Chương 55: HÀNH TRÌNH HẺM XÉO (2)
- Trò có thể ăn một cây cho hôm nay.
Snape nói vậy với Harry khi nó ngoảnh lại lần thứ hai để nhìn tiệm kem. Harry không tỏ ra phấn khích hay vui vẻ, nó chỉ hỏi Snape:
- Hôm nay là ngày một tháng tám thiệt hả thầy?
Snape chưng hửng vì câu hỏi của nó. Ông chợt nhớ ra, hôm qua là sinh nhật của Harry. Chỉ nghĩ sơ cũng biết cái nhà đó chẳng tổ chức được một buổi tiệc sinh nhật tử tế nào cho thằng nhóc rồi. Bất chợt, cảm giác xót xa tràn ra trong lòng ông giáo sư khô khan.
- Chúng ta mua bánh kem và tổ chức một bữa tiệc tại gia vào hôm nay nhé?
- Thật hả thầy?
Đứa trẻ reo lên đầy sung sướng. Nhưng nó để ý hết thảy những tiệm, quán xung quanh con đường, chẳng có hàng quán ăn uống nào trong con hẻm này trừ tiệm kem ngay trước mặt nó. Nó nói thắc mắc này với thầy và ông bảo rằng có một dịch vụ giao hàng tận nơi bằng cú trong giới phù thủy. Snape đẩy Harry vào tiệm kem và dặn nó đừng đi đâu cho đến khi ông quay trở lại.
Thầy Snape đi nhanh tới nỗi Harry chẳng kịp hỏi gì thêm. Nó nhận ra tác phong nhanh gọn của thầy trở nên càng nhanh gọn hơn sau khi gặp Merlin. Có lẽ nhiều nhiệm vụ đang đè nặng trên vai thầy khiến ông hấp tấp với mọi thứ hơn bao giờ hết. Lần thứ mười ngàn, Harry tự trách mình không chịu nhanh lớn lên. Gương mặt ỉu xìu của đứa trẻ khiến chủ tiệm kem chú ý. Đó là một phù thủy trông chạc tuổi thầy Snape. Người đó cười tủm tỉm hỏi cậu nhóc:
- Không có tiền hả cưng? - nhưng ánh mắt hài hước của ông ta lập tức thay đổi. Ông ta rú lên: - Harry Potter hả?
Tiếng rú không chỉ khiến Harry giật nảy, một tá người đi ngang cũng quay phắt lại. Ông chủ có vẻ cũng thấy mình gây sự bèn xua tay với đám người đi đường, rồi kéo rịt Harry vào trong tiệm. Ông ta vừa đi vừa lèm bèm một cách hưng phấn:
- Chà, đáng ra tôi nên lấy cậu ra làm biển hiệu sống đấy cậu nhóc. Nhưng tôi sợ cậu sẽ bị đám phù thủy đó xâu xé thành tám trăm miếng vì sự nổi tiếng của chính mình mất thôi. Kem bạc hà nhé? - Ông ta lục lọi trong thùng ra một cây kem và dúi vào tay Harry: - Chà chà, thật vinh hạnh làm sao khi được tiếp xúc với người nổi tiếng.
- Nhưng làm sao mà bác biết...
- Ối dào ôi! - Ông chủ phẩy phẩy tay, tỏ vẻ chuyện thường.
- Ở cái giới phép thuật này làm gì có ai mà không biết Harry Potter. Ý tôi là vết sẹo hình tia chớp trên trán cậu. Nó nổi tiếng ngang ngửa Dumbledore, bạch phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại. Vết sẹo hình tia chớp, dấu vết để lại trong đêm định mệnh khiến kẻ-ai-cũng-biết-là-ai đấy biến mất. Họ ra rả chuyện đó suốt mười năm nay lận mà.
Harry đã bắt đầu gặm miếng kem đầu tiên. Nó hỏi với vẻ ngây thơ:
- Voldemort ý hả?
Ông chủ té cái rầm từ trên cái ghế mà ông ta vừa đặt đít xuống. Nó cười khúc khích vì phản ứng thái quá của ông ấy.
- Ổng đáng sợ dữ vậy hả bác?
- Ôi Merlin trên cao, ông ta còn hơn cả đáng sợ ấy chứ. Giết người như ngóe luôn nhóc. Lũ bề tôi của lão cũng khiếp vía lão dù chúng ác chẳng kém.
Harry gật gù trong khi liếm hăng say cái kem. Mùi bạc hà the mát làm đầu óc nó sảng khoái lạ kỳ.
- Nhưng nghe có vẻ bác cũng không ghét lão lắm nhỉ?
- Thì tại ổng chưa giết bác đấy. Người ta khó mà đồng cảm, hận thù nếu việc chả đụng gì đến mình đâu nhóc. Ít nhất thì sau khi ổng biết mất, bác còn chẳng nhớ nổi nhiều chuyện xảy ra từ khoảng thời gian đấy.
Harry vẫn chăm chú lắng nghe với vẻ mặt tò mò, hai cái chân đung đưa trên ghế như thể thích ý lắm.
- Nhưng sao mà bác biết con được? Bác bảo con nổi tiếng ấy hả?
- Lạy Merlin, làm sao mà con sống sót từ khi bước vào trong Hẻm Xéo vậy? Có cả tá người hâm mộ tử trung của con ấy chứ. Hàng trăm bài báo về Harry Potter với biệt danh Kẻ đánh bại kẻ-ai-cũng-biết-là-ai, Đứa trẻ còn sống, Chúa cứu thế,... Nói chung là nhiều lắm. Vào cái đêm ba má con... á, bác xin lỗi! - Ông chủ tiệm che miệng. Giờ ông mới nhận ra là chuyện này chẳng mấy vui vẻ với đứa trẻ. Ông ta bày tỏ sự xin lỗi bằng cách vỗ vỗ vai nó. Ông nói: - Bác quên bén, đừng giận bác nhé?
Mặc dù cây kem trong tay không còn ngon như mới vừa rồi nữa, nhưng Harry chấp nhận sự chân thành của chủ tiệm.
- Hỏng sao đâu. Con cũng đâu có nhớ ba má con trông thế nào. Con ở với dì dượng người thường cho tới năm nay. Hogwarts đã gửi một bức thư và, - Harry nhún vai: - Con mới biết mình là phù thủy. Vậy đó, con còn không biết mình là ai cho đến khi bác kể.
Vẻ hài hước của nó chẳng khiến ông chủ vơi bớt chút xíu cảm giác tội lỗi nào. Thay vào đó là sự thương xót với một đứa trẻ đáng thương.
- Trời ạ, bác cứ tưởng con sẽ biết tất cả mọi thứ chứ. Con có quyền...
Lời của ông chủ bị cắt ngang bởi câu hỏi hằn hộc của Snape:
- Quyền gì nữa?
Ông chủ hú hồn vì sự xuất hiện lặng lẽ như hồn ma của Snape, ông ta ngó ông lại ngó ra ngoài cửa.
- Severus Snape hở? Kỳ quan thế giới hay sao mà ông ghé tiệm tôi vậy?
- Bớt tầm xàm đi! - Snape gắt, ông trở nên dịu dàng hơn khi ngó qua Harry: - Ăn xong rồi ha? Về thôi.
Harry nhoẻn miệng. Nó gật đầu một cách vui vẻ, nắm tay thầy Snape, nhảy xuống ghế.
- Cây kem bao nhiêu tiền vậy bác?
- Ối dào, mấy đồng bạc. Bác mời bạn mới của bác đấy.
Harry cười khúc khích:
- Vậy bác tính tiền cái thứ hai để con mời thầy con nhé!
Trước khi Snape kịp nhăn mày ngăn cản thì ông chủ đã dúi cái kem bạc hà vào tay Snape.
- Có vẻ cả hai thân thiết quá ha. Bác tên Florean Fortescue, gọi bác là Florean và thường xuyên ghé thăm người bạn mới này nhé.
Harry móc mấy đồng Knut ra, thả vào tay Florean rồi cúi chào người đàn ông vui tính.
- Trò kết thân nhanh đấy.
Snape tỏ ra hằn hộc vì sự ngây thơ cả tin của Harry. Ông răn đe:
- Chớ có dễ dàng tin tưởng người khác. Ở thế giới này, kẻ thù của trò không ít hơn người yêu thích của trò là bao đâu.
- Bác đó bảo con nổi tiếng. - Harry kể lể: - Còn nhắc về cái đêm ba má con chết nữa.
- Thằng khỉ! - Snape sôi máu, ông quắt mắt: - Vậy mà trò còn thích gã ấy hả?
- Thì...
Harry lúng búng. Nó nhận ra sự bực bội của thầy. Nó lắc lư cánh tay của ông, thủ thỉ:
- Con phân biệt được người tốt và người xấu mà thầy. Nhưng mà chúng ta đâu nhất thiết gặp lại ông ấy đâu, đừng giận nữa nha.
Snape khịt mũi vì kết luận "ông đang giận dỗi" của Harry. Nhưng địa điểm kế tiếp đã hiện ra ngay trước mắt. Snape không tiếp tục chủ đề đó nữa. Ông đẩy cánh cửa của tiệm Trang phục cho Mọi dịp của phu nhân Malkin, kéo Harry bước vào. Tiếng chuông gió vang lên leng keng khi cả hai bước qua ngạch cửa.
Phu nhân Malkin là một phù thủy mập, lùn, cười toe toét. Hôm nay, bà mặc một chiếc váy màu đỏ đô. Chiếc váy làm khí sắc của bà tươi tốt hơn cái bề ngoài thường thường của mình. Harry được đón tiếp khá nồng hậu. Nó để ý bà chẳng có người khách nào trong tiệm lúc này.
Tiệm trang phục rộng với cả đống quần áo và áo chùng đủ màu sắc treo hai bên lối đi khiến Harry thấy lóa mắt. Họ đi thẳng vào phía trong của cửa hàng, nơi đặt nhiều cái bục mà khi Harry được nhấc lên đứng trên đó, nó mới biết là cái bục lấy số đo. Phu nhân Malkin trùm một cái áo dài qua đầu nó, bắt đầu đánh dấu chiều dài để xén bớt.
Snape lên tiếng:
- Đồng phục Hogwarts, năm bộ mặc hàng ngày, ba bộ đồ ngủ.
Bà Maklin chỉ "ừ ờ" chứ chả buồn ngó sang Snape hay có ý định ghi chép. Lúc này, Harry xen mồm:
- Thầy có muốn đặt đồ mới với con không?
- Tôi hả?
Snape nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu. Bà Malkin cũng há hốc mồm. Bà không thân với ông thầy này, nhưng danh tiếng của ông ta khá vang dội trong lũ học sinh, dĩ nhiên là không tốt đẹp gì cho cam. Ông ta cũng có đến cửa hàng của bà may đo, nhưng lúc nào ông ta cũng trong trạng thái quạu đeo khiến bà ưa không nổi. Còn bây giờ, ngó ông ta mà xem. Dáng vẻ thong dong và cách nói năng mềm mỏng, còn tỏ vẻ hài hước khi bị can thiệp vào cuộc sống cá nhân lẫn vẻ hiển nhiên khi quan tâm đến từng cái mặc của một đứa trẻ. Bà Maklin tự hỏi rất nhiều về thân phận của Harry. Ngoại trừ là đứa trẻ sống sót, nó có họ hàng gì với ông thầy nổi danh khó ưa này không nhỉ?
Harry vẫn còn nằn nì vì nó muốn tủ đồ của thầy có thêm màu sắc phù hợp với quần áo mà nó vừa được may. Cuối cùng, chẳng chịu nổi sự dai dẳng của đứa trẻ, Snape cũng đứng lên bục lấy số đo, nhưng ngoại trừ màu xanh lá đậm tựa màu áo Harry đang mặc thì số áo khác của ông vẫn thiên về màu tối, trái ngược với sự sặc sỡ trong bảng phối màu của Harry. Nó tỏ ra bực mình với thầy, dĩ nhiên chỉ là giỡn chơi.
Bà Malkin xua hai thầy trò rời đi sau khi dặn hãy quay trở lại lấy đồ vào một tiếng nữa. Snape thử nhẩm chừng, ông gật đầu hài lòng vì vừa đủ thời gian để chọn một cây đũa phép.
Harry tò mò hỏi:
- Chọn đũa phép mà lâu vậy hả thầy?
- Ừ, ông cụ ở đấy có cái tật dông dài mệt lắm.
Snape vẫn luôn nắm tay Harry, bàn chân đứa nhỏ cứ vừa đi vừa đá mấy viên sỏi dưới mặt đường, dáng vẻ tung tăng, thư thả lắm.
- Thì nghe xíu có sao đâu. - Nó cười tươi rói: - Con thấy cái gì cũng hay ho. Chuyện về phù thủy ấy thầy. Cái gì cũng hay.
Trò sẽ thấy hối hận nhanh thôi. Snape cười thầm trong bụng.
Quả thật, sau khi quậy banh chành cái tiệm đũa phép của ông Ollivander, và nghe ông cụ kể về lịch sử của mấy cây đũa phép của ba má nó, của Voldemort, thậm chí là của thầy Snape, ông ấy mới lôi ra cây đũa phép dài mười một inch, làm từ gỗ cây nhựa ruồi và lõi là lông Phượng hoàng. Khi ông Ollivander xác nhận đây chính là cây đũa phép mà Harry cần, ông nói.
- Ta nhớ mọi cây đũa của ta bán ra, cậu Potter à. Từng cây đũa một. Ngẫu nhiên làm sao là con phượng đã cho cái lông làm thành cây đũa của cháu cũng cho thêm một chiếc lông – và chỉ một chiếc. Rất kỳ lạ, nhưng đúng là chiếc lông phượng trong cây đũa của cháu, chính là anh em của chiếc lông làm nên cây đũa đã để thẹo trên trán cháu.
Ngay cả Snape cũng rùng mình vì điều đó. Ông tự hỏi, có phải vận mệnh trong lời của Merlin nói là như thế này không? Mọi thứ như một vòng xoáy đã có mở đầu và chắc chắn kết thúc cũng sẽ quay lại nơi khởi đầu. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Snape. Ông chẳng nghe vào đoạn trò chuyện sau đó giữa Harry và ông cụ. Mãi đến khi Harry lôi ông ra tới đường cái, Snape mới bần thần tỉnh táo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com