy đồng loạt giơ đũa phép phản kích. Một con rắn lửa, một vòi nước đóng băng và một bầy chim ma thuật hè nhau phóng vun vút về phía Snape.

Ông vừa nhảy khỏi vị trí của bản thân vừa ếm bùa bảo vệ. Dù vậy, vết cháy xém trên phần đùi và vệt máu chảy ra từ vết cắt của đầu băng sắt nhọn trên cánh tay trái vẫn khiến Snape đau rát quá sức. Bầy chim phép thuật không thể chạm vào người ông nhưng vẫn làm rối loạn tầm nhìn vài giây. Tựa như hoàn toàn không bị ảnh hưởng phương hướng, chưa đến hai giây sau, bùa "Scorching Spell" lại tiếp tục bắn vào những phù thủy đối diện. Vệt lửa cực lớn không vì cơn lốc mà bị dập tắt hay đổi chiều. Càng đáng mừng hơn, có lẽ vì cùng một khởi nguyên cho nên chúng cộng hưởng phép thuật cùng nhau, trợ giúp ngọn lửa lan ra, bao quanh tám phù thủy. Harry bấy giờ đã quăng phép thuật tạo thêm sương mù, góp phần làm hoàn cảnh càng trở nên hỗn loạn hơn nữa. Có hai phù thủy nảy sinh ý định rút lui. Và họ kinh hoàng gào lên.

- Không thể độn thổ!

Vài người khác thấy thế cũng trở nên bối rối. Người dẫn đầu nhận ra tình huống không ổn bèn gầm lên.

- Sợ cái gì! Giết hắn thì chúng ta có thể thoát khỏi đây rồi!

- Avada Kedavra!

- Avada Kedavra!

- Avada Kedavra!

Quá nhanh! Tên phù thủy ấy di chuyển quá nhanh! Gần như không một lời nguyền nào có thể chạm vào gót chân của hắn.

Canh đúng lúc toàn bộ sự đề phòng của đám phù thủy đều tập trung vào Snape, Harry hét lớn.

- Deprimo!

Vụ nổ kinh thiên khiến mảnh đất xung quanh các phù thủy đột ngột sụp xuống thành một cái động sâu hoắm. Vì mất thăng bằng và bị đánh bất ngờ, toàn bộ đều ngã ngồi xuống đất. Harry lại tiếp tục chỉ đũa phép vào trong hố.

- Accio "đũa phép"!

Chỉ còn một cây đũa phép nằm chắc trong tay nữ phù thủy từng đọc câu thần chú phá vỡ phép tàng hình của Harry. Snape nhanh như cắt bổ thêm một câu thần chú giải giới và thu hồi đũa phép của cô ta bằng cách tương tự như Harry vừa làm.

Cả hai đồng loạt vứt bùa hôn mê lên đám phù thủy. Tiếng thở phào gần như được phát ra cùng một lúc. Dù sao thì việc chiến đấu khi có nhiều cố kỵ cũng tiêu hao tâm thần hơn là buông tay buông chân đánh một trận sống mái. Harry còn trộm may mắn vì bọn người đó không nghĩ đến việc vung đũa phép vào những người bị quật rũ rượi trên không trung, có lẽ việc đó trông khá thiểu năng trong một cuộc chiến căng thẳng, bằng không cậu cũng không thể phân ra nhiều sự chú ý để phối hợp với Snape.

Người yêu lớn tuổi của Harry thở hổn hển vài cái, rồi ông trói toàn bộ những phù thủy xám xịt vì bụi đất dưới hố lại. Harry thấy Snape giải trừ cơn lốc bèn kéo tấm lưới của mình xuống thật khéo léo bằng bùa trôi nổi.

Hoàn toàn không có tâm trạng làm chính sự, Harry vụt thẳng tới bên cạnh Snape. Đôi mắt màu xanh lá nhìn vào vết thương trên người Snape khiến ông có cảm tưởng, người bị đau không phải là mình mà phải là người yêu nhỏ của ông. Snape đưa cánh tay không bị thương lên, chạm vào má Harry, đầu ngón tay cái miết nhẹ lên mi mắt đã đọng nhiều hơi nước của cậu.

- Thôi nào, em không thấy những vết thương này thật sự rất nhẹ à? Chỉ cần một chút độc dược đặc trị là không còn chút sẹo nào đâu.

Harry còn chẳng buồn đáp lời. Cậu quắt mắt nhìn ông qua ánh nhìn mơ hồ. Rồi Harry vén tay áo Snape lên, rửa sạch bụi bẩn và vết máu đã đông lại trên vết thương bằng nước từ đầu đũa phép. Cậu lau khô nó bằng một miếng gạc từ phép biến hình. Vết thương bệt ra, tái nhợt. Nằm giữa hai mí da bong lên là mớ thịt lẫn lộn và lấp ló cả màu trắng của xương cánh tay. Chẳng mấy chốc, máu lại trào ra, như thể muốn lấp đầy khe hở rộng toát của vết thương. Một giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi cái "bộp" xuống cánh tay bị vạch trần của Snape. Harry dí đũa phép vào vết thương, nói bằng cái giọng như bị nghẹt mũi của mình.

- Vulnera Sanentur!

Vết thương không hoàn toàn khép lại, nhưng máu đã ngừng chảy và cũng không còn nhìn thấy xương nữa. Cậu bé hít hít cái mũi cay xè của mình, tự lầu bầu.

- Em vẫn quá yếu! Nếu em mạnh hơn thì Sev đã không...

Miệng Harry bị lấp kín quá bất ngờ khiến đôi mắt ầng ậng nước vẫn mở to ngơ ngác. Đôi môi tái màu bị Snape ngậm lấy. Chẳng có chút gấp gáp hay cảm giác tình dục trong nụ hôn, chỉ là sự mơn trớn dịu dàng như thể ông đang nâng niu một vật báu quý giá nhất trong cuộc đời. Snape vòng tay qua ôm cả cơ thể lạnh toát của người yêu vào trong ngực, vuốt ve sống lưng cứng còng của cậu. Mãi đến khi hai má Harry nóng lên vì xấu hổ, Snape mới thả môi cậu ra. Ông thầm thì dịu dàng bên tai Harry.

- Em đã rất giỏi rồi. Em xem, chừng ấy người được em bảo vệ, vẫn khỏe mạnh và yên ổn hít thở đều đều ở kia. Tôi bị thương vì sự sơ suất của chính mình. Em còn hỗ trợ và phối hợp rất tốt với tôi nữa. Nếu cho em thời gian, đến tuổi tôi - tự dưng Snape thở dài một hơi - thì em còn tỏa sáng đến mức nào nữa, cậu bé.

Lời khen đột ngột của người ít khen ai luôn có hiệu quả vượt qua mong đợi. Ít nhất thì người nào đó đã chuyển từ trạng thái tiêu cực tự trách sang xấu hổ không dám ngẩng đầu. Tiếng cười của Snape phát ra từ lồng ngực làm cậu bé thẹn quá hóa giận. Cậu thụi vô ngực ông một đấm rồi đẩy Snape ra, cúi người, quỳ một chân xuống đất, tiếp tục rửa sạch vết thương bị bỏng dưới chân ông. Harry dùng một cuộn gạc y tế quấn quanh nó để giữ cho vết bỏng không bị nhiễm trùng. Cẩn thận xem xét một lượt toàn bộ cơ thể của người yêu dù ông ấy liên tục cam đoan không còn chỗ nào bị trúng lời nguyền hay bị cắt nữa, sau khi chứng thực được điều đó, cậu mới an tâm lùi lại, chờ ông thay một bộ đồ mới.

Snape dùng phép biến hình để phục hồi cho bộ đồ trở về trạng thái lành lặn trước đó. Thu xếp ổn thỏa cho bản thân, Snape ngó qua lối dẫn vào trong làng. Người đàn ông lớn tuổi suy tư một lát rồi nói nhỏ vào tai Harry.

- Em giúp tôi dò xét quanh đây xem có ai đến gần khi xảy ra trận chiến hay không. Và đừng quên đảo một vòng quanh làng để kiểm tra còn bao nhiêu người bên trong, họ có thái độ gì với âm thanh phát ra từ trận chiến.

- Còn ông?

- Tôi cần làm một số thủ thuật nhỏ với họ - Snape đảo ngón tay, khoanh vùng toàn bộ những kẻ đang hôn mê - em đã học về bùa đọc ký ức và thay đổi ký ức chưa?

Harry lắc đầu. Snape cũng không quá ngạc nhiên về điều đó.

- Tôi sẽ dạy em khi nào chúng ta có thời gian. Vốn dĩ tôi muốn ếm bùa để họ quên đi chúng ta thôi. Nhưng như vậy sẽ tạo ra vài lỗ hỏng ký ức và không tránh khỏi sự nghi ngờ.

- Vậy ông sẽ...

- Cuộc tấn công của á phù thủy điên muốn trả thù cho người chồng quá cố.

Một ký ức xa xôi nào đó chợt lóe lên trong đầu Harry. Cậu nhớ đến nữ á phù thủy bị điên trong khu rừng vào ba năm trước. Cảm xúc buồn bã chỉ gợn lên vài giây trong lòng cậu bé rồi quay về tĩnh lặng. Harry gật đầu với Snape. Cậu không chần chừ quá lâu để xoay người bước đi. Cơ thể cậu nhanh chóng trở nên trong suốt, hòa vào khung cảnh xung quanh.

Mãi một lúc lâu sau, Snape vẫn còn nhìn theo hướng Harry biến mất. Cách mà Harry chiến đấu và điềm tĩnh xử lý mọi tình huống xảy ra khiến trái tim ông đập liên hồi. Dường như có một con ác thú đang sống dậy trong lòng Snape. Đó là một thứ xúc cảm có thể dùng hai chữ "điên cuồng" để hình dung. Nó thôi thúc ông bẻ gãy đôi cánh của thiếu niên đó, giấu nhẹm chàng trai tỏa sáng ấy vào trong túi áo, cắt đứt mọi liên hệ của cậu với thế giới này, để trong đôi mắt màu xanh lá và cả linh hồn cậu chỉ chất chứa một mình ông mà thôi. Snape khẽ đặt một bàn tay lên che đi đôi mắt càng lúc càng đặc quánh của mình. Vài phút sau, như có một tiếng thở dài tiếc nuối vọng vào không trung.

Viễn cảnh đẹp đấy, ông Snape!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com