Chương 87: ĐIỀU KIỆN CỦA QUYỂN SÁCH PHÉP THUẬT
Raymond vừa lúc đẩy cửa bước vào. Bây giờ là tối ngày thứ mười một sau khi tìm được kho sách của Scott. Ông sửng sốt khi nhìn thấy quyển sách vàng chóe đang lơ lửng trên không trung. Raymond biết rõ tính Snape. Người đàn ông này không thích làm điều thừa khi đang chuyên tâm nghiên cứu. Như vậy là... Raymond lên tiếng:
- Severus?
Snape cũng đã nhìn thấy Raymond. Ông nhìn ông ấy với ánh mắt xin giúp đỡ.
- Ông có thể kiểm tra nó giúp tôi không, Raymond? Nó tự xưng là Sách Phép Thuật, một vật phẩm có xuất thân từ nhà Peverell.
Hô hấp của Raymond chợt rối loạn chừng vài giây. Ông bước thịch thịch về phía cái bàn. Quyển sách đổi sang đối diện với Raymond. Khi Raymond di chuyển, nó cũng di chuyển theo. Dường như không chỉ Raymond đang đánh giá nó, mà nó cũng đánh giá Raymond vậy.
Chừng một phút trôi qua, ông trưởng tộc Potter cất giọng. Ông nói một cách khiêm tốn và lịch sự:
- Tôi có thể chạm vào bạn được không? - Quyển sách hơi lùi lại khi bàn tay Raymond sắp chạm tới mình, nhưng ông cũng không giận: - Danh tiếng của bạn dần biến mất khỏi tầm mắt của phù thủy cho đến thời đại Camelot, nhưng những bút ký đơn lẻ còn sót lại cũng đủ vẽ nên những chiến tích huy hoàng mà bạn từng tạo ra. - Vẻ say mê của ông khiến Snape hơi bất ngờ, ông ho lên một tiếng, như cố đánh thức vị trưởng giả này, Raymond hơi gật đầu với Snape: - Sách Thông Tuệ. Người ta hay gọi nó với cái tên như vậy, Severus thân mến. Đã từng có những cuộc chiến trí óc cực cam go để có thể thuần phục quyển sách này. Tuy truyền lại cho đời sau chỉ bằng những câu chuyện cổ ly kỳ, nhưng cũng đủ thấy sự hấp dẫn mà quyển sách này mang lại.
Quyển sách nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, bấy giờ chợt húng hắng vài tiếng:
- Thôi đi ông già, nói gì nói quá vậy. Truyền thuyết toàn trò bịp đấy.
Raymond bật cười. Ông nhìn nó một cách chăm chú, như thể đang chờ nó nói tiếp. Quyển sách tằng hắng:
- Thì tôi quả là có biết nhiều thứ hơn một bộ óc của nhân loại. Ấy là khi tôi được chứng kiến và lưu trữ thôi. Chuyện một ngàn năm trăm năm qua thì tôi mù tịt nhé. - Rồi như tự lầm bầm với chính mình, quyển sách thì thầm: - Chính thằng nhỏ mang tôi xuyên qua hàng rào không gian thời gian đến đây rồi, muốn biết cũng biết thế quái nào được...
- Nếu vậy thì... - Giọng Snape vang lên với một vẻ chần chừ: - Mày biết nhiều về nguyền rủa không?
Quyển sách bay vút lên, lượn một vòng trên không trung, giọng nó vút cao:
- Cái này thì có nhé! Như anh chứng kiến rồi đó, lần cuối cùng tôi xuất hiện là ở trong tay Scott cơ mà.
Raymond ngăn Snape trước khi ông kịp hỏi thêm. Ông ấy hỏi quyển sách:
- Chúng tôi cần đánh đổi thứ gì để có được tri thức mà mình cần?
Quyển sách ngay lập tức cười hô hố. Nó tán thưởng:
- Thông minh đó ông già. Ít ai gặp được tôi mà còn nhớ dè dặt, cẩn trọng như vậy lắm. Về chuyện đổi chác... - Quyển sách tạm ngừng như thể suy tư gì lắm: - Nể tình ông ta moi tôi ra từ đống sách cũ nát đó, tôi sẽ phục vụ miễn phí một lần. Dĩ nhiên là cũng có một chút điều kiện nho nhỏ khác.
Quyển sách cứ như muốn trêu đùa cảm xúc của hai người. Nó nhấp nhử liên tục trong khi bản thân thì bay lượn hết góc nọ đến góc kia trong phòng. Nhưng khi thấy cả hai không hề nông nóng như mong muốn của nó, quyển sách "ỉu xìu". Nó thả mình cái ịch xuống bàn, giọng ngao ngán:
- Mấy người thật chán ngắt. Rồi rồi, yêu cầu của tôi là thả tôi đi sau khi vấn đề của mấy người được giải quyết xong. Chốt đơn thì ký khế ước, khỏi lòng vòng.
Trước khi Snape đồng ý, Raymond đã lên tiếng:
- Với một điều kiện, không được gây ra bất kỳ vụ xáo động nào nữa.
- Hả?! - Quyển sách hét lên một tiếng thảm thiết: - Không thể nào! Như vậy thì còn gì là thú vui trên đời nữa?
Nhưng Raymond có vẻ rất kiên quyết. Ngay chính Snape cũng im lặng không tỏ thái độ. Ông hiểu suy nghĩ của Raymond. Với một người gánh trọng trách giữ cân bằng cho thế giới này, ông ấy có quá nhiều áp lực và công việc cần xử lý, suy tính. Sự hấp dẫn của một quyển sách phép thuật biết tư duy, cung cấp tri thức, đã thất lạc từ hơn ngàn năm trước với đủ thứ kỳ bí trên đời rất có thể sẽ gây ra nhiều trận mưa gió máu tanh cho cả phù thủy lẫn người thường.
Quyển sách lăn qua lật lại chừng mươi phút mới vật ra. Nó nói bằng chất giọng ỉu xỉu:
- Thôi được rồi, nói thử vấn đề của các người xem. Nếu tôi giải quyết được thì ký khế ước luôn Còn không thì... - Quyển sách thở dài thườn thượt: - Cứ cho tôi trở vô nhẫn của thằng bé ngủ tiếp vậy. Tôi hết hào hứng với chuyện được tự do rồi đấy.
Hai người đàn ông chợt quên mất căng thẳng. Chung quy thì nó chỉ là một món đồ phép thuật ham chơi mà thôi.
Snape suy tư một chút rồi lên tiếng:
- Đây là tình trạng của một đứa bé bị vỡ linh hồn. Từ khi còn là trẻ sơ sinh, nó đã bị biến thành trường sinh linh giá...
Quyển sách bật dậy, dí thẳng bìa sách vào mặt Snape.
- Trường Sinh Linh Giá hả? Cái phép tà ác nhất cắt xẻ linh hồn do thằng cha Herpo The Foul sáng chế rồi tự xẻ mình ra á hả?
Snape hơi lùi ra sau. Ông gật nhẹ:
- Đúng vậy. Có một kẻ điên xẻ linh hồn mình. Theo thông tin mà tôi được biết, có lẽ ông ta đã cắt linh hồn của mình nhiều lần. Mảnh hồn bám vào đứa trẻ chỉ là sự cố khi ông ta không thể tự chủ với phần hồn yếu ớt còn lại của mình nữa. Nhưng đó chưa phải là trọng điểm. - Quyển sách quay mòng mòng khiến Snape thấy chóng mặt, bởi vậy ông cúi đầu xuống nhìn mép bàn: - Năm mười một tuổi, đứa trẻ vô tình bị cuốn vào vòng xoáy thời gian nên linh hồn bị vỡ ra, dù cố chữa trị nhưng chưa hoàn toàn lành lặn. Trong lúc này, chủ nhân mảnh hồn đó vô tình tiếp cận và biết được đứa trẻ đó cũng là Trường Sinh Linh Giá. Không biết vì mục đích gì nhưng gã đã ếm nguyền rủa lên đứa trẻ. Khi chúng tôi cố tìm cách tiêu diệt lão ta thì đứa trẻ dù đang ở rất xa cũng ngả ra hôn mê, ma lực gần như mất hết...
Tuy Snape chưa nói hết nhưng quyển sách cũng nắm bắt đủ thông tin mình cần. Nó tự giở quyển sách ra, những trang giấy lật xoẹt xoẹt nhanh đến nỗi tạo thành một vòng cung trắng lóa. Chừng hai mươi giây sau, những trang giấy chậm rãi dừng lại. Bên trên hai mặt giấy đương mở rậm rạp toàn chữ. Nó hắng giọng:
- Không phải tôi hào phóng đâu nhé. Bởi vì dám cá với các người, dù biết rõ nó là thứ gì thì các người cũng không có phương án nào giải quyết tối ưu hơn tôi đâu.
Cả Raymond và Snape đều không nói gì thêm. Hai người cùng ghé lại đọc thông tin trên sách.
"Nguyền Rủa Ký Sinh: Đây là loại phép thuật chỉ có thể thực hiện khi đôi bên có một mối liên kết mật thiết về linh hồn (mức độ mật thiết và cách liên kết còn cần khảo chứng). Kẻ thực hiện nguyền rủa trở thành vật chủ, người bị nguyền rủa biến thành thể ký sinh của vật chủ. Trong trường hợp vật chủ bị thương thì thể ký sinh sẽ phải gánh thế phần lớn tổn thương thay cho vật chủ. Nếu vật chủ chết đi thì chính thể ký sinh cũng chết theo. Ngược lại, thể ký sinh không có tác dụng liên kết theo chiều ngược lại với vật chủ."
Snape càng lúc càng nhợt nhạt, cho đến khi đọc đến hàng chữ cuối cùng thì mặt ông trông như cắt không còn giọt máu.
Quyển sách thấy họ đọc xong thì gấp lại. Cái miệng nó lại quang quác;
- Tôi có cách xử lý dứt điểm tình trạng nguyền rủa lẫn linh hồn bị vỡ của đứa trẻ. Nhưng hơi có tệ đoan chút đỉnh. Anh muốn không?
- Tệ đoan gì?
Người hỏi là Raymond. Ông đang đặt tay lên lưng Snape, dường như làm vậy sẽ giúp anh ta được vững vàng hơn đôi chút.
- Mất ký ức. - Quyển sách nói tỉnh bơ: - Mất nhiều hay ít, mất bao lâu, lấy lại được hay không thì tôi không biết.
Snape thở hắt ra. Tuy với ông thì tệ đoan này không thật sự quá lớn, nhưng với Harry thì... Ông đứng lên, bước ra khỏi phòng sau khi bỏ lại câu nói:
- Để tôi suy nghĩ thêm.
Severus Snape không phải là một người cảm tính. Dù ông đang sửa đổi hay tỏ ra tốt tính trước người khác cỡ nào đi nữa, bản chất của ông vẫn là một kẻ độc tài, kém sự thấu hiểu. Riêng với Harry...
Snape đã trở lại phòng của đứa trẻ. Ông ngồi xuống mép giường, đưa bàn tay gầy xộp, chỉ còn một lớp thịt mỏng bao bọc lên những đốt xương dài ngoài lên, vuốt ve gò má nhợt nhạt của Harry. Ông ngồi nhìn nó suốt một đêm.
Sáng hôm sau, Snape viết một bức thư gửi cho Dumbledore, nói rằng đã có cách giải quyết, nhưng Harry Potter của ông cụ có thể bị mất trí nhớ. Đó chỉ là một lời thông tri, bởi Snape đã có quyết định.
Trước khi rời khỏi phòng, Snape trở lại giường, hôn lên trán Harry một cái thật khẽ. Ông thì thầm vài lời gì đó bên tai đứa trẻ. Âm thanh nhỏ đến mức chính ông còn không biết những lời đó có thoát ra khỏi cổ họng mình hay không. Nhưng chẳng sao cả. Ông chẳng mong gì đứa trẻ hiểu. Snape chỉ muốn cho nó biết mình sắp phải trải qua chuyện gì mà thôi. Kéo lại chiếc chăn bị tuột một ít khỏi ngực Harry, ông đứng dậy, rời khỏi phòng.
Trong thư phòng tạm thời, Raymond, Nefertari, Paul đã chờ sẵn ở đó. Họ biết hôm nay Snape sẽ đưa ra quyết định.
Snape cũng không lòng vòng. Ông ngồi xuống trước quyển sách.
- Tôi đồng ý.
- Được thôi! Đặt tay anh lên cằm tôi đi. Ờ, ý tôi là mép dưới của cái bìa đó. Phải chừa cái miệng để tôi còn đọc nghi thức nữa chứ!
Snape làm theo lời quyển sách, đặt tay lên góc dưới của bìa sách. Ông nghe nó bắt đầu ngâm xướng:
- Nhân danh phép thuật cổ xưa nhất của loài người và phù thủy. Tôi - đứa con của Xavia Peverell - đứng ra lập khế ước với...
- Severus Snape.
- Với Severus Snape, chúng tôi cam đoan giao dịch dựa trên quy tắc bình đẳng và tự nguyện. Tôi - Sách Phép Thuật cam đoan giúp Severus Snape chữa lành linh hồn bị nguyền rủa và rách nát của...
- Harry Porter.
- Ờ... của Harry Potter. Sau khi hoàn thành lời hứa, Severus Snape và Harry Potter sẽ trả tự do cho tôi - Sách Phép Thuật.
Snape ngay lập tức lên tiếng:
- Tôi đồng ý!
- Khế ước hoàn thành!
Quyển sách vừa dứt câu, một chùm sáng màu vàng tựa như mớ sợi chỉ bùi nhùi quấn quanh cổ tay Snape và quyển sách. Đôi mắt đen phản chiếu ánh sáng vàng, như trở nên lấp lánh lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com