Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạ

Đới Manh một mực nắm tay Mạc Hàn đi ra ngoài. Bởi vì đây là nơi cũng không phồn hoa, trên đường ngay cả người đi đường cũng không có

Đại khái đi mười phút, Đới Manh giống như ý thức được gì đó, buông lỏng tay Mạc Hàn ra.

Mà Mạc Hàn lúc này cũng khôi phục tỉnh táo.

"...... Chị phải ra sân bay, đã trễ như vậy, em đưa chị đi"

Mạc Hàn cúi đầu không nói gì, Đới Manh nhìn không thấy nét mặt của nàng.

"Xe của em dừng ở dưới bãi đậu xe của khách sạn, chị đi theo em đi" Nói xong, Đới Manh bắt đầu đi trở về.

Mạc Hàn đi theo.

Hai người cứ như vậy một trước một sau đi tới.

Đới Manh ngẩng đầu quan sát bầu trời. Thật tốt, lại ở cùng nhau dưới ánh trăng rồi.

Bất tri bất giác, bước chân bắt đầu chậm dần, Đới Manh muốn thời gian ở cùng nàng lâu một chút, bởi vì không biết đây có phải là lần gặp mặt cuối cùng của hai người hay không. Nàng không dám có thêm kỳ vọng

Mạc Hàn cũng theo người phía trước thả chậm một bước. Cũng là, nàng có lẽ lại tìm không ra lý do lấy phương thức như vậy cùng người này gặp mặt.

"Mạc Hàn, chị cứ thế mà đi, trước đó em đều chưa có hảo hảo tạm biệt" Đới Manh đi ở phía trước đột nhiên mở miệng, nhưng vẫn chậm rãi đi lên phía trước, không quay đầu lại, "Cứ đi như vậy, em sẽ kể cho chị nghe một câu chuyện. Chị nghe là được rồi, cũng không dài lắm"

Mạc Hàn sau lưng nhìn thấy bóng lưng người phía trước, nghe nàng thì thào giống như là thanh âm tự nói. Liền chớp mắt một cái, suy nghĩ gì đều không để ý muốn xông đi lên ôm lấy nàng.

Nhưng Mạc Hàn vẫn là khắc chế, nàng cảm thấy mình đại khái không có tư cách này, "Được, em kể đi"

Đới Manh thở dài một hơi, còn tốt không có cự tuyệt. Trong lòng lại bất giác nảy sinh ra một tia thản nhiên, vì thế bắt đầu từ từ kể ra.

"Em muốn kể, là một câu chuyện xưa xảy ra trên người bằng hữu của em. Cậu ấy kể lại cho em"

"Giống như rất nhiều câu chuyện tình yêu tốt đẹp đều giống nhau, câu chuyện này mở đầu cũng là mỹ hảo. Giữa các nàng trải qua rất nhiều ngọt ngào, cũng bị một chút lịch luyện ngăn trở, mấy năm về sau dù bình thản trở lại, được mọi người gọi là lão phu lão thê, nhưng cũng không thiếu lãng mạn ngẫu nhiên. Hai người họ cứ như vậy hai bên cùng ủng hộ đi thẳng qua rất nhiều năm."

"Rất rối a, cho nên em muốn kể chính là chuyện sau khi hai người họ tách ra"

"Người bạn này của em tên là Diamond, người yêu cũ của nàng tên là Nấm, hai người ở một nơi rất huyên náo mà chia tay. Diamond ở trước mặt Nấm một mực rất tùy hứng, tự cho là đúng cho rằng cây nấm mãi mãi cũng sẽ không rời nàng mà đi"

"Thẳng đến ngày cây Nấm nói muốn rời khỏi nàng"

"Mới đầu nàng nghĩ là Nấm đang tức giận, qua mấy ngày hết giận liền sẽ trở về. Thế là nàng mỗi ngày đều chờ đợi, mỗi ngày đều quét dọn nhà đến sạch sẽ, mỗi ngày đều học làm cả bàn đồ ăn mà Nấm thích ăn"

"Đương nhiên Diamond cũng đi tìm Nấm, nhưng nàng đã dùng hết tất cả biện pháp cũng không tìm được cây Nấm của nàng ở đâu, cho nên đành phải chờ nàng trở về. Nàng nghiêm túc coi là cây Nấm sẽ trở lại. Bởi vì cây Nấm của nàng luôn rất ngạo kiều, luôn thích cùng mình đùa nghịch để cho mình dỗ"

"Em đem nhà của chúng ta trang trí đến đặc biệt xinh đẹp, mà khắp nơi đều treo lên ảnh chụp chung của chúng ta. Chị trở lại thăm một chút nha, chị trở lại thăm một chút có được hay không...... Diamond vốn là như vậy một thân một mình trong nhà lẩm bẩm".

"Thẳng đến thời gian đem một chút hi vọng nấu thành tuyệt vọng."

"Thẳng đến ở trong mơ gặp hết ác mộng này tới ác mộng khác giãy dụa mà tỉnh lại nàng rốt cục mới biết chính mình đã chân chính mất đi cây Nấm của nàng"

"Đúng vậy, nàng cuối cùng ở trong mộng nhìn thấy cây Nấm, nhưng cơ hồ mỗi một tình cảnh đều đại khái giống nhau."

"Mỗi lần đều là. Em lảo đảo nghiêng ngã đuổi theo muốn tóm lấy chị, thế nhưng mỗi lần em tới gần một bước, chị liền rời xa em một bước, nụ cười hư ảo phảng phất như con rối. Em có chút sợ hãi, muốn biết chị đến cùng thế nào, thế là bắt đầu sải bước chân chạy về phía chị, nhưng chị vì cái gì vẫn là chạy càng ngày càng xa. Em đem hết toàn lực, đến cuối cùng, chị vẫn là biến mất ở nơi xa chỉ còn lại một mình em. Trên mặt từ đầu đến cuối mang theo nụ cười."

"Thế là từ trong mộng bừng tỉnh, từng ngụm từng ngụm thở."

Mạc Hàn chính mình cũng không có ý thức được mặt mình đã lạnh đến không còn hình dáng, đầu óc phảng phất bột nhão, lại bị lời nói của Đới Manh bỗng nhiên nổ tung.

Lúc này đến một cái ngã tư đường, Đới Manh quay đầu, phát hiện Mạc Hàn đứng cách chỗ nàng không xa, chẳng biết lúc nào bắt đầu liền dừng bước.

Đới Manh đột nhiên ý thức được gì, "...... A, những lời mới nãy đều là nguyên thoại của người bạn kia nói với em"

"Không sao, em tiếp tục nói đi." Mạc Hàn rủ xuống tầm mắt lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.

"Một năm rồi lại một năm cứ như vậy trôi qua. Diamond mỗi ngày tan sở về nhà đều một mình đợi trong chính ngôi nhà thuộc về hai người, ngày qua ngày chờ đợi."

"Diamond lúc rảnh rỗi sẽ suy nghĩ một chút về cây Nấm kia, nghĩ người kia bây giờ đang làm gì. Sẽ có hay không có một người khác ở bên cạnh nàng cố ý trêu đùa nàng sinh khí, sau đó một mặt sợ bị nàng muối. Sẽ có hay không có một người khác ở bên cạnh nàng lúc nàng thương tâm khổ sở mà bồi tiếp nàng, yên lặng cho nàng ấm áp. Sẽ có hay không có một người khác EQ cao hơn chính mình luôn cho nàng những điều lãng mạn nàng muốn, mà ở trên người mình không có được"

"Về sau đến ngày kỷ niệm của hai người , Diamond vẫn là không có cách nào tự kiềm chế khổ sở đến muốn khóc, đáy lòng tuyệt vọng dường như một đời cũng không được cứu rỗi."

"Hơn năm năm a, Diamond nói như vậy. Em hỏi qua cậu ấy, chẳng lẽ năm cái Xuân Hạ Thu Đông cũng không đủ để cậu quên một người."

"Nàng nói nàng không quên được, có ít người nhận định một người, sẽ chỉ muốn cùng người kia sống hết đời, lại không suy nghĩ. Mỗi một nụ cười của cây Nấm, mỗi một lần cạn ngâm khẽ hát, nàng đều nhớ, vẫn luôn khắc vào đáy lòng của nàng."

"Diamond nói nàng sống hơn hai mươi năm, trước đó kinh lịch trong công việc tất cả mọi chuyện lớn nhỏ cảm thấy mình không sợ nhất chính là biệt ly. Nhưng những năm này trôi qua, nàng phát hiện mình vẫn là không có cách nào quên đi cây Nấm ngạo kiều kia."

Trong khi đang nói chuyện bất tri bất giác xe đã chạy tới bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn, Đới Manh thu lại lời nói, tìm tới xe của mình

Không có ai theo nàng kéo cánh cửa trên xe ra

Đới Manh quay đầu phát hiện Mạc Hàn đứng cách mình không đến một mét, con ngươi không có tiêu điểm nhìn chính mình, cũng không nghĩ dự định lên xe.

"Em..... Muốn để chị đi sao". Mạc Hàn thanh âm không có nhiệt độ, nàng không biết nên dùng tâm tình gì nói ra câu nói này.

Tâm người trước mắt trầm xuống một chút, đại khái qua nửa phút, nặng nề đóng cửa xe lại.

------------------------------

Trong văn phòng to như vậy, một cái bàn làm việc đem hai người vừa đứng phân chia ngồi xuống

"Mạc tổng, hạng mục này trước đó vẫn luôn là Uông quản lý tại đàm, tại sao đột nhiên liền biến thành chúng ta tiếp thủ" Tiểu Lý thân là trợ lý nghi ngờ thật lâu, vẫn là vào hỏi ra vấn đề này.

Mạc Hàn nhanh chóng đọc qua văn kiện trên bài, cũng không có ngẩng đầu.

"Nếu như chị biết sớm một chút là cùng công ty kia hợp tác, có lẽ ngay từ đầu chính là chúng ta làm" Nàng dừng một chút, "Em đừng hỏi nhiều như vậy, mặc dù chỉ là cái hạng mục nhỏ, nhưng vẫn là đến nghiêm túc đối đãi."

Tiểu Lý dường như hiểu và gật đầu, kinh nghiệm đi theo bên cạnh Mạc Hàn lâu như vậy đối nói với Tiểu Lý mà nói, lúc này không nên tiếp tục hỏi tới.

"Được, vậy em ra ngoài trước"

"Ừm. Em hôm nay đem công việc trong tay làm xong liền có thể về nhà, ban đêm nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đi với chị một chuyến đến Thượng Hải."

Dứt lời, Mạc Hàn đem đồ vật đơn giản thu dọn một chút, mang theo túi rời khỏi văn phòng.

"Nhưng mà hôm nay chúng ta mới cầm tới hạng mục này, không trì hoãn một chút sao?" Lúc này Tiểu Lý đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức khóc không ra nước mắt hướng về phía bóng lưng của cấp trên mình kêu một câu, "Ngày mai liền đi, làm xong việc trong tay liền đến chỗ này tăng ca đến sáng mai ! Mạc tổng chị đây là ngược đãi nhân viên a ! "

Tiểu Lý thấy bóng dáng Mạc Hàn càng đi càng xa lấy ra điện thoại, hai giây sau mình liền nhận được một đầu tin nhắn: "Chị đây là tin tưởng năng lực làm việc của em a"

...... Trợ lý vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc về tới chỗ làm việc của mình

Ngày thứ hai xuất phát trước, Mạc Hàn quả nhiên nhận được tư liệu chỉnh sửa của Tiểu Lý...... Cùng tin nhắn xin nghỉ phép.

Quá không có ích. Mạc Hàn nâng đỡ trán, gọi điện thoại tới cho phép nàng muộn nửa ngày.

Ngồi ở trên máy bay, Mạc Hàn nhìn bên ngoài một mảnh trắng xóa, rơi vào trầm tư.

Quả nhiên vẫn là quá vội vàng đi. Lúc trước nàng có gọi điện thoại qua một lần, nhưng cũng không có người tiếp, là đổi số hay là thuần túy không muốn nhận điện thoại của mình......

Lần đó về sau liền không còn can đảm gọi lần thứ hai, vẫn là sợ lúc trước mình nhẫn tâm tổn thương nàng a...... Hơn năm năm không cho nàng tin tức, nàng hẳn là sẽ không tha thứ cho mình đi.

Lần này đúng thật là vừa nghe đến hạng mục cùng công ty kia hợp tác liền vội vàng nói gì cũng đều phải tiếp nhận, cũng không biết dũng khí từ đâu tới để cho đầu óc mình lập tức tiếp nhận, coi như là cơ hội đi.

Mạc Hàn a Mạc Hàn, mày quả nhiên vẫn là muốn gặp nàng một lần.

Thời gian từ Bắc Kinh đến Thượng Hải cũng không dài, thời điểm Mạc Hàn xuống máy bay còn có chút hoảng hốt. Thật là quá lâu không đi tới cái thành phố quen thuộc này

Có thể gặp lại nàng cũng tốt. Thời gian nhớ dây dưa quá mức trường cửu

---------------------------------

Hai người cứ như vậy mặt đối mặt đứng đấy.

Đới Manh mặt không thay đổi nhìn người trước mắt chỉ cách xa mấy bước

Mà người kia chỉ cúi đầu, cắn khóe môi, không nói một lời.

Trầm mặc......

Thời gian dường như dừng lại, không khí chung quanh tựa hồ cũng đình chỉ lưu động.

Không biết qua bao lâu. Có lẽ là mười phút, có lẽ là nửa giờ, lại có lẽ càng dài.

"Đới Manh.....". Giống như lấy hết dũng khí, Mạc Hàn bờ môi giật giật, "Em...... Có thể mang chị về nhà không...... máy bay của chị bay mất rồi......"

Kia tựa như chịu đựng thanh âm ủy khuất cực lớn, từ màng nhĩ Đới Manh bắt đầu cấp tốc lưu thoán đến đáy lòng, cứ như vậy hung hăng đánh tới một điểm nào đó trong lòng, tình cảm bị đè nén năm năm lập tức như gợn sóng dâng trào lên

Không có dấu hiệu nào, Đới Manh tiến lên một thanh kéo cổ áo Mạc Hàn, cưỡng bách đối phương ngẩng đầu lên nhìn mình.

Mạc Hàn thấy được một đôi mắt ướt át chuyển hồng

"Về nhà? Năm năm, em đợi chị lâu như vậy, chị vì cái gì một mực không trở lại. Bây giờ muốn cùng em về nhà?" Đới Manh cắn răng thấp giọng quát ầm lên.

Nhưng nàng lập tức lại buông tay ra, nhìn người trước mặt nàng vẫn yêu như cũ, yêu đến tận xương tuỷ, chua xót cười cười, "Cũng là, cao quý như chị, thậm chí cho tới bây giờ đều không quay đầu nhìn qua một chút. Em lại còn hi vọng xa vời chị sẽ trở về"

Đới Manh hai đầu lông mày dần dần toát ra xa cách, ý cười càng phát ra sâu, "Đúng không, Mạc tổng."

Mạc Hàn thấy được ánh sáng trong mắt nàng mờ dần

Tâm như bị đao cắt, Mạc Hàn không biết trả lời thế nào, thanh âm trở nên có chút khàn giọng, "Đới Manh...... Là chị đã về trễ rồi......"

"...... Chị biết rất rõ đây không phải là câu trả lời em muốn nghe". Đới Manh đột nhiên cảm thấy có chút mệt, không muốn nhìn thấy con người trước mặt. Nàng đem đầu liếc về một bên, nhắm mắt lại.

Chỉ là sợ giẫm lên vết xe đổ.

Mạc Hàn bắt đầu luống cuống, vươn tay nắm vạt áo Đới Manh, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở thì thầm nói, "Phải như thế nào em mới có thể tha thứ cho chị...."

Đới Manh không nhúc nhích, không nói gì.

Lại là thời gian dài trầm mặc. Mạc Hàn nghe thấy một cái bởi vì muốn kìm nén nước mắt mà phát ra tiếng nức nở nhỏ xíu

Giống như đã quyết định, Đới Manh thở dài, xoay đầu lại nhìn Mạc Hàn. Đưa mắt nhìn người trước mắt này hồi lâu, Đới Manh phảng phất muốn đem thời gian năm năm không gặp mặt đều bù đắp lại.

"Chị vẫn yêu em sao" Đới Manh nhẹ giọng nói nhỏ như nói mớ, giống như là câu hỏi, lại giống như đang lầm bầm lầu bầu.

Nàng giơ tay lên vuốt ve gương mặt Mạc Hàn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ lấy hình dáng đã từng không thể quen thuộc hơn, giống như đối đãi với một kho báu hiếm thấy, trong mắt tràn đầy lưu luyến si mê và yêu thương.

Nhưng nàng không đưa ra câu trả lời, tay vừa rơi xuống, ôm thật chặt lấy người trước mặt.

Yêu biệt ly lâu về sau cảm xúc liền sẽ trở nên bình đạm, bình đạm đến khiến người khác đều cho là chính mình đã buông xuống. Nhưng chỉ có mình biết rõ cái này chỉ là ý niệm, trong lòng tưởng niệm không giờ khắc nào không nhắc nhở chính mình, tình cảm nồng đậm bị nội tâm che giấu chỉ là đang chờ một cái ngòi nổ, một khi bị nhén lửa sẽ phun trào. Loại phóng thích này có thể trong nháy mắt nuốt hết tất cả động tác sử dụng để che giấu, chỉ còn dư lại muốn lần nữa có được người đầu tiên bị cảm động trước mắt này

Mạc Hàn cảm thấy cái ôm này của Đới Manh có thể là đã dùng hết khí lực toàn thân. Nàng cảm giác sắp hít thở không thông.

Nàng trong hoảng hốt nhớ tới trước đây thật lâu các nàng mỗi ngày đều ôm rất nhiều lần. Tùy tâm sở dục, không hề cố kỵ.

Là nàng để Đới Manh chờ đến quá lâu.

Là, Mạc Hàn cũng quá nhớ cái ôm của người này, quá cần cái ôm của người này.

Quanh đi quẩn lại, vẫn là cái ôm lún vào thân thể nàng mới ấm áp nhất, làm cho lòng người an ổn nhất.

"Em đưa chị về nhà. Chị đáp ứng em, mãi mãi cũng đừng rời đi có được hay không." Đới Manh cúi đầu đem mặt chôn ở trên vai Mạc Hàn, Mạc Hàn biết nàng khóc. "Em không muốn lại mất đi chị. Mất đi tất cả trăm ngàn thứ cũng không muốn mất đi chị một lần nào nữa, như vậy rất đau, chị biết không."

Chị không giống vậy. Mạc Hàn ở trong ngực Đới Manh nhẹ nhàng run rẩy.

"Đới Manh, em phải biết, chị chưa từng có một khắc nào dừng yêu em...... Chỉ là chị chưa có lý do để trở về, chị sợ hãi quá nhiều thứ." Mạc Hàn hít sâu một hơi, "Chị sợ chị trở về, phát hiện em đã không cần chị. Đó mới là chuyện làm chị tuyệt vọng nhất......"

"Đồ ngốc" chôn ở trên vai người thở dài một hơi, nói lầm bầm, lập tức liền nhẹ nhàng cười lên, "Em làm sao có thể không cần chị, em đã từng nói, em muốn cùng chị kết hôn."

Đới Manh nhớ kỹ mình ngày đó chở Mạc Hàn về nhà, toàn bộ bầu trời đêm sáng đến phảng phất như mặt trời giữa trưa, bông hoa trong lòng chưa hề thịnh phóng đến xán lạn như thế.

"Đi thôi cây Nấm của em, chúng ta về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #snh48