Chương 13
Chương 13
Severus ngồi dậy khỏi ghế, ông lại gần Harry, ngồi xuống dưới chân cậu và nắm lấy tay vịn của chiếc ghế bập bênh cậu đang ngồi. Khuôn mặt họ chỉ cách nhau vài phân. "Được rồi. Công bằng mà nói, ta đã có bốn ngày để chấp nhận sự thật. Cậu cũng nên như vậy đi. Cái này...," ông nhẹ nhàng nói, tay chạm vào cánh tay và phía chân trái bị thương của Harry "...không có nghĩa lý gì với ta. Chúng chẳng thay đổi được gì cả. Cậu hiểu không? Tương tự, ta cũng biết rằng cái này...," ông đưa tay chạm vào mí mắt bị sụp cùng những vết sẹo trên cổ mình," chẳng nghĩa lý gì với cậu." Severus ngừng nói, nhưng vẫn ngồi im, tâm trí như mất hút trong xoáy mắt xanh lục của Harry. Họ gần nhau đến mức ông có thể ngửi được hương trái cây từ rượu vang trong bữa tối, và nhìn thấy nhịp đập của tĩnh mạch ở hõm thái dương cậu. Cảm nhận được bàn tay của Harry đặt lên cánh tay ông, Severus từ từ nhắm mắt lại.
Vài phút sau, ông mở mắt ra. Harry vẫn đang nhắm mắt, ông lên tiếng. "Hãy dành vài ngày để suy nghĩ và sắp xếp lại mọi chuyện. Cậu có một công việc đang chờ cậu ở Hogwarts, cũng như...một người rất quan tâm đến cậu. Nếu cậu có hứng thú với việc...ở cạnh nhau. Ở bên ta. Hai ta sẽ hẹn gặp vào thứ Sáu tại địa điểm quen thuộc của cậu ở Hẻm Xéo, lúc bốn giờ? Không ép buộc. Nếu cậu không muốn..." ông ra hiệu giữa hai người họ. "...thì đừng đến. Không áp lực gì đâu."
Harry mở choàng mắt trước những từ ngữ quen thuộc. Severus hài lòng khi thấy một nụ cười cong cong trên khóe môi cậu. "Ông không thể tự nghĩ ra một lời mời khác à?"
Severus hạ giọng. "Ta biết mọi thứ không còn đơn giản như trước đây. Nhưng như cậu đã từng nói, chẳng có gì hay ho khi tự mặc cảm cả. Hãy suy nghĩ về lời nói của chính mình. Nếu cậu không tới, ta sẽ tôn trọng quyết định ấy và không làm phiền cậu nữa. Cũng không bực tức gì đâu."
Severus định đúng dậy rời đi nhưng không rõ vì điều gì thôi thúc, ông nhắm mắt lại và đưa mặt về phía trước. Môi họ chạm nhau, nhưng đó chỉ là một luồng hơi ấm cùng chút ướt át nhè nhẹ lướt qua trên đầu môi. Severus dứt khoát rời ra.
Và ông tự thấy phục mình vì đã dừng lại ở đó. Mọi chuyện có thể đi xa hơn thế.
***
Vì không muốn giải thích dài dòng và có lẽ cũng vì suy nghĩ tích cực, Severus nói với Minerva rằng Harry sẽ đến vào thứ Sáu.
Ông thuyết phục bà rằng Harry sẽ cần một căn phòng ở tầng trệt, rồi còn thường xuyên đến đó kiểm tra để chắc chắn rằng những con gia tinh đáng sửa sang lại căn phòng theo đúng những gì ông yêu cầu. Không có gì cầu kỳ nhưng chúng sẽ giúp Harry sinh hoạt dễ dàng hơn—cửa không có chốt, một bồn tắm âm sàn, và một số điều chỉnh khác mà Harry có thể dễ dàng điều khiển bằng thần chú không cần dùng đũa phép.
Vào ngày thứ Sáu, trước khi đi London, ông ghé qua căn phòng lần cuối và để lại một thứ gì đó trong phòng khách cho Harry. Ông đã dự định làm việc này từ hôm thứ Ba nên đã nhanh chóng đến Barra để lấy nó: một con rắn hổ hành nhỏ mà ông đã cất công đẽo gọt khi cả hai còn ở Delos.
Severus kiên quyết từ chối nghĩ tới quyết định của Harry về buổi hẹn. Ông đã dành quá nhiều thời gian để lo lắng về những điều thậm chí còn chưa xảy ra, nên lần này cứ chờ xem sao đã.
Chiến thuật thành công trong phần lớn thời gian, nhưng cuối cùng cũng thất bại ngay lúc ông vừa tỉnh dậy vào sáng thứ Sáu. Ông cố bắt mình phải tập trung để không bị phân tâm bởi những suy nghĩ miên man. Sau đó, ông Độn thổ đến trước cổng lâu đài.
***
Severus không rõ tại sao lần này ông quyết định không đến sớm. Ông có mặt ở điểm hẹn đúng lúc đồng hồ ngoài quảng trường điểm bốn giờ chiều. Harry đang ngồi một mình ở vị trí quen thuộc của cậu, dưới chân không có chiếc xe đẩy nào.
Vào khoảnh khắc khi trước khi Harry kịp nhìn lên, Severus đã bị ấn tượng bởi vẻ ngoài của cậu. Cậu ngồi vặn vẹo trên ghế, như thể đang bù đắp cho cánh tay bị thương của mình, hai chân gác sang một bên. Cánh tay trái đặt trên bàn, lơ đãng xoắn xoắn một lọn tóc nhỏ.
Severus từ từ tiến lại gần, Harry nhìn lên, nụ cười chậm rãi nở trên khuôn mặt cậu, làm bừng sáng toàn bộ diện mạo ban nãy.
Severus không ngồi xuống ngay, ông lịch sự nói. "Cậu Potter". Harry khịt khịt mũi. "Từ hồi ở Hogwarts ông đã không gọi tôi như vậy rồi."
"Ta điều chỉnh xưng hô cho phù hợp với một giáo sư như cậu thôi," Severus tỏ ra nghiêm túc.
Nhìn ông một hồi không chớp mắt, cậu nhún vai trả lời, "Chúng ta giống nhau mà."
"Harry," Severus nói, "Đi thôi. Bữa tối sẽ bắt đầu lúc năm giờ." Ông cố nén lại một nụ cười khi bắt gặp tia sáng lấp lánh trong ánh mắt của chàng trai vừa được gọi bằng tên của mình.
Harry gượng đứng dậy, miệng lẩm bẩm, "Ông thậm chí còn chẳng ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây, đúng không? Thế mà tôi lại mong sẽ làm ông ngạc nhiên đấy." Cậu đứng thẳng dậy, rồi hất đầu về phía quảng trường.
Hai người chậm rãi bước ra bên ngoài, Severus lặng lẽ nói, "Ta chỉ chuẩn bị tinh thần để gặp cậu ở đây thôi."
Harry quay sang nhìn ông, và trong một khoảnh khắc, hai khuôn mặt rất gần nhau. "Và nếu ông đoán sai thì sao?"
Severus nắm lấy tay cậu. "Là cậu sai, cho nên ta mới đi theo cậu."
"Chuyện gì sẽ xảy nếu tôi quyết định không tới, ông không bực sao? Và nhân tiện, tôi không cần ông giúp Độn thổ đâu." Harry cố bước ra xa một bước, nhưng Severus đã nắm chặt tay cậu.
"Đó sẽ là một quyết định sai lầm đấy. Đừng cứng đầu nữa, ta đã rất mong được đưa cậu đi." Severus mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy mắt của Harry mở to. Cả hai cùng di chuyển đến điểm hẹn tiếp theo của họ.
***
Còn tận hai tuần nữa kỳ học mới bắt đầu nên dù lẽ ra đây phải là bữa tối chào mừng những nhân viên mới của trường, chỉ có sáu người trong số họ có mặt. Hagrid và Filius ngồi ở hai bên Harry, trong khi Severus thì bị kẹp giữa Sybill và Minerva. Nhưng may là chiếc bàn hình tròn nên ông có thể dễ dàng quan sát và theo dõi tất cả những gì đang diễn ra, cũng như lờ đi những gì khiến ông cảm thấy khó chịu.
Khi bữa tối kết thúc, Hagrid và Sybill chào tạm biệt mọi người rồi rời đi. Vì vậy bốn người còn lại quyết định lui về phòng của Minerva bàn bạc về dự án chia sẻ Bùa mê của Harry và Filius. Severus ngồi nhâm nhi loại rượu Scotch thượng hạng nhất của bà hiệu trưởng, thi thoảng lại chêm vào vài lời nhận xét điên rồ khi chai rượu gần chạm đáy. Mãi sau tám giờ, Minerva cuối cùng cũng đứng dậy và đề nghị họ tiếp tục vào tối hôm sau.
Tâm trạng của Harry đã trở nên phấn chấn hơn nhiều kể từ lần đầu tiên Severus tình cờ gặp lại cậu ở Hẻm Xéo. Mặt cậu đỏ bừng và đôi mắt sáng lên khi họ đi dọc hành lang đến cầu thang. Trong một chốc thoáng qua, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Nghe này, ông cứ lên đi. Tôi thực sự ổn mà," Harry nghiêm túc nói, chân bắt đầu bước xuống bậc thang đầu tiên
Severus cau mày. "Không phiền tiễn cậu xuống dưới."
Harry lắc lắc đầu. "Không, thật đấy. Tôi không sao đâu. Tôi chỉ cần..." mắt cậu gần như van xin. "Tôi cần phải có phong thái của mình. Thú thật là tôi đã quen với việc tự mình xoay xở rồi."
"Ta biết," Severus chậm rãi đáp, cố gắng đoán xem điều mà Harry cứ huyên thuyên nãy giờ là gì.
"Gặp lại vào bữa sáng nhé?" Harry nói rồi lập tức quay đi. Severus có thể thề rằng đó là vì hối hận.
"Được rồi," ông trả lời, sau đó lặng lẽ đứng nhìn thân ảnh cậu dần khuất dạng, cùng một cái vẫy tay tạm biệt ở phút cuối.
Hết chương 13
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com