Chương 59
Khi Khổng Tiếu Ngâm tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng và Tôn Nhuế cũng không còn ở trong phòng. Nàng ôm đầu ngồi dậy, nhìn quay quắt khắp căn phòng vừa lạ vừa quen này, sau một lúc ngẫm nghĩ mới nhớ ra đây là phòng làm việc của Tôn Nhuế.
Hình như tối qua nàng ngủ quên ở phòng bệnh Mạc Hàn và được Tôn Nhuế đem về đây thì phải?
"Chị dậy rồi hả? Em có mua đồ ăn sáng với cả mang đồ của chị tới này. Vào rửa mặt thay đồ trước đi, rồi ăn sáng."
Lúc này Tôn Nhuế cũng vừa quay trở lại, nhìn Khổng Tiếu Ngâm còn đang mơ ngủ ngồi trên giường liền đi tới kéo nàng dậy, dúi túi đồ mà mình vừa trở về nhà nàng mang đến, sau đó nhanh chóng đẩy nàng vào nhà vệ sinh trong phòng.
Sau khi để Khổng Tiếu Ngâm vào nhà vệ sinh, Tôn Nhuế quay trở lại công việc bày biện thức ăn sáng cho hai người. Đến khi gần xong, đột nhiên từ trong nhà vệ sinh vang lên tiếng la của Khổng Tiếu Ngâm. Cô liền hoảng hốt mở cửa chạy vào.
"Có chuyện gì vậy??"
Còn tưởng có chuyện gì xảy ra, nhưng khi cô vừa mở cửa nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm vẫn lành lặn đứng trước gương, vẻ mặt kinh ngạc đến không tin vào mắt mình, bàn tay đưa lên và nhìn chằm chằm vào thứ trên ngón tay. Tôn Nhuế mím môi không nói gì, đóng cửa quay trở ra tiếp tục công việc dang dở của mình.
Thức ăn cũng bày ra bàn xong xuôi, Tôn Nhuế ngồi trên ghế đợi Khổng Tiếu Ngâm thêm vài phút nữa thì nàng cũng từ nhà vệ sinh bước ra với bộ dạng tươm tất hơn. Và lúc ngồi xuống đối diện với Tôn Nhuế, chống cằm nhìn cô với gương mặt vẫn còn ngỡ ngàng.
Đem phần thức ăn đẩy qua cho nàng, Tôn Nhuế liếc mắt thấy Khổng Tiếu Ngâm vẫn không nhúng nhích mà cứ nhìn chằm chằm mình, cuối cùng không chịu nổi mà lên tiếng:
"Chị sao vậy? Mau ăn đi còn đi làm nữa!"
"Cái này là cái gì vậy?"
Khổng Tiếu Ngâm đến hiện tại cũng chịu lên tiếng, dùng ngón tay chỉ vào chiếc nhẫn trên tay mình.
Tôn Nhuế bỏ thức ăn vào miệng, thản nhiên nói: "Nhẫn đó! Chị nhìn không ra hả?"
"Em đeo cho chị vào lúc nào vậy?"
Nàng nhớ khi còn ở chỗ Mạc Hàn thì vẫn không có gì, thiết nghĩ là lúc nàng ngủ, Tôn Nhuế đã lén đeo nó cho nàng.
"Em làm sao biết được!" Cô vẫn làm bộ mặt ngây ngô không biết gì.
"Vậy là không phải của em hả?" Còn muốn đóng kịch với nàng? Vậy thì cùng diễn đi.
Khổng Tiếu Ngâm ồ một tiếng, đưa tay muốn tháo nó ra: "Nếu không phải của em vậy thì bỏ đi vậy!"
"Ế!!!!"
Tôn Nhuế luýnh quýnh, liền giữ tay Khổng Tiếu Ngâm lại.
Lúc này nàng nhếch môi, nheo mắt với cô.
"Thế nào? Là của ai?"
"Thì của em đó..." Cô bĩu môi, đảo mắt, biết rõ là ai có khả năng tặng nhẫn cho nàng, vậy mà còn bắt mình nói ra. Thiệt là ngại muốn chết.
Khổng Tiếu Ngâm phì cười, vẫn chưa có ý định tha cho cô.
"Vì sao tặng cho chị?"
"Em tặng nhẫn cho người yêu, cần phải có lý do sao?" Tôn Nhuế gãi gãi chóp mũi, người ta ngại nói ra mà.
"Tất nhiên là cần! Bình thường một người tặng nhẫn cho một người là người ta muốn cầu hôn đối phương thôi."
Khổng Tiếu Ngâm ngắm chiếc nhẫn trên tay, thích thú xoay vài vòng. Nàng cảm thấy chiếc nhẫn này rất quen mắt nha, hình như thấy nó ở đâu rồi.
"Thì... xem là vậy đi.."
Nàng nhướn mắt quan sát có gan đeo nhẫn cho nàng lại không có gan nói liền phì cười.
"Xem như vậy là làm sao? Ý là em cầu hôn chị đó hả? Nếu như vậy thì không có một chút thành ý nào hết. Tranh thủ lúc người ta ngủ không hay biết gì rồi lén lút đeo. Rõ ràng là không tôn trọng quyết định của chị, lỡ như chị không đồng ý thì sao?"
Nhìn vẻ mặt như rất nghiêm túc chất vấn cô, nhưng Tôn Nhuế biết Khổng Tiếu Ngâm đang cố tình trêu chọc mình. Cô trầm mặc suy nghĩ lời nàng nói một lúc, Khổng Tiếu Ngâm nhìn qua còn tưởng cô xem lời nói của mình là thật mà giận dỗi, còn định dỗ cô thì đột nhiên Tôn Nhuế bất chợt nắm lấy tay nàng. Dùng chất giọng trầm thấp, trân thành nhất của mình mà hỏi nàng:
"Vậy chị có đồng ý.. bên cạnh em không? Trở thành nữ nhân duy nhất của cuộc đời em?"
Trong lúc Khổng Tiếu Ngâm còn đang bận ngỡ ngàng vì lời nói bất chợt của cô, Tôn Nhuế liền siết chặt tay nàng hơn, nói thêm:
"Thật ra em đã lên kế hoạch, em dự định sẽ chuẩn bị một màn cầu hôn cho chị, để chị có thể cảm nhận được tấm lòng của em. Nhưng mà trong một thời gian xảy ra quá nhiều chuyện, tất cả mọi người đều trở nên rối ren, thậm chí Mạc tỷ còn gặp nạn hôn mê kéo dài. Trong lòng em cũng bắt đầu lo sợ, em cảm thấy hiện tại hình thức đã không còn quan trọng nữa, chỉ muốn thật nhanh giữ lấy chị bên mình, để chị là của em, danh chính ngôn thuận ở bên cạnh chị, bảo hộ chị. Tiểu Khổng, chị đồng ý không? Đồng ý lấy em?!"
Vốn dĩ đã cùng Đới Manh dự định lên kế hoạch cầu hôn Khổng Tiếu Ngâm thật hoành tráng, nhưng cuối cùng sự việc dần trở nên tồi tệ và kế hoạch đành phải gác sang một bên. Tôn Nhuế cũng biết đây không phải là thời điểm thích hợp để nói mấy lời đường mật này, bởi phía trước còn rất nhiều chuyện mà bọn họ cần phải lo. Nhưng cô cũng không nghĩ ra được còn thời điểm nào thích hợp hơn hiện tại.
Bởi chỉ khi có được một danh phận chính đáng ở bên cạnh Khổng Tiếu Ngâm, cô có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mà bảo vệ nàng. Về sau nếu có tình huống gì bất trắc, Tôn Nhuế vẫn còn một lý do để giữ nàng bên cạnh mình.
Mặc dù ban đầu mình chỉ có ý định đùa giỡn với Tôn Nhuế một chút, vì dù là cô có lén lút hay công khai muốn cầu hôn nàng thì đáp án của Khổng Tiếu Ngâm cũng chỉ có một. Tuy nhiên hiện tại Tôn Nhuế lại nghiêm túc như vậy thổ lộ với nàng, Khổng Tiếu Ngâm cũng không tránh được ngại ngùng mà đỏ mặt. Nhất thời quên luôn việc trả lời.
"Tiểu Khổng..?"
Khổng Tiếu Ngâm lại đột nhiên im lặng, Tôn Nhuế còn nghĩ rằng nàng chưa sẵn sàng đồng ý với cô. Dù sao bọn bọ có quen biết nhau ba năm, nhưng chính thức yêu nhau cũng chưa đầy một tháng, quyết định cầu hôn này so với bình thường cũng là quá nhanh. Bất quá thì cô cứ tiếp tục đợi vậy.
"Nếu chị cần thời gian suy nghĩ cũng không sao, em có thể đợi."
Tôn Nhuế định buông tay Khổng Tiếu Ngâm ra để tiếp tục dùng bữa sáng của hai người thì nàng lại nắm lại, sau đó còn lên giọng trách cô:
"Đồ ngốc, chị đã nói với em không đồng ý sao?"
"Vậy là chị đồng ý??" Khổng Tiếu Ngâm cảm thấy vào những lúc này Tôn Nhuế hay bị chậm hiểu nhỉ?
Nàng một tay chống cằm, tinh nghịch nở nụ cười.
"Em muốn đợi giải quyết xong mọi thứ rồi tổ chức đám cưới hay là muốn đăng ký kết hôn trước! Công việc của chị gần đây cũng không quá bận, ăn xong bữa sáng này có thể dành ra buổi sáng cùng em đến cục dân sự đó!"
Hai mắt Tôn Nhuế mở to, cơ miệng cũng sắp không khép lại được. Sau vài phút bất động để tiếp thu lời nói của Khổng Tiếu Ngâm thì cô đột nhiên gấp gáp hơn, hối thúc nàng ăn sáng.
"Vậy mau ăn đi, xong em đưa chị về nhà lấy hộ khẩu!"
Lần này đến lượt Khổng Tiếu Ngâm ngớ người. Nàng không nghĩ hiệu suất của Tôn Nhuế có thể nhanh như vậy, thậm chí đây còn là việc kết hôn quan trọng trong đời người. Vậy mà chỉ cần một buổi tối và một buổi sáng, cô đã sắp hoàn thành đem vợ về nhà rồi.
.
.
.
Sau một ngày bận rộn với rất nhiều công việc, buổi tối trở về nhà Tôn Nhuế vẫn không để bản thân mình thả lỏng, trong lúc Khổng Tiếu Ngâm đang thư giãn ở trong phòng tắm, cô lại ngồi ở ngoài phòng khách, hai chân xếp lại ở trên ghế, một tay khoanh trước ngực, một tay xoa cằm, chân mày nhíu lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào một mớ tư liệu bày đầy trên bàn.
Cái này là cô đã xin từ chỗ Lục Đình, ở đây có thông tin về bốn vụ án có mối liên hệ với nhau, chính là theo suy luận của bọn họ đều từ một hung thủ gây ra. Hơn nữa còn có vụ chiếc hộp đe dọa Khổng Tiếu Ngâm, vụ nổ tại lễ cưới của Đới Yến Ny, và vụ nổ súng khiến Mạc Hàn hôn mê ở bệnh viện.
Trước tiên là sắp xếp lại cái tình tiết. Đầu tiên là vụ án vào ba năm trước, khi cô và Khổng Tiếu Ngâm phát hiện ra thi thể, hiện tại không có bất kỳ manh mối gì cho đến khi tìm được tên cho là hung thủ gây án đã treo cổ tự tử ở phòng riêng.
Sau đó đến vụ đe dọa Khổng Tiếu Ngâm, camera đã bị động chạm nên không lưu lại hình ảnh của thủ phạm. Kế tiếp là vụ nổ tại hôn lễ, vài ngày sau thì lại đến vụ án mạng tại gia đình ba người, và vụ án ở Thượng Hải sau khi bọn họ quay lại Bắc Kinh.
Không đúng! Vụ án mạng kia xảy ra đã ba ngày mới có người phát hiện, còn vụ nổ ở lễ cưới chỉ được hai ngày. Nếu như những vụ này đều có liên quan, vậy thì sau khi gây án ở Bắc Kinh, tên hung thủ đó quay lại Thượng Hải, gây ra vụ nổ ở lễ cưới, sau đó tiếp tục gây án.
Tôn Nhuế đưa tay vò đầu, tên hung thủ này đúng là nhức đầu, hắn rõ ràng cố ý làm cho phía cảnh sát rối ren về lịch trình đi lại gây án của hắn. Mặc dù chỉ lưu động từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, nhưng trong thời gian ngắn hắn gây ra những vụ án xen kẽ hai nơi. Nhất thời không thể xác định rõ được tung tích của hắn.
Đôi mắt thoăn thoắt lướt qua những tấm hình về nạn nhân. Ngoại trừ tên "hung thủ" tự tử, thì các nạn nhân đều có một điểm chung đều là nữ nhân bị trói chặt tay và miệng, bị cưỡng bức sau đó bị đâm chết.
Tôn Nhuế nheo mắt, nếu từ đây để tìm manh mối...
Cô chồm người tới, bàn tay gõ nhanh trên bàn phím máy tính.
"Những vụ án xâm hại tình dục tại Trung Quốc."
Sau khi nhập xong nội dung, Tôn Nhuế liền bấm vào tìm kiếm. Trên màn hình hiện ra rất nhiều vụ án liên quan, nhất thời khiến cô hoa mắt không biết nên xem cái nào. Tuy nhiên lướt đến phần hình ảnh, cô liền nhìn thấy hình ảnh một nữ nhân tay chân bị trói chặt, miệng bịt kín, bộ dạng rất giống với ba nữ nhân bị giết trong vụ án của bọn họ, không cần suy nghĩ thêm, cô liền nhấp vào nó.
"Gần 20 năm sao?"
Tôn Nhuế trợn mắt khi thời gian xảy ra án này tận gần 20 năm trước. Một khoảng thời gian lâu đến mức bọn họ không nghĩ đến. Khoảng thời gian này hồ sơ vụ án gần như sắp bị thiêu hủy, ở phía cảnh sát mơ hồ không điều tra được cũng là điều hiển nhiên.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com