Chương 22
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 22
Phải mất tận năm ngày. Năm ngày là thời gian để các bài báo của mụ Skeeter đăng ra những lý do khá chính đáng rằng tại sao cậu sẽ tức giận với giới phù thủy đến mức muốn thống trị nó. Dù biết rằng bài báo thứ hai rồi sẽ đến ngay sau bài báo đầu tiên, nhưng cậu vẫn hơi bực mình khi bị gọi ra khỏi lớp học Bùa chú và thấy hai Thần sáng đang đợi mình ngoài cửa. Việc cụ Dumbledore cùng với các Thần sáng là người đến dẫn cậu đi chẳng giúp ích được gì cho điều đó cả. Cậu đã giấu kín sự tức giận của mình để giả vờ vui vẻ trò chuyện cùng với các Thần sáng suốt quãng đường từ lúc rời khỏi lớp Bùa chú. Cậu hoàn toàn phớt lờ cụ Dumbledore suốt quãng đường đến văn phòng của cụ.
Bên trong văn phòng của lão già khốn khiếp đó có thêm ba Thần sáng nữa, trong đó có hai người mà cậu nhận ra rằng họ là thành viên của Hội đồng Quản trị vì họ có phù hiệu của Hội đồng trên áo choàng của họ, và ba người khác. Cậu biết chắc chắn ba người đó là ai. Không phải bởi vì cậu đã từng nói chuyện với họ, mà bởi vì cậu nhớ đã nhìn thấy họ trên khán đài của Tòa án khi cậu đang bị xét xử vì tội sử dụng phép thuật ở tuổi vị thành niên. Mặc dù lần này cậu không chính thức bị xét xử, nhưng vẫn có cảm giác giống y như vậy khi cậu nhìn từ người này sang người khác. Cậu không ngừng nhìn hết người này đến người khác cho đến khi cụ Dumbledore ngồi xuống bàn.
"Harry, ngồi xuống đi con," cụ Dumbledore nói với một nụ cười trấn an. Cậu biết rõ rằng lời nói đó chỉ là phép lịch sự tối thiểu khi cậu đang ngồi ngay trước bàn của lão già đó. Các Thần sáng cũng dịch chuyển cùng lúc với cậu, mỗi người sẽ đến một góc phòng và một người ở ngay trước cánh cửa đóng kín của văn phòng. Những người khác cũng di chuyển, các thành viên Hội đồng ngồi ở ghế bên trái cậu và các thành viên Tòa án ngồi ở những chiếc ghế cao hơn phía bên phải. Giữa cụ Dumbledore và cậu, các quan chức của Bộ ngồi ở hai bên tạo thành một vòng tròn, còn các Thần sáng thì đứng sau lưng cậu. Cậu cảm thấy có vẻ như mình bị bao vây rồi.
"Cậu có thoải mái không, cậu Potter?" một trong hai người đàn ông từ Tòa án hỏi. Cậu bối rối nhìn người đàn ông và ông ta mỉm cười. "Nếu muốn, cậu có thể cởi bỏ chiếc áo choàng vướng víu đó. Dù sao thì đây cũng là một cuộc họp không chính thức mà."
"Tôi ổn, thưa ngài. Dù sao cũng cảm ơn ngài đã quan tâm," cậu trả lời.
"Ồ, nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng," người đàn ông nói và liếc nhìn một trong các Thần sáng. Cậu nhìn theo hướng đó và thấy một Thần sáng đang bước tới rồi lại nhìn người đàn ông đến từ Tòa án Tối cao. "Chúng tôi chỉ không muốn cậu cảm thấy "nóng" trong cuộc thảo luận của chúng ta thôi."
"Harry, làm ơn hãy cởi áo choàng của con ra đi." Cụ Dumbledore nói. Cậu nhìn ông cụ và cụ Dumbledore nhìn lại cậu. "Đó chỉ là áo choàng thôi mà con." Phải, chiếc áo choàng có cổ của tôi được phủ mùi nước hoa của Snape, và cụ biết chắc về điều đó mà vẫn muốn tôi cởi nó ra, cậu thầm nghĩ, đứng dậy và cởi ra, rút cây đũa phép từ trong túi ra trước khi đưa chiếc áo choàng của mình đến chỗ Thần Sáng.
"Xin hãy nộp cả đũa phép của cậu nữa, cậu Potter," người đàn ông ở Tòa án Tối cao nói.
"Tôi bị bắt vì phạm tội gì à?" cậu hỏi.
"Tất nhiên là không rồi," người đàn ông cười. "Tôi nhắc lại với cậu Potter, đây chỉ đơn giản là một cuộc họp."
"Vậy thì không có lý do gì để tôi phải giao nộp đũa phép của mình cả," cậu trả lời và nhanh chóng nhét nó vào ống tay áo sơ mi của mình. Một Thần sáng bước lại gần cậu cùng với một người khác nữa và cậu chỉ nhìn người đầu tiên. "Đừng ép buộc tôi nữa, hoặc tôi sẽ phản kháng và xem như đây là hành động tự vệ chính đáng. Điều đó chỉ khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn khi mụ Skeeter phát hiện ra thôi."
"Harry," cụ Dumbledore thở dài.
"Ta là Jacob MacDane," người đàn ông trả lời. "Còn bên trái ta là Veronica Sheppard và người còn lại là Patrick Brody."
"Rất vui được gặp tất cả các ông. Tôi hy vọng chúng ta có thể giữ cho cuộc trò chuyện này vui vẻ như cách chúng ta mới gặp nhau." cậu lên tiếng và vẫn quan sát các Thần sáng một cách thận trọng. "Các ông sẽ nhận được tất cả các câu trả lời các ông muốn một cách thành thật nhất, tôi đảm bảo. Tất cả những gì tôi yêu cầu chỉ đơn giản là các ông hãy để tôi làm điều đó một cách thoải mái. Ngay từ đầu thì các ông cũng đã khẳng định rằng tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu cởi áo choàng ra mà."
"Vâng, đúng là chúng tôi đã nói như vậy," người đàn ông cười và cậu cũng nhìn ông, nở một nụ cười nhẹ đáp lại. "Được rồi, vậy còn cái này thì sao?" người đàn ông nói. Với một vài cái vung đũa phép của người đàn ông, chiếc ghế của anh ta đã lệch sang một bên bàn của cụ Dumbledore với những người còn lại xếp thành hình bán nguyệt trước bàn của cụ. Và với một cái hất đầu nhẹ của người phụ nữ, tất cả các Thần sáng di chuyển hết đến bức tường phía trước cánh cửa.
"Như này trông chẳng phải tốt hơn nhiều sao?" cậu nói và lại ngồi xuống. Cậu nhìn một tên Thần sáng đang gấp áo choàng của cậu lại và đứng dậy. "Khoan đã," cậu hoảng hốt lên tiếng, nhưng đã không kịp nữa rồi, một túi kẹo từ trong túi áo cậu rơi xuống sàn một cái bịch. Cậu chỉ biết cười trừ và gãi đầu ngượng ngừng thôi. Dù sao thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tốt nghiệp thôi mà. "Ừm thì, tôi không ăn vụng trong lớp đâu. Thề đó," cậu nói. Mọi người cố nhịn cười, nhưng trong phòng vẫn có vài tiếng khúc khích từ đâu đó. Cậu ngượng ngùng liếc nhìn cụ Dumbledore. Cụ đang suy nghĩ liệu có phải cậu đang diễn không? Chết tiệt, nhưng cậu đã làm rất tốt những gì cụ đang mong muốn làm để giảm bớt sự căng thẳng trong phòng.
"Thôi được rồi, ngồi xuống đi, cậu Potter," MacDane cười khúc khích. Cậu gật đầu và lại ngồi xuống. MacDane bước về phía cậu và rút trong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ. "Vì cậu đã nhận được những gì cậu yêu cầu, nên chúng tôi tin rằng chúng ta đã có một thỏa thuận tốt."
"Ừm, tôi cũng cho rằng chúng ta đã làm tốt đấy," cậu trả lời.
Cậu quan sát MacDane bước từng bước, rồi lại rút một ống hút, hút những giọt nhỏ từ trong lọ thủy tinh. Cậu mở miệng và lè lưỡi. Cậu cảm nhận được từng giọt từng giọt đang rơi xuống lưỡi mình, khi đủ năm giọt, cậu ngậm miệng lại và nuốt chúng xuống. Ôi lạy Merlin, tôi đã cố gắng nhịn để không khịt mũi. Các ông mà chịu lấy thứ này ngay từ đầu thì mọi thứ đã tiến triển tốt đẹp rồi. Nó thậm chí còn không khiến lưỡi tôi ngứa ran như cách mà Sev hay làm. Mặc dù tôi rất vui vì dù sao thì tôi cũng đã làm như vậy, nhưng tôi thậm chí sẽ không cần đến nước hoa trên cổ áo sơ mi của mình. Thật là quá đáng khi cụ Dumbledore bảo các người lấy áo choàng của tôi.
Hết chương 22
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com