Chương 11
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 11
Harry thức dậy khi ai đó gọi tên mình. Cậu bối rối khi nhận ra đó không phải là Severus, cậu nhảy ra khỏi giường.
"Em đang làm gì đấy?" Severus lẩm bẩm, mò mẫm nhìn Harry. Ông ấy thậm chí còn không mở mắt. "Quay trở lại giường đi."
"Có ai đó đang gọi ở Floo," Harry nói. Cậu khoác một chiếc áo choàng lên người, hôn lên chóp mũi của Severus. "Chút nữa em sẽ quay lại."
Harry hơi nhăn mặt khi đi xuống cầu thang. Cậu và Severus đã tận hưởng một đêm tân hôn rất trọn vẹn. Vào thời điểm đó, cậu cảm thấy tuyệt vời, nhưng bây giờ thì nó khá đau. Cậu tự hỏi liệu có loại thuốc nào cậu có thể uống, sau đó ngã xuống giường với Severus để thư giãn trước khi tiếp tục ...
"Harry!"
Harry nhăn mặt trước tiếng hét của Hermione. "Ừ? Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì à? Cậu gọi mình qua đây, chỉ để mình thấy cậu bán khỏa thân lúc ba giờ chiều với những dấu hôn khắp cổ. Nói thật mau!"
"Dấu hôn?"
Harry rên rỉ khi Ron bước ra khỏi lò sưởi. "Nghe này, Hermione, mình biết mình đã yêu cầu cậu đến đây, nhưng bây giờ thực sự không phải là thời điểm tốt."
Nhưng Hermione nhìn Harry như thể cô ấy biết chính xác những gì cậu đã làm và không có cách nào cậu trốn thoát được. "Harry James Potter, làm thế nào mà cậu có thể nghĩ đến việc làm chuyện đó với ông ấy? Thực tế nó là cưỡng hiếp".
"Hermione, không phải như vậy!" Harry phản đối.
"Với ông ấy?" Ron hỏi, bối rối.
"Ông ấy nghĩ mình là một hoàng tử chết tiệt, Chúa ơi! Đúng ra là, cậu phải biết rằng ông ấy không ở trong trạng thái tâm lý bình thường để đưa ra sự đồng ý của mình".
"Hermione, cậu biết đấy mình sẽ không bao giờ cố ý làm tổn thương Severus."
"Severus? Ý cậu là Snape?"
"Đúng, Ron, tất nhiên, là Snape. Cậu biết bao nhiêu người tên Severus?" Hermione cáu kỉnh.
Hermione nói: "Đúng là như vậy. Nhưng nó còn nhiều hơn thế nữa."
"Cô ấy nói đúng," Ron nói, gật đầu. "Mẹ luôn nói đi nói lại về Lời thề Verona. Đó là điều lãng mạn nhất trên thế giới. Thỉnh thoảng bà ấy vẫn gõ bố mình vì ông ấy đã không bao giờ đề nghị họ thử làm điều đó."
"Lẽ ra là vậy," Hermione thì thầm. Bắt gặp hai người bạn đang nhìn mình chằm chằm, cô ho một tiếng rồi nói tiếp. "Ừm, đúng là như vậy, trên lý thuyết là thế. Hai cá nhân có tình yêu không thể phủ nhận dành cho nhau, đến mức họ thậm chí không cần một người bên ngoài làm chứng ràng buộc họ với nhau trong hôn nhân. Sức mạnh của tình yêu và linh hồn của họ đủ để làm điều đó". Cô thở dài. "Nó thực sự quá ngọt ngào."
Harry cau mày. "Vậy chỉ vì Severus đột ngột nói về việc kết hôn mà chúng mình đã thực sự hoàn thành Lời thề đó sao? Điều đó có vẻ không hợp lý."
"Ừm, ít nhất cậu phải có sự đồng ý ngầm," Ron nói. "Nếu không thì ma thuật sẽ không có tác dụng."
"Mình không hiểu," Harry nói, lắc đầu. "Cậu có thể kể lại từ đầu không?"
Hermione thở dài. "Tất nhiên nó bắt đầu với câu chuyện của Capulets và Montagues."
Harry chớp mắt. Những cái tên nghe rất quen thuộc...
"Từ Romeo và Juliet. Thành thật mà nói," Hermione đảo mắt. "Thật ngạc nhiên khi cậu có thể nhớ cái gì đó như thế."
"Thôi nào," Harry nói. "Nói chuyện chính đi."
"Thì, họ là người thật - ma thuật, tất nhiên, mặc dù Shakespeare không thể viết ra vào thời điểm đó. Ông ấy đã mất nhiều năm kể từ khi viết Macbeth. Nhưng dù sao đi nữa, họ đã ở đó, một mối tình bất hủ. Nhưng trong cuộc sống thực, họ không thể tìm thấy một linh mục sẵn sàng đến giữa hai gia đình để làm chứng cho việc kết hôn. Vì vậy, một ngày nọ, họ đã thề nguyện riêng với nhau, chỉ hai người họ, và nhận thấy rằng bằng cách nào đó, ma thuật đã cảm nhận được ý định của họ và gắn kết họ lại với nhau. Họ không bao giờ có thể xa nhau quá lâu". Cô ấy cau mày. "Tất nhiên, cả hai đều chết, nhưng mình chắc rằng điều đó sẽ không xảy ra với cậu."
"Cảm ơn vì đã bỏ phiếu tín nhiệm," Harry nói. Nhưng đầu óc cậu quay cuồng. Cậu phải thừa nhận rằng, điều này nghe khá tuyệt vời. Và nó có nghĩa là Severus, Severus thực sự, có tình yêu với cậu, phải không? Dù sao thì cũng cần có tình yêu mới đủ làm cho câu thần chú này hoạt động?
"Có một chút vấn đề, phải không?" Ron hỏi. "Giống như Hermione đã nói, nó thực sự là một ma thuật mạnh mẽ. Cậu sẽ không bao giờ tìm thấy một pháp sư có thể phá vỡ nó."
"Có thật không?" Harry ngạc nhiên hỏi. "Làm thế nào nó có thể mạnh như vậy?"
Hermione trả lời: "Vì nó là một phép thuật thuần khiết đơn giản nhất. Ma thuật chỉ truyền qua giữa hai cá nhân. Không có cây đũa phép nào liên kết sức mạnh, không có người thứ ba làm nhân chứng. Khi phép thuật phải đi qua đồ vật khác, phép thuật trở nên yếu đi. Chúng ta sẽ không nhận thấy nó vì đó là những gì chúng ta đã quen. Nhưng cậu biết đấy, ngay cả một Lời thề Bất Khả Bội cũng yêu cầu một người thứ ba làm chứng. Lời thề Verona, là ma thuật nguyên sơ, thuần khiết chỉ truyền qua hai người tham gia tự nguyện. Nó làm cho mối liên kết bền chặt hơn rất nhiều. Cậu có thể sẽ chết nếu cậu cố gắng phá vỡ nó."
"Chưa kể nguy cơ bị ném vào Azkaban," Ron nói thêm. "Có đủ loại luật bảo vệ nó."
"Cậu đùa đấy à," Harry nói.
"Không hề," Hermione nói. "Romeo và Juliet đã trở thành biểu tượng cuối cùng của tình yêu tuyệt đối dành cho thế giới Phù thủy. Sau khi họ chết, đã có một sự làn sóng dư luận kịch liệt để bảo vệ lời thề của họ. Người ta lo ngại rằng vì không có bên thứ ba, nên ai đó có thể phủ nhận cuộc hôn nhân là không hợp lệ. Bộ đã tuyên bố rằng vì câu thần chú chỉ có thể được tạo ra từ mong muốn chân thành nhất giữa hai cá nhân, nên nó không bao giờ có thể bị phá vỡ bởi các thế lực bên ngoài."
"Nhưng làm sao nó có thể hoạt động được? Mình biết Severus này yêu mình, nhưng người mà mình biết trong nhiều năm qua đã khinh thường mình. Đó là lý do duy nhất khiến ông ấy nhớ mình là ai."
Hermione lắc đầu. "Không. Câu thần chú sẽ không bao giờ có tác dụng nếu ông ấy thực sự ghét cậu. Mình nghĩ điều này cho thấy lý do giáo sư nhớ đến cậu không phải vì ông ấy khinh thường cậu, mà vì ông ấy yêu cậu quá nhiều."
Harry gục xuống ghế. "Tốt. Mình nghĩ nó có nghĩa là mình thực sự đã kết hôn."
"Xin chúc mừng," Hermione mỉm cười, đặt tay lên vai cậu. "Điều này thật đặc biệt. Chỉ có khoảng một trăm cặp vợ chồng đã làm điều này trong 5 thế kỷ."
"Và cậu ổn với điều này?" Cậu nhìn thẳng vào Ron, người đang nhún vai.
"Mình chỉ là chưa bao giờ nghĩ Snape sẽ là lựa chọn thành chồng của cậu," Ron trả lời. "Nhưng mình thực sự không thể phủ nhận phép thuật đó. Cậu vẫn là bạn tốt nhất của mình."
Harry cười toe toét. "Cảm ơn, Ron."
"Thôi đừng nói đến nó nữa. Ừm, chúng ta có thể ôm nhau một cái khi cậu ăn mặc chỉnh tề."
Harry cười và kéo chiếc áo choàng lại. "Tuyệt. Ừm, các cậu có muốn ở lại chơi không? Chỉ có điều là Severus sẽ thể hiện tình cảm hơi quá một chút."
Hermione đỏ mặt. "Không, chúng mình sẽ không làm gián đoạn tuần trăng mật của cậu. Nhưng Harry, cậu có nhận ra rằng tuy sự thật sau Lời thề này chứng minh rằng ông ấy thực sự yêu cậu, nhưng khi ông ấy lấy lại trí nhớ, ông ấy cũng sẽ lấy lại nhân cách của mình? Ông ấy đã che giấu tình cảm thật sự của mình dành cho cậu biết bao lâu và không sẵn sàng tiết lộ chúng với cậu, nếu có. Sẽ rất khó khăn để ông ấy thừa nhận điều đó."
Harry thực sự không nghĩ đến chuyện này. Cậu nuốt cục nghẹn trong cổ họng. "Ừm, thật may mắn cho mình," cậu nói với một nụ cười nhăn nhở, "có vẻ như ông ấy sẽ mắc kẹt với mình suốt đời."
Hết chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com