Chương 5
Chương 5
Sau vài tuần đầu tiên, Severus bất ngờ tằn tiện một cách không cần thiết. Ông dừng việc đặt mua bùa chú vì có thể dễ dàng tự chế bằng những nguyên liệu cực kỳ đơn giản. Ông tìm thấy niềm vui trong việc nấu ăn và dành hẳn một khoảng thời gian vào mỗi buổi chiều lên danh sách những nguyên liệu cần thiết cho bữa tối ngày hôm sau.
Tháng Giêng nhanh chóng trở thành tháng Hai. Hàng ngày, Severus đều chăm chỉ đi bộ và nhờ vậy mà sức khỏe của ông cũng được cải thiện ít nhiều. Ông cũng bắt đầu phì phèo tẩu thuốc của Albus, ngồi trên cồn cát gồ ghề nhìn gió thổi tung từng đợt sóng biển trắng xóa.
Vào tháng Ba, khi mọi thứ dần dần ổn định, Severus bắt đầu cảm thấy đau khổ tột cùng.
Cảnh vật xung quanh và những tháng ngày thui thủi một mình dường như nhấn ông chìm sâu vào hố sâu tuyệt vọng. Ở đây, Severus như bị nhốt với mọi thứ của ông già Albus, trong ngôi nhà, trên chiếc ghế và xung quanh những quyền sách với mấy bộ sưu tập đồ cổ cũ rích của ông ta. Severus đi dạo trên mảnh đất của ông già đó, mua sắm trong ngôi làng ông già từng ở, thèm thuồng mấy tẩu thuốc ông già bỏ lại. Và vào một ngày nọ, ông không do dự mà đem một chú mèo hoang mới gặp về nhà, đinh ninh rằng nó sẽ là người bầu bạn hoàn hảo cho Albus.
Đôi lúc Severus ngồi xuống, nhắm mắt và rít một hơi thuốc thoang thoảng vị anh đào, cố gắng tưởng tượng mình không phải là Severus Snape. Ông là Albus Dumbledore, đang thoải mái ngả người trên chiếc ghế yêu thích của mình, tận hưởng cuộc sống về hưu an nhàn hạnh phúc. Và quả thật trong một vài khoảnh khắc, Severus gần như tin rằng linh hồn người đàn ông đã khuất ấy đang hiện diện bên trong ông. Có những đêm, Severus kể cho Albus nghe những việc ông đã làm trong ngày, hoặc những dự định ông sẽ làm vào ngày hôm sau. Nhiều đêm khác, ông lại kể về những tai ương số phận đã giáng xuống cuộc đời ông, không quên đề cập tới sự xuất hiện của Albus trong đó.
Severus cuối cùng cũng quyết định rằng đã đến lúc ông phải thu dọn đồ đạc trong nhà và thậm chí vứt chúng đi nếu cần thiết. Nhưng việc này không hề dễ dàng như tưởng tượng; ông bất lực khi không biết phải bỏ đi món đồ nào mới đúng. Dù vậy, ông cũng tìm được một vài thứ mà Harry chắc chắn sẽ thích: một ấm trà ma thuật phát ra những lời thô thiển khi trà được pha xong, một cuốn sách hiếm hoi về lịch sử của thung lũng Godric và đặc biệt, một vài bức ảnh của cha mẹ cậu được lưu giữ cẩn thận trong một chiếc tất Gryffindor quá khổ.
Đến đầu tháng 4, Severus phải thừa nhận rằng ông rất cô đơn. Mặc dù đã cố gắng tự nhủ đây chỉ là hội chứng trầm cảm mùa đông đơn thuần nhưng bản thân ông biết rõ mọi chuyện còn tồi tệ hơn thế. Ngày qua ngày, khi tháng 5 dần tới, ông nghĩ về Harry nhiều hơn, về cái cuộc hẹn ngu ngốc của cậu mà ông thề rằng sẽ không bao giờ thèm bận tâm đến.
Thỉnh thoảng, những cơn đau do bị rắn cắn hồi trước lại tái phát. Toàn thân Severus đau nhức tê liệt, cơ thể đổ nhiều mồ hôi và cảm giác buồn nôn luôn trào trực trong bụng. Ông mất ngủ triền miên và luôn cáu kỉnh với con mèo mình nhặt về. Vào những ngày như thế, ngày ông quằn quại đến mức gần như phát điên lên, ông lại ước rằng Harry có ở đó... để pha trà và nói chuyện với ông - hay đúng ra là cãi cọ, về những điều vặt vãnh không mấy quan trọng nhưng đôi khi lại rất vui. Và ông cảm thấy thất vọng khi trong số những bức thư gửi đến không có bức nào là từ Harry. Dù đó là lẽ đương nhiên vì hai người bọn họ đã giao ước với nhau như vậy từ trước. Nhưng những khi ông trở nên khép kín và đa cảm, không thể phân tâm bản thân, ông thật sự đã rất mong đợi chúng....
Severus theo dõi Nhật báo Tiên tri trong nhiều tháng liền nhằm tìm kiếm thông tin ít ỏi liên quan đến Harry. Ông tập trung dò xét ở mục tin tức xã hội, xem xem liệu có thông báo đính hôn hay một bức ảnh của cậu với cô gái nhà Weasley hay không, bất chấp những gì Harry đã nói với ông trước đó. Và khi trên báo không đăng những tin tức đại loại vậy - khi không bắt gặp đôi mắt xanh lục quen thuộc ấy, Severus tỏ ra hài lòng tự mãn chẳng rõ lý do.
Đến giữa tháng 4, Severus đành lên kế hoạch xây dựng lại vườn nuôi ong bị bỏ quên của Albus. Ông bắt đầu bằng việc đặt mua ong cùng những vật phẩm cần thiết khác. Kể từ đó, gần như mỗi ngày Severus đều dành thời gian tỉ mỉ sửa chữa từng tổ ong một. Không quá khi nói rằng đây là công việc yêu thích của ông, và thật ra cũng là công việc mà Albus từng làm nhiều năm trước. Nó khiến tâm hồn ông trở nên thư thái hơn, giống như một bài tập thể dục buổi sớm vậy. Severus hy vọng đây sẽ là một khởi đầu mới, một thói quen có thể giết thời gian và lấp đầy tâm trí mình.
Thế nhưng, vào những ngày tâm trạng không mấy vui vẻ, ông lại tự hỏi mình sẽ trụ được bao lâu. Và chỉ nghĩ tới điều đó thôi cũng khiến ông lo lắng mà ép buộc bản thân ra khỏi giường, ra khỏi ngôi nhà tranh, đi dạo xung quanh và lên kế hoạch để lấp đầy những ngày tới của mình. Sâu thẳm bên trong, Severus như đang vùng vẫy trong một hố bùn, chật vật tìm cách giữ mình bận rộn. Trong suốt cuộc đời đầy rẫy những tiếc nuối của ông, ông đã bị tác động bởi nhiều yếu tố khác nhau bên ngoài, và giờ thì....Ông tự nhủ rằng cần nên học tập lũ ong, những sinh vật bé nhỏ nhưng cần cù và chịu khó. Ông ghen tỵ với chúng vì chúng không bao giờ phải đau đầu về lý do tại sao mình lại sống: chúng đơn giản chỉ sống mà thôi.
Vào những đêm cuối tháng 4, Severus thường xuyên trở mình trằn trọc, giấc ngủ vì thế mà trở nên ít ỏi hơn. Ông nằm đờ đẫn trên giường, hai mắt thao láo mở to nhìn lên trần nhà, cơn buồn ngủ hiếm hoi hoàn toàn trôi qua. Nhiệt độ căn phòng mỗi lúc một tăng, Severus quyết định ngồi dậy mở cửa sổ, sau đó bực dọc thả lưng cái bịch lại xuống giường. Lúc này, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ mới để ý nhận ra thứ ánh sáng kì lạ bên ngoài. Những tia sáng leo lắt với gam màu hiếm thấy xuyên qua tấm rèm cửa, bao trùm căn phòng từ nãy tới giờ mà ông không hề hay biết.
Severus lảo đảo ngồi dậy, khoác vội chiếc áo rồi ra ngoài hành lang bước xuống dưới nhà. Ánh sáng ngập tràn ở tầng dưới chiếu sáng cả cầu thang, đủ để không cần dùng tới phép Lumos. Ông mở tung cửa, không dừng lại để đi giày mà bước thẳng ra vườn trên đôi chân trần.
Bên ngoài, Severus chợt sững lại, choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt. Một dải ánh sáng màu ngọc lục bảo lung linh tràn ngập gần như toàn bộ bầu trời, những ngôi sao lấp loáng rực rỡ tỏa ra từ bóng tối ở hai bên của vành đai xanh lục rạng rỡ.
"Aurora borealis," Severus lớn giọng kinh ngạc. "Ánh sáng phương Bắc,..."
Trong thoáng chốc, ông thấy mình như được đưa trở lại đêm hôm đó - dưới những vì sao Địa Trung Hải, Harry đã kéo ông ra khỏi giường để ngắm nhìn một bầu trời đêm rực sáng khác.
"Đẹp quá....và hiếm nữa..." ông thì thầm, trong lòng vô cớ dâng lên một nỗi buồn khó tả. Khác với trước kia, giờ không có ai cùng ông ở đây ngắm nhìn tuyệt tác này nữa. Cổ họng bất giác nghẹn lại, Severus cố gắng nuốt đống kí ức chẳng mấy dễ chịu đó vào trong. Trên bầu trời, những vì sao không ngừng lấp lánh, tạo nên vẻ đẹp huy hoàng khó rời mắt.
***
Vào buổi sáng, sau khi làm việc ở trại ong trong khoảng một giờ, Severus thu dọn dụng cụ của mình và quay trở về nhà. Ông không tính toán gì nhiều mà đơn giản chỉ nghĩ: ngày 1 tháng 5 đã tới, ông sẽ có mặt ở quán Đầu Heo lúc 8 giờ tối.
Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com