CHƯƠNG 9: THỨC TỈNH.
Chương 8 part 2
Gemma bỏ đi, để lại Jessica đứng một mình giữa bán không. Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nó cảm nhận được ánh mắt mọi người đang nhìn mình, khiến nó muốn đóng băng tại chỗ. Bình thường có lẽ nó đã chạy đến Ren trước tiên, hoặc hai đứa trong nhóm, nhưng trong cái bầu không khí kì lạ này nó nghĩ nên đứng một chỗ gãi đầu cười trừ thì hơn.
Phải mất một lúc lâu kể từ lúc các "quái vật" đúng nghĩa bắt đầu dùng ánh mắt tóe lửa để nói chuyện với nhau thì bọn Yoona và Tae Yeon, hai đứa tiểu thần, mới bắt đầu cử động được. Ít ra, bọn nó cũng định lôi Jessica ra một góc nào đó để tra khảo. Nhưng rồi cái ánh mắt tóe điện của ông thần kia khiến tụi nó cứng đờ cả người ra.
Thình thịch, thình thịch từng tiếng chắc nịch. Yoona là người đầu tiên cảm nhận được tiếng động đó, cả thứ đang dần trỗi dậy trong người Ren. Giờ nó mới nhận ra từ tối hôm nay nó đã không nghe được nhịp tim của Ren. Trái tim của anh không hề đập. Và giờ nó đang bắt đầu chuyển động, chậm rãi nhưng chắc chắn.
- Giờ thì chị nhớ ra rồi. - Tae Yeon lên tiếng, mắt không ngừng dõi theo Ren, - Cũng giống như ngày mà em nhận được guardian Durandal, Ren oppa cũng mất đi sức mạnh của mình thế này. Nhưng rồi anh ấy đã sớm lấy lại nó, sức mạnh của một Tứ Hồn Nhân.
Thật ra các cao thủ ở đây đều cảm nhận được thứ sát khí đang trỗi dậy đó. Tứ Hồn Nhân đã trở về và không biết đang dự tính điều gì trong đầu.
Ren đưa một tay lên, luồng chưởng khí như điện xẹt bắn về phía Dark. Dù đã chuẩn bị sẵn tà khí phòng bị nhưng phần cánh tay của hắn vẫn bị chấn đến tê rần.
Trong lúc Dark chưa kịp chuyển sang thế phòng bị tiếp theo thì Ren đã áp lại gần, luồng khí màu tím cuộn tròn quanh nấm đấm cùng ánh mắt giận dữ của anh.
- Ngươi bảo Lolita đã chết? Ngươi có tư cách để nhắc đến nàng sao?
Nấm đấm xuất ra cuồn cuộn khí thế, năng lượng tím ngắt bắn đi to như cột chống trời nuốt mất nửa phần thân dưới của Dark khi hắn chưa kịp phản ứng.
"Đánh đẹp lắm!" Nero cười thỏa mãn.
Đó là một đòn khá nặng với Dark, tà khí từ vết thương trào ra không ngừng.
- ĐI!
Dark hô lên. Ngay lập tức Slanky, tên học trò yêu quý ngay cắp lấy hắn bay mất. Nhưng tiếng cười ghê rợn của hắn vẫn văng vẳng bên tai, tiếng cười của một con quỷ thật sự khiến bọn Tae Yeon lạnh hết cả người.
Thấy thầy và huynh trưởng đã đi mất, bọn Nick cũng bắt đầu rục rịch cánh nhưng Nero hất hàm, nói vọng xuống:
- Này, đừng bỏ đồng bọn lại vậy chứ.
Nick lưỡng lự nhìn về cái dáng lưng của vị vua muôn loài trên kia, khác hẳn với lúc giáp mặt trong phòng chờ. Không biết ngài ấy sẽ ra tay phán xét linh hồn bọn nó lúc nào, chỉ vì bọn nó là học trò của ông thầy hắc ám nhất Quỷ Giới.
Nhưng Ren chỉ đứng trầm ngâm một chỗ, lòng bàn tay còn lưu một chút bụi khói. Nick không bỏ lỡ thời cơ vác Lightning lên vai trước khi bay khỏi đó nhanh nhất có thể. Cả ba đứa bọn nó.
Flincon đứng gần đó do dự. Rồi ả chỉ mới kêu khẽ một tiếng "Lolita" đã bị luồng chưởng khí khác sượt ngang qua mặt, chấn vỡ nát cái mặt nạ quỷ. Ả vội dùng tay che mặt lại, xù đôi cánh lên thế phòng bị.
- Tuy ta không nhớ gì lúc bị phong ấn, nhưng chuyện con từng căm ghét Lolita như thế nào thì ta nhớ rõ. Nếu là trước đây là vẫn có thể nhẫn nhịn cho qua chuyện nhưng giờ thì ta xin con: đừng nói gì cả.
Flincon cuộn mình trong lớp cánh, chỉ có ánh mắt sáng quắc là lộ ra bên ngoài:
- Phải. Tôi từng căm ghét cô ta, đến giờ vẫn thế. Vì cô ta khiến ngài trở thành một con người nhu nhược, thiếu quyết đoán và nhiều lúc là điên loạn. Ngài không còn là Tứ Hồn Nhân mà tôi từng tôn thờ trước đây nữa rồi. À không, ngài đã từng là Tứ Hồn Nhân thôi.
Nero bỗng chen vào:
- Ta nghĩ là trời sắp sáng rồi, thôi thì hôm khác rảnh nói tiếp nhá. - Rồi lão quay sang bọn Shinho đuổi khéo. - Nào nào, các ngươi cũng mệt hết rồi. Về nghỉ trước đi rồi hãy tính.
Flincon bỗng khiêu khích:
- Ông sợ tôi sẽ nói ra cái bí mật của ông sao Lôi Thần.
Một tia chớp xoẹt nhanh đến Flincon nhưng bị đánh vỡ tan trước khi kịp chạm vào mục tiêu. Carmel vẫn luôn ngầm bảo vệ cho Flincon từ phía sau, điều đó khiến Nero phải suy nghĩ lại một chút trước khi quyết định ra đòn thứ hai. Nhưng rồi lão thở dài, xua tay:
- Thôi được rồi, được rồi. Nếu có nói tự ta sẽ nói. Ngươi cũng giận dai quá đấy Flincon, ta chỉ muốn trận đấu giữa mi với Dark Falcon thú vị thêm chút thôi. Nhưng người biết đấy, có những chuyện không phải biết được là tốt đâu.
Trong khi mọi người không để ý Nero phóng ra hàng loạt tia sét nhỏ đâm xuyên cơ thể. Cả Shinho, Tae Yeon và Yoona cũng bị trúng chiêu cứng đờ cả người.
- Về nhà nghỉ ngơi đi nhé.
Nero nói một cách lạnh lùng, sau cái búng tay toàn bộ đồng loạt phát sáng rồi tan biến dần đi.
- Xin lỗi nhưng Flincon, bọn ta cần "họp mặt gia đình" một chút. Ngươi và Carmel có thể biến đi được không.
- Gia đình? - Flincon cất giọng nghi ngờ, - Vậy cô gái này cũng là gia đình của ông sao?
Flincon chỉ cánh về phía con nhỏ đang ngồi co rúm một góc, giương mắt nhìn cả bọn thao láo. Jessica chớp chớp mắt, nãy giờ vẫn im lặng quan sát mọi chuyện. Dù không hiểu gì nhưng nó tin chỉ cần mở miệng nói nhầm một câu là mất mạng ngay.
- À, một vị khách mời đặc biệt. Ta muốn tạo bất ngờ cho ngài Hỏa Phương Hoàng đây. Mà thôi, ngươi cũng chai mặt thật đấy Flincon, ta đã đuổi thẳng vậy rồi mà ngươi vẫn chưa chịu đi sao.
Flincon xoay người đáp:
- Ông biết là không thể khích được tôi rồi mà Lôi Thần. Tôi chứ không phải Falcon học trò cưng của ông đâu. Dù sao tôi cũng nợ ông một câu cảm ơn.
- Không cần phải ép mình thế đâu.
Flincon dang rộng cánh bay đi, đôi cánh màu hạt dẻ quá khổ chìm dần trong bóng đêm. Carmel cúi một góc chín mươi độ trước Ren và Nero. Một thoáng lưỡng lự, ả nhìn sang Jessica trầm ngâm suy nghĩ. Nhưng rồi một làn gió nổi lên và ả biến mất theo làn gió đó.
- Vẫn phong cách đó, nó làm ta nhớ tới ông bạn già Ramus. - Nero mỉm cười nói, trong khi quay sang Ren. - Vậy, cháu yêu, cháu muốn biết gì về con-nhỏ-chết-tiệt đó!
Ren điên cuồng lao đến túm lấy cổ áo Nero nhưng lão chỉ cười khẽ. Một luồng khí nóng phà lên đỉnh đầu Ren nhưng anh vẫn bình tĩnh vung tay đánh trả. Chưởng khí màu tím đối kích với quả cầu lửa của Kiều Nhi nổ tan tành nhưng Nero bắn ra hàng trăm tia sét nhỏ thu những mảnh vỡ về tay mình rồi đánh trọn quả cầu đó vào lưng Ren khi anh không để ý.
Đòn phối hợp bất ngờ khiến Ren bật ra sau. Nero đuổi theo ngay sau đó vung tay vỗ nhẹ lên vùng tim của Ren khiến anh ngã ầm xuống đất, phần ngực cương lên lan dần ra khắp cơ thể khiến anh lăn lộn đau đớn.
- Bà thấy thằng nhóc này thế nào Hỏa Phượng Hoàng?
Kiều Nhi đặt hai tay lên eo, dáng điệu khoan thai khi đáp xuống cạnh Nero:
- Khá mạnh. Nhưng so với một Tứ Hồn Nhân thì còn thiếu gì đó.
Nero thở dài:
- Ờ, thì tôi đang phong ấn sức mạnh của nó mà. Cũng không trách được, làm vậy là để bảo vệ nó thôi. Nếu cứ để nó sử dụng sức mạnh đó một cách bừa bãi thì cả tôi và nó đều không có đường sống mà quay về Deoxynus đâu.
- Ta không hiểu. Ở thế giới này kẻ nào có thể đe dọa các ngươi chứ?
Nero lưỡng lự trước ánh mắt như thiêu cháy kẻ khác của Kiều Nhi. Lão chỉ về phía Jessica gợi ý:
- Dù sao bà cũng khác bọn guardian thô kệch nửa thần nửa thú kia. Có bà ở đây thì cuộc chiến này có chút hi vọng rồi. Sao bà không thử kiểm tra người cô bé đó xem, tôi dám cá là bà sẽ thích thú lắm đấy.
Kiều Nhi nheo mắt nghi ngờ:
- Ngươi không định nói là con nhóc đó chứ?
- Thì bà cứ thử trước đi.
Hai cục lửa nhấp nhô trong đôi mắt Kiều Nhi. Bà đưa tay tạo hấp lực hút Sica về phía mình trong khi con nhỏ vùng vẫy. Nhưng trong tình cảnh bị chẹn chặt cổ họng nó chỉ biết giả bộ thè lưỡi ra, hi vọng Kiều Nhi sẽ nới tay một chút.
- Nhìn vào mắt ta này.
Kiều Nhi nói như ra lệnh. Jessica bướng bỉnh nhắm nghiền mắt lại nhưng Kiều Nhi chỉ bóp chặt thêm một tí nó đã vội mở ra ngay. Hai cục lửa đỏ giờ như lớn dần ra, cảm giác như đang nhìn thấu ruột gan của nó. Một cảm giác khó chịu, nó không chịu được cái cảm giác đó. "Không. Không được." Jessica cố nói nhưng không biết mình có thốt ra được khỏi miệng không.
"Ta sẽ giúp ngươi."
Một giọng nói vang lên trong trí óc Sica, quen thuộc, nhưng cũng vô cùng ghê rợn. Một đôi mắt đen ngòm phát ra từ đôi mắt nó đối chọi với Kiều Nhi, khiến bà ta bật ra sau như vừa bị một con bò mộng tông phải.
Kiều Nhi khựng lại được, rít qua kẻ răng trong khi Jessica ôm cổ ho sù sụ.
- Ngươi là cái quái gì vậy?
Nero đỡ lấy Jessica rồi trả lời thay.
- Con bé tuyệt chứ hả. Một giống loài hoàn toàn mới. Bà biết đấy, không phải lúc nào Tứ Hồn Nhân và những người đến từ Deoxynus như tôi cũng được đón nhận ở đây đâu. Và cô bé này là một trong những nghiên cứu để chống lại chúng ta đấy. Nhưng yên tâm vì đã cướp con bé đi ngay khi nó chỉ vừa mới thành hình. Hà hà, chỉ nghĩ tới vẻ mặt bọn chống đối lúc phát hiện ra mà sướng cả người.
Kiều Nhi bùng lửa giận lên, chỉ tay hét lớn:
- Ngươi điên rồi, Nero, sát khí của nó lúc nãy không còn chút nhân tính nào. Nó là một con quái vật nguy hiểm, nếu giờ không tiêu diệt ngay sẽ là đại họa về sau. Ngươi không hiểu sao?
Nero chép miệng, đứng cạnh như đang cố bảo vệ cho Sica.
- Nhưng con bé vô tội mà. Nếu cẩn thận một chút thì không sao đâu. Nhân tiện người muốn giết con bé lúc này không chỉ có bà thôi đâu Hỏa Phượng Hoàng.
Nero hất hàm về phía Ren Kingstrong đang cố chống lại phép thuật khống chế mình. Dù vậy ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Sica long lên sòng sọc.
Nero bắt đầu kể lại:
- Bà biết không Hỏa Phượng Hoàng, khi tôi ôm thằng nhóc bị cuốn vào dòng chảy của Anima sang thế giới này tới nay đã hơn bảy ngàn năm. Tôi không nghĩ mình có thể sống lâu đến như thế, nhưng bọn tôi đã học được cách sử dụng bursh - thứ năng lượng kì quái của thế giới này, để đạt được sự bất tử, bất lão và tiến gần đến khả năng của một vị Thần toàn năng hơn. Mà cái thế giới này cũng thật thú vị, lúc nào cũng sẵn sàng chém giết lẫn nhau không chỉ các loài thống trị và cả những loài nhỏ bé bên dưới. Ý tôi là loài Người, bề ngoài cũng giống chúng ta nhưng không có chút sức mạnh nào hết. Sau khoảng thời gian chiến đấu ở quê nhà tôi đã không còn muốn can dự đến bất kì cuộc chiến nào nữa, nhưng thằng nhóc Kondo này thì khác, nó chưa từng có kinh nghiệm nào cả. Vậy nên ta đã để nó chen vào giữa cuộc chiến đó. Bà không tưởng tượng được vẻ mặt của bọn người khi chứng kiến sức mạnh của Tứ Hồn Nhân lúc đó đâu. Bọn chúng, những kẻ đứng đầu thế giới này hoàn toàn kính sợ. Bọn chúng vừa tôn kính nhưng cũng vừa sợ hãi bọn tôi, giống như những kẻ xâm lược đến từ thế giới khác. Rồi bọn chúng đã tìm ra cách khiến thằng bé trở nên yếu đuối, một đứa con gái, bà có tin nổi không. Một đứa con gái đấy.
Kiều Nhi gật gù, vẫn chú tâm vào câu chuyện.
Nero thì cười một cách chua chát.
- Ta không hẳn là ghét con nhóc đó. Nhưng ta không chịu được cách nó biến Kondo trở thành một đứa ngu ngốc sẵn sàng đâm đầu vào cuộc chiến khốc liệt nhất thế giới này cách đây năm ngàn năm. Kể cả việc nó chọn cách tự phong ấn cả bản thân mình chung với kẻ địch. Nó muốn được chết cùng với đứa con gái đó. Thật ngu ngốc.
- Được rồi. Ta cũng không quan tâm lắm tới quá khứ lâm li bi đát của các người đâu. Nhưng theo cách ngươi nói thì con nhóc này là đứa con gái đó hả? Cái đứa tên Lolita đó.
Nero cười lên những tràng như sấm rền khiến Sica ù cả tai.
- Còn hơn thế nữa kia. Chính con bé này năm ngàn năm trước đã giết chết đứa con gái tên Lolita đó -một-cách tàn-nhẫn-nhất.
Nero cố ý nhấn mạnh những từ cuối như muốn ghẹo gan Ren. Anh vận sức giải phóng sức mạnh của mình khiến làn da trở nên xám ngoét, mái tóc bạch kim hiện ra kéo dài đến tận gót chân. Một tiếng nổ ầm vang lên. Ren phóng vọt chìa cánh tay gân guốc hướng về phía Sica với biết bao phẫn nộ, căm thù.
- Giết Jessica thì Lolita hết kiếp này cũng không tha thứ cho cháu đâu Kondo.
Cấu nói của Nero khiến Ren dừng tay lại ngay sát mặt Sica, suýt chút nữa đã đâm trổ qua tim con nhỏ.
- Lolita.. nàng ấy...còn sống...
Nero cười vỗ nhẹ lên vai Ren: - Không hẳn. Chỉ là kiếp sau thôi, nhưng vẫn là Lolita.
Trong phút chốc Ren trở lại với hình dáng con người dù có hơi tiều tụy và xanh xao. Cái vẻ mặt đờ đẫn nhìn Nero chờ đợi, Jessica không tin được rằng mới lúc nãy chính anh còn muốn lấy mạng mình.
Những giọt nước mắt lại rơi lần nữa.
- Xin chú...hãy cho cháu biết nàng ấy là ai.
Một chút im lặng, Nero đành gật đầu trong tiếc nấc nghẹn ngào của Ren.
****************
Trong dorm của SNSD đang yên tĩnh thì một tia chớp nhá lên giữa phòng khách. Tiếp đó cả bọn Tae Yeon, Yoona rơi ạch ra sàn đau điếng.
- Giờ em đã hiểu tại sao mấy chị ghét dùng "dịch chuyển tức thời" thế.
Yoona nhăn nhó bò dậy. Không khó để cả hai nhận ra mình đang ở dorm với tất cả bọn nhóc khác nằm lăn lóc quanh đó chỉ trừ Sica. Cả Sunny và Soo Young cũng nằm trong số đó với bộ quần áo rách rưới, bụi bặm. Sợ bọn nhóc kia lại tỉnh dậy đột ngột Tae Yeon và Yoona vội chia nhau đưa cả bọn ai về phòng nấy, còn giúp cả Sunny và Soo Young tắm rửa sạch sẽ trước đó.
Tae Yeon tắm xong trước tiên. Nó không ngủ mà pha lấy một cốc sữa nóng ngồi trong bếp. Yoona cũng vừa tắm xong với độc chiếc khăn quấn quanh người. Kể từ lúc tắm trong dòng suối linh hồn đột nhiên nó thấy tự tin với cơ thể của mình hơn.
Tae Yeon đưa cốc sữa ra mời mọc:
- Uống không?
Yoona lắc đầu, mở tủ lạnh lấy chai nước lọc.
- Chị đã gọi cho Shinho unnie chưa?
Tae Yeon gật đầu:
- Chị ấy và mọi người không sao. Nhưng chị không dám nói cho chị ấy biết chuyện của Sica.
- Chị có nghĩ Sica unnie đang ở với Ren oppa không? Cái ông Lôi Thần đó em thật không thể tin được ông ta. Cái cách mà ông ta ném Sica unnie trước cột lửa đó...
Tae Yeon chống cằm mệt mỏi. Nó nói trong khi tay ngoáy đều cốc sữa:
- Ông ta vốn là thế mà. Nhưng ổng cũng không hẳn là xấu đâu dù chị chẳng biết phải kể tốt cho ổng chỗ nào.
Yoona cũng kéo ghế ngồi xuống.
- Unnie nói cứ như biết biết ông ta rõ lắm vậy.
- Không nhiều, nhưng truyền thuyết về ông ta thì Thế Giới Ngầm ai cũng biết. Nếu nói ông ta là vị thần toàn năng nhất hiện nay thì cũng không quá đâu.
Yoona bất giác rùng mình một cái.
- Chỉ nghĩ đến việc ông ta với cái bà Hỏa phượng Hoàng gì đó là em đã lạnh cả người rồi. Mà lúc nãy..., - Yoona ngập ngừng quan sát biểu hiện của Tae Yeon, - chị có thấy Ren oppa hơi lạ không?
Tae Yeon nghiêm giọng:
- Anh ấy là người huấn luyện của chúng ta, Yoona. Phải tin tưởng vào anh ấy hơn chứ.
Yoona xụ mặt xuống. Nó không quen với vẻ mặt nghiêm túc của Tae Yeon những lúc gần đây. Yoona cũng đánh hơi được Tae Yeon biết nhiều bí mật hơn những gì nhỏ nói, chưa kể đến những lần hoạt động một mình mà không cho ai biết. Cả những người trong công ty cũng thuộc Thế Giới Ngầm nữa, nó hoàn toàn không biết cho đến khi Ren tập trung mọi người lại.
Có tiếng mở cửa ngoài hành lang. Yoona nốc vội hết chai nước cùng dép lê lép bép chạy ra ngoài trước tiên. Ren Kingstrong và Jessica Jung cùng bước vào, quần áo sạch sẽ tươm tất cùng dáng vẻ mệt mỏi giống như vừa xong lịch làm việc về.
Sica vẫy tay chào Yoona với nụ cười méo xệch. Nó quăng cho nhỏ bọc bánh chiên còn nóng hổi, nhếch mép với Tae Yeon được một cái rồi lủi thẳng vào phòng.
Yoona đờ người trong vài giây trước khi nhận ra Ren vẫn đứng ở ngoài cửa.
- Oppa không định vào sao?
Ren ngáp dài một cái rồi mới trả lời:
- Không, anh về ngủ một chút. Mà tụi nhỏ đều có ở dorm hết hở?
Tae Yeon cũng bước ra đáp nhanh.
- Dạ. Nhưng anh thấy mệt à. Có cần em...
- Thôi mấy đứa cứ nghỉ đi. Anh đã bảo Shinho sắp lại lịch làm việc hôm nay, ít ra là rảnh được đến bốn giờ chiều. Hi vọng thế.
Nói rồi anh bước ngược trở ra đóng sầm cửa lại. Yoona và Tae Yeon cùng nhìn nhau, bọn nó đánh hơi được sự bất thường phảng phất đâu đó. Nhưng có cho tiền bọn nó cũng không dám đè Ren ra mà hỏi lúc này.
Cửa phòng ở cuối dãy mở ra. Tiffany với bộ đồ ngủ màu trắng điểm những hình con vật trắng hồng xinh xắn, dụi mắt nhìn bọn nó.
- Chào. Hai người dậy sớm thế?
Tae Yeon lúng túng đáp:
- Ờ,..bọn này đói bụng nên xuống lục tủ chút. Giờ vào ngủ tiếp đây, ngủ tiếp.
Rồi cả hai không ai bảo ai chạy thẳng vào phòng trước khi Tiffany định hỏi tiếp.
Tiffany bước xuống bếp uống chút nước. Nó không nhớ được hôm qua mình đã ngủ từ lúc nào, mà giờ thì đầu đau như búa bổ. Tắt hết đèn ngoài phòng khách nó bước trở về phòng leo lên giường ngủ tiếp.
Chiếc điện thoại ở đầu giường báo hiệu tin nhắn. Tiffany không đoán được ai lại nhắn vào giờ này, mà nó thì không thích ai làm phiền lúc nó buồn ngủ như thế này cả.
"Em có thể lên sân thượng một chút được không?"
Nó nhổm dậy ngay khi thấy tên người gửi. Yuri ở giường bên kia trở mình rên khẽ, dường như vẫn đang ngủ say. Nó rón rén rời khỏi giường, mang theo chiếc điện thoại bước đi như một con mèo ra ngoài rồi chạy như bay lên sân thượng. Chỉ cách có mấy tầng mà Tiffany tưởng chừng như phải bước đến tận tầng mây thứ chín, cho đến khi lên được đến cửa lớn. Trời chỉ vừa hừng sáng, những tia nắng đầu tiên lấp ló đằng sau những tòa nhà cao tầng. Và anh đứng đó đợi nó, sát lan can, với ánh mắt xa xăm.
Tiffany chạy vội đến chỗ anh, hơi thở loạn nhịp nhưng vẫn cố hỏi:
- Anh nhắn em có gì không ạ?
Ren không trả lời, chỉ nhìn nó. Tiffany bỗng nhận ra đôi mắt màu xám long lanh, ấm áp hơn mọi lần. Rồi anh ôm chầm lấy nó siết nhẹ.
Tiffany như chết sững vài giây. Hai tay nó đưa lên, lưỡng lự không biết nên ôm chầm lấy hay đẩy anh ra nữa. Cuối cùng nó cũng chọn cách đẩy anh nhưng dường như Ren khỏe hơn nó tưởng.
- Anh...
Ren thầm thì vào tai khiến mặt nó ửng đỏ lên trước ánh bình minh.
- Xin em, hãy để anh được thế này thêm một chút nữa.
Hai người cứ thế ôm chầm lấy nhau thật lâu, không hề biết có người đang quan sát ở đằng sau bức tường. Kwon Yuri, đứa bạn cùng phòng. Có lẽ vì lo lắng khi thấy nhỏ bạn mình vội vã như thế nên nó đã mò theo.
Một chút gì đó bức bối nhưng Yuri không nỡ chen vào giữa hai người. Nó thở dài rồi tự cốc vào đầu mình trước khi bước trở xuống.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Part 1:
Jessica đang nằm ngửa thẳng cẳng trên giường, thở một khách khó nhọc như vừa trải qua một cuộc đua marathon. Một giấc mơ rất thực, mọi thứ vô cùng sống động hiện ra trước mắt khiến lòng bàn tay ướt nhòe mồ hôi, đầu đau như búa bổ.
Đã một tuần sau sự kiện Môn Thần, và nó, một cô gái bình thường bắt đầu gia nhập vào cái thế giới "bất bình thường" cùng một vài chị em khác trong dorm. Jessica biết được Tae Yeon, Yoona, Shinho, và cả Ren, những người thực sự thuộc về Thế Giới Ngầm. Ngoại trừ đám nhóc thì những người khác không mặn mà lắm khi nó đề cập đến chuyện đó, khi Kim Shinho cố tình ngó lơ thì Ren tỏ ra lãnh đạm với nó mọi lúc mọi nơi. Nó đoán được phần nào anh lại làm thế.
- Ngươi lại mơ về tiền kiếp hở? Nhìn vẻ mặt thì chắc giấc mơ đó thú vị lắm nhỉ.
Cái giọng the thé của nó lại phát ra từ cái gương nhỏ để trên bàn ngủ cạnh giường, từ chính cái bóng đang hắt qua gương. Jessica lườm mắt nhìn sang, như quá quen với chuyện này.
- Im đi Gienovar. Cô làm Hyo Yeon thức dậy bây giờ.
Jessica trong gương đưa tay lên miệng cười khẩy, điệu bộ còn đáng ăn gậy hơn cả Sunny.
- Yên tâm. Nhịp thở con bé đó vẫn ổn định, mà nó có dậy cũng chẳng nghe thấy được ta đâu. Cùng lắm thì nó chỉ nghĩ ngươi bị điên thôi.
Jessica dập mạnh cái gương xuống mặt bàn, ngáp một hơi dài thườn thượt bước lững thững vào trong toa lét. Kể từ sau ngày ấy một nhân cách khác bỗng xuất hiện trong nó, có cả tên hẳn hoi - Gienovar. Ban đầu Jessica tưởng mình bị điên. Thậm chí sau khi biết đến Thế Giới Ngầm nó tính đến cả trường hợp mình bị ám nên nói với bọn Tae Yeon biết. Khổ nổi Gienovar mặc nhiên xuất hiện cả trong gương nói chuyện với nó mà bọn nhóc không hề cảm nhận được tí gì. Nó không hề có bursh, nó không thuộc Thế Giới Ngầm.
Gienovar tiếp tục hiện lên cái gương lớn trên tường khi Jessica bực dọc lôi tuýt kem đánh răng ra.
- Giờ mà dậy ngươi không thấy hơi sớm à? Theo kí ức nhận được thì ngươi là đứa thích dậy muộn nhất, ngươi không sợ tụi nhóc kia lại nghi ngờ sao?
Trét kem lên bàn chải của mình, Jessica đáp:
- À, vậy cô nghĩ tôi sẽ lại lăn kềnh ra giường, tiếp tục chịu đựng mớ ác mộng bị kẻ khác săn đuổi lắm hở. Hôm trước mới là bọn quái vật dị hợm, hôm nay đến cả Thiên Binh cũng muốn giết tôi. Chả biết kiếp trước tôi làm gì nên tội nữa.
Gienovar vuốt nhẹ cằm, ra vẻ nghĩ ngợi:
- Nhiều quá, nhớ không hết đâu.
- Chẳng phải đó là lỗi của cô sao! - Jessica hét lên, - Kẻ phạm tội là cô, không phải tôi.
Gienovar nhún vai:
- Thì sao, ta với ngươi cũng chỉ là một thôi. Ta mang kí ức của tiền kiếp cách đây năm nghìn năm, còn sau đó thì chịu chẳng nhớ được gì cả. Ngươi thì vô vọng rồi, thậm chí ngươi còn chẳng biết đến sự tồn tại của Chánh và Tà Thần.
- À há, - Jessica kêu lên, - Giờ đó lại là lỗi của tôi cơ đấy.
- Đúng. Và nếu chúng ta bị giết thì đó là lỗi của ngươi. - Gienovar cao giọng, - Ta không thể kể cho ngươi biết nhiều về chuyện của quá khứ được, đến chừng nào ngươi có thể kiểm soát được sức mạnh cũng như ta hiểu rõ về thời đại này hơn.
Jessica chu mỏ:
- Nhưng tôi làm gì có sức mạnh?
- Vậy nên ngươi mới phải học, đồ ngốc. - Gienovar hét qua tấm gương. - Nếu ngươi kiểm soát được sức mạnh thì bọn ta đâu cần phải nhờ đến bọn Chiến Thần bảo vệ. Mà kẻ đó lại muốn giết ngươi nhất mới đau đầu đây.
Jessica xìu giọng xuống, xòe đôi bàn tay trước mặt mình.
- Gienovar, có đúng tôi đã từng giết Tiffany không?
- Ngươi không cần quan tâm đến chuyện đó, cũng đừng cố tiếp cận gã Tứ Hồn Nhân đó làm gì. Những kẻ khác thì muốn sở hữu ngươi nhưng gã đó sẽ giết ngươi thật đấy.
Ren không hài hước như manager trước, cũng không quan tâm nhiều đến nó. Nhưng Jessica lại thích ở gần anh. Chưa bao giờ nó thích ai nhiều đến vậy.
Nó lại nói, sau khi đánh răng xong.
- Mà Gienovar này, nếu cô thật sự mạnh như cô nói thì sao không điều khiển lấy cơ thể này. Trong truyện cũng hay có mấy trường hợp này mà. Các tính cách tự oánh nhau, ai thắng thì được quyền điều khiển.
Gienovar thở dài:
- Nếu được vậy thì ta đâu phải khổ sở thế này. Ngẫm lại, ta chỉ mới thực sự tỉnh lại khi mụ Hỏa bà bà đó cố đọc nội tâm của ngươi. Ngay cả Tứ Hồn Nhân cũng khó phát hiện, vậy mà Lôi Thần và bà ta lại nhận ra sự tồn tại của ta, thật không thể coi thường được. Giờ ta và ngươi bị ngăn cách giữa hai linh hồn khá lớn, chỉ khi nào gặp nguy hiểm thì ngươi mới có thể để ta chạm vào hồn của nhau. Nhưng việc đó thật nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi.
Nghĩ lại đến trận chiến Thần Môn mà Jessica rùng cả mình. Nó phải thừa nhận với Gienovar là chuyện đó thật nguy hiểm. Nhưng ít ra sau một tuần trò chuyện với Gienovar nó nhận ra tính cách tiền kiếp của mình không độc ác như nó tưởng. Nó hi vọng đó chỉ là một sự hiểu nhầm, nếu không dù chỉ là kiếp trước nó cũng chẳng yên tâm mà giáp mặt với Tiffany được.
Mặc bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, cùng cái áo khoác trùm kín đầu Jessica rón rén bước ra khỏi dorm. Nó dừng lại trước cửa phòng của Ren một lúc, tự hỏi anh có đang ở trong đó không.
- Hắn không có trong đó đâu. Chắc đang bận rộn với lũ Chiến Thần kia.
Gienovar nói thầm trong đầu với nó. Jessica cũng chẳng hi vọng gì nhiều, bắt đầu bước khỏi tòa nhà và làm cái việc mà nó ghét nhất trong đời: chạy bộ!
"Không bao giờ chạy dù có trễ như thế nào!" Đó là câu nói tâm đắc nhất của Jessica, đến giờ vẫn vậy. Nhưng như Gienovar nói để bảo vệ được chính mình thì nó phải tự luyện tập thôi. So với cái nóng hừng hực, mồ hôi khó chịu thì cảm giác đối diện với cái chết còn đáng sợ hơn gắp nhiều lần. Nhất là mỗi đêm nó còn phải hì hục chạy trốn trước sự truy đuổi của đám quái nhân trong giấc mơ. Nó sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra với mình - trong đời thực.
Sau nửa tiếng hì hục, mồ hôi thấm ướt ra cả áo khoác nó mới nhận ra trời đã hừng sáng. Gienovar nói đúng, luyện tập giúp nó sử dụng được một chút năng lượng, gặp bình thường chắc năm phút nó đã nôn thốc nôn tháo ra đường rồi.
Gần về đến tòa nhà của mình Jessica bỗng nghe thấy tiếng phành phạch cùng cơn gió mát rượi phả lên lưng. Yoona trong bộ đồ thể thao không ngần ngại khoe đôi cánh trắng muốt, to khỏe trước ánh mắt thèm thuồng của Jessica.
Yoona nhe răng cười hí hửng:
- Mát không unnie?
Jessica thở phì, kéo mũ trùm xuống để hưởng trọn cơn gió từ đôi cánh chắc khỏe đó.
- Mát. Nhưng em không sợ người khác sợ chết ngất khi thấy cảnh này sao?
- Không có đâu. Em quan sát kĩ rồi mới bay đến chỗ chị chứ bộ.
Yoona nói, thu cánh lại rồi lộn một vòng đáp xuống cạnh Jessica.
- Với lại tụi em có khả năng tạo bursh để người bình thường không thấy gì cả. Thấy tuyệt không, em mới học được đó.
Yoona càng phấn khích khoe thành tích của mình bao nhiêu thì Jessica càng ghen tỵ bấy nhiêu. Nó cũng muốn có một đôi cánh như vậy, cũng muốn được bay thử một lần mà không phải được Yoona hay Tae Yeon ôm sau lưng. Nó phải cố gắng tập thể lực nhiều hơn.
Nó hỏi, sau khi đưa Yoona chai nước của mình:
- Buổi tập hôm nay thế nào?
Yoona đưa chai nước lên miệng:
- Ác mộng! Ren oppa bẻ của em không ít xương sườn, dù nó có lành ngay nhưng cũng đau gần chết. Dù Durandal có mạnh đến mấy thì sao chịu nổi một đấm của anh ấy chứ, vậy mà chẳng bao giờ biết nương tay gì cả. - Vừa nói Yoona vừa vỗ nhẹ vào eo, - Tae Yeon unnie thì thảm hơn, bị Kiều Nhi đốt nám cả mặt tức cười lắm.
Rồi nhận ra vẻ mặt yểu xìu của Jessica, Yoona cảm thấy áy náy vì mình nói hơi nhiều.
Nó vỗ nhẹ lên vai Jessica nói thật:
- Em đã hỏi Gemma đại nhân nhưng ngài ấy cũng nói tốt nhất không để chị dính vào chuyện của Thế Giới Ngầm. Chị không thuộc vào thế giới đó. - Rồi nó đứng dậy, cố tạo không khí, - Mà như vậy cũng hay, em không muốn lại thấy thêm một người thân của mình gặp nguy hiểm như Soo Young unnie nữa. Em thấy mừng cho chị ấy khi được sống như một người bình thường lần nữa.
Jessica cũng đứng dậy, thở một hơi dài thườn thượt:
- Kể cả cậu ấy đang rầu gần chết vì chuyện đó hả? Tin chị đi, cảm giác phải nhờ người khác bảo vệ mình rất khó chịu.
- Em hiểu mà. - Yoona cười qua ánh mắt, thoáng chút buồn nó nói. - Lúc mới có sức mạnh em rất thích, giống như những thứ em từng mơ hồi nhỏ. Nhưng sức mạnh đi kèm với trách nhiệm, dù muốn cũng không thể nằm ngoài trận chiến, cách duy nhất là tiến về phía trước mà thôi.
Bầu không khí ảm đạm bao trùm lấy hai chị em. Lâu rồi Jessica không thấy một Yoona trầm tư, biết lo lắng đến thế. Nó muốn an ủi đứa em cao nghều nghệu một câu nhưng nó vốn không giỏi biểu đạt cảm xúc.
Jessica kéo nhẹ tay áo Yoona cho nhỏ cúi người xuống, đưa tay xoa đầu nhỏ như một người chị mẫu mực. Có lẽ Jessica đã làm thế này với Krystal nhiều lần nhưng Yoona không quen lắm, mặt nó đỏ ửng lên, bờ môi run run như muốn khóc. Mà đúng là những chuyện nó đã trải qua thì ai cũng muốn khóc cả.
Trong không khí lãng mạn sướt mướt giữa hai chị em chợt bị phá bĩnh bởi một cái cốc đau điếng. Dù đang ở hình dáng bình thường nhưng thể lực của Yoona không phải đùa, thế mà vẫn bị cốc cho chúi nhủi về phía trước.
- Mới sáng sớm mà khóc lóc cái gì hả.
Cái giọng "oanh vàng thỏ thẻ" của Soo Young vang lên. Jessica không biết con nhỏ đã ra ngoài từ lúc nào nhưng nhìn bộ đồng phục khô nen nó đoán Soo Young chỉ đi dạo ngang đây.
- Mà, cậu bắt đầu chạy bộ bao giờ thế Sica? - Soo Young hỏi, sau khi ực cạn chai nước. - Chuyện động trời đây.
Jessica ấp úng:
- Ờ, mới,..mới gần đây thôi. Người ta nói chạy bộ tốt cho sức khỏe mà.
Soo Young nhìn thấu tất cả, nó nói ngay vào vấn đề:
- Tập luyện kiểu này không khiến cậu "mạnh" lên được Sica. Cậu không có bursh, nghĩa là không có chút cơ hội nào dù là nhỏ nhất để tham gia vào thế giới khốc liệt này đâu.
- Bộ nhất quyết phải có "bursh" mới được sao? - Jessica cảm thấy như bị coi thường. - Chính bà Gemma từng bảo tớ là vận mệnh của cả hành tinh đó. Chưa kể kiếp trước tớ còn là,...ờ, tớ là...
Jessica ấp úng. Nó cũng chả biết kiếp trước nó là cái gì. Trong giấc mơ nó cũng chỉ biết chạy trối chết khi bọn quái vật đuổi theo bén gót đòi xin tí huyết, nói gì đến thời gian để nghía thử dung nhan của mình. Thứ duy nhất nó nhớ được là khi đó nó cũng có đôi tay và đôi chân bình thường như mọi người.
Soo Young ngắt ngang dòng suy nghĩ của Jessica khi cố bật đôi cánh của mình ra. Không phải đôi. Một trong số chúng giờ chỉ còn là một vệt sáng dài trên lưng. Chiếc cánh còn lại cũng ủ rũ, nhạt màu hơn lúc trước.
- Cậu thấy đấy, cánh của tớ đã bị cắt. Cái còn lại đang mờ dần đi cũng như Bursh cũng dần biến mất. Chẳng bao lâu nữa khi dòng bursh cạn kiện tớ cũng chỉ là một con người bình thường như cậu, hiểu chứ? Không bursh, không có Thần.
Yoona như nổi đóa lên. Nó rít qua kẽ răng:
- Em hứa, em nhất định sẽ bắt ả Ác Thần đó phải trả giá.
Soo Young nói gạt đi:
- Dựa vào em sao? Hơn nữa Shinho unnie đã kể tất cả rồi, cô ta đã cho chị một con đường sống.
Yoona cãi lại:
- Nhưng cũng không được cắt cánh của chị như vậy. Với một Chiến Thần bị cắt cánh khác nào đã chết.
Jessica lao tới bịt mồm Yoona lại nhưng không kịp. Hơn ai hết Soo Young có niềm tin mộ đạo rất cao, cả lòng tự trọng và kiêu hãnh. Thế nên chuyện một Chiến Thần oai hùng lại bị hạ nhục như thế thì còn đau khổ hơn cái chết gấp trăm lần.
Soo Young hắng giọng phá vỡ bầu không khí thê lương nơi đây:
- Sáng nay mọi người rảnh đúng không? Ba đứa mình sẽ đi chơi một bữa cho thỏa thích.
Jessica hào hứng xộc tới ngay:
- Đi, đi. Hôm nay tớ rảnh.
Yoona thì ậm ừ:
- Em không chắc,...tụi mình có được quản lý cho phép không nữa.
- Vậy thì không cần phải nói với quản lý. - Soo Young đáp cộc lốc.
- Chị giỡn thôi phải không unnie! - Yoona kêu lên, - Quản lý là Ren oppa đó. Là Ren Kingstrong đó.
Soo Young sừng sộ:
- Là ông trời thì cũng mặc. Chỉ cần chúng ta không để lộ là được, ban ngày thì oppa cũng bận nhiều việc như người bình thường thôi. Còn lão Park cù lần đó thì bịa đại một chuyện nào đó cũng được. Chẳng đời nào lão phát hiện ra đâu.
Jessica sốt sắng góp ý:
- Nhưng làm sao để không bị phát hiện chỗ đông người đây? Tớ sợ việc phải trùm cả đống vải lên người giữa mùa này lắm rồi.
Soo Young nói một cách tự tin:
- Yên tâm. Tớ đã có cách.
Cái cách mà Soo Young nói hóa ra là dùng bursh tạo ảo ảnh khác lên gương mặt bọn nó, giúp cả bọn có thể chường mặt ra ngoài mà không sợ bị phát hiện. Dù sao trong thế giới bình thường bọn nó cũng là những người nổi tiếng, mà lại nổi tiếng không phải bình thường.
Hiệp đầu tiên cả bọn quyết định kéo đến khu giải trí. Soo Young với cái tướng cao ngồng nó quyết định cho mình một gương mặt rất Tây, tóc vàng mắt xanh cùng cái cằm nhọn quý phái. Nhưng cái giọng oang oang với tiếng Hàn như gió thì không giấu vào đâu được. Yoona đơn giản hơn, thay đổi kiểu tóc ngắn, cho đôi má bầu ra thêm một chút là ổn.
Jessica thì khác, nó đắn đo cả tiếng đồng hồ để chọn cho mình một diện mạo phù hợp nhất. Đó là một gương mặt luôn hiện diện trong giấc mơ của nó gần đây, xinh đẹp, nhẹ nhàng, như một nữ Thần thật sự. Nó không biết người đó là ai nhưng nhìn cách ăn mặc thì chắc cũng đã mấy ngàn năm trước là ít. Nhưng đúng là gương mặt đó còn gây chú ý mọi người hơn cả nó trước đây sự xinh đẹp quyến rũ đó. Ngay đến Soo Young và Yoona cũng còn thấy ganh tỵ.
Gienovar ngay từ đầu đã không đồng ý cho chuyến đi này. Ả nói:
- Ngươi có điên không mà lại ra ngoài đường lúc này hở. Falcon đã bị phế, Farael thì vẫn chưa hoàn thiện, ngươi sẽ là mồi ngon cho "bọn chúng" đó đồ ngốc à.
Jessica đáp:
- Nhưng chắc không ai nhận ra gương mặt này đâu ha.
- Ngươi ngốc thật đấy hả? - Gienovar lớn giọng, - Bursh ảo ảnh chỉ che mắt được bọn người thường, gặp sát thủ thật sự thì ngươi tiêu là cái chắc. Hơn nữa, tại sao ngươi lại chọn gương mặt này?
Jessica hí hửng: - Trông không đẹp sao? Tôi đã thấy cô gái này trong giấc mơ gần đây, cô ta hay cười với tôi, rất vui. Chắc là bạn thân của tôi kiếp trước hở?
Gienovar cố tình lờ đi câu hỏi. Ả lầm bầm như tự nói với mình:
- Lẽ ra ta phải nghĩ tới trường hợp này sớm hơn. Giờ chỉ hi vọng là không ai nhận ra gương mặt đó, không thì rắc rối to rồi đấy.
- Sẽ không có chuyện gì đâu mà.
Jessica cười lớn, lí lắc chạy đến chỗ quầy kem cùng bọn bạn. Hôm nay nó cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn bình thường, không phải vì bị nhốt trong dorm với đống lịch làm việc giết người mà đơn giản nó không thích vận động nhiều. Nhảy múa vốn đã là cực hình với nó rồi.
Hay là nó đã được nhận sức mạnh của Gienovar. Nó nghĩ, cắn một miếng kem thật to nhìn chằm chằm sang cây cột đèn bằng sắt trước mặt. Rồi khi mọi người không để ý nó đấm một cú thật mạnh vào cây cột kêu "koong" lên một tiếng buốt tai.
Cây cột đèn không xi nhê gì nhưng Jessica thì có, nó ôm lấy tay ngồi xuống, đau chảy nước mắt.
Gienovar đọc được nội tâm của nó nên định mắng xối xả thì bọn Yoona đã trờ tới ngay:
- Chị có sao không? Sao tự nhiên lại đi thử sức với cây cột sắt thế?
Yoona xoa nhè bàn tay Jessica, truyền bursh giúp nó bớt đau hơn.
Soo Young ngồi xuống nhìn nó chằm chằm. Trong đôi mắt xanh xa lạ đó, Jessica tưởng chừng nhỏ đang nhìn thấu vào tâm trí nó.
- Đừng bao giờ cố làm như vậy nữa. Cậu không có bursh, nếu cứ bắt chước bọn tớ thì người bị thiệt chỉ là cậu thôi.
Jessica gật đầu ậm ừ cho qua chuyện, mặt nó đỏ nhừ lên vì xấu hổ. Hai đứa kia không bận tâm về điều đó lắm, chúng kẹp nách Jessica hai bên lôi nó đứng dậy cùng chạy nhanh về phía trước. Bọn nó không muốn phí phàm khoảng thời gian rảnh rỗi quý báu này.
Sau mội hồi thử đủ các món ăn nhanh, chơi đủ các trò mà cả bọn muốn, chúng cũng đến khu sở thú của khu. Jessica bắt đầu thấy đuối dần đi nên ngồi đại xuống cái dãy ghế dài bằng gỗ cạnh chuồng sư tử, trong khi hai đứa kia dắt tay nhau vào toa-lét gần đó.
Nó nói thầm trong đầu với Gienovar:
- Cô còn giận đấy hả? Giờ bọn tôi sẽ về ngay đây. Thấy không, có chuyện gì xảy ra đâu.
Gienovar rít qua kẻ răng:
- Ngươi nghĩ vậy thật sao? Bọn chúng đã bắt đầu hành động rồi.
Jessica ngạc nhiên:
- Hành động gì?
Ngay lúc đó Gienovar giúp nó ngẩng đầu lên nhìn hai bóng người áo đen, mũ sụp trùm kín đầu cùng bước vào toa-lét. Chẳng cần đến mười giây một tiếng nổ ầm vang lên hất tung cả trần nhà khu đó.
- Soo Young! Yoona!
Jessica hốt hoảng đứng dậy. Nó chạy nhanh về phía đó nhưng đầu đụng mạnh vào một màn chắn vô hình bật ngược trở lại.
- Bọn chúng đã cô lập cả khu này rồi. - Gienovar nói trong đầu nó, - Yên tâm, bọn bạn ngươi không sao, ta vẫn cảm nhận được bursh của chúng. Nhưng chúng không bảo vệ ngươi được đâu.
Tiếng nổ lại phát ra lần nữa, lớn hơn ở các khu gần đó. Lẫn trong đám gạch đá rơi xuống có cả những nạn nhân vô tội, cơ thể dập nát bê bết máu. Một người phụ nữ nằm gần nó nhất trong cơn hấp hối vẫn cố với tay về phía nó trước khi gục xuống hoàn toàn.
Điều kinh khủng này khiến Jessica không thể chịu đựng nổi. Nó quỳ sụp xuống, hai tay ôm mặt bật khóc thành tiếng.
- Giờ không phải lúc để yếu đuối đâu Jessica. Mục tiêu của bọn chúng là ngươi, nhưng bọn chúng không thể dò ra nên nhắm vào bọn bạn ngươi trước tiên. Những kết giới này bọn chúng đang chia từng nạn nhân có mặt trong đây ra.
- Để làm gì? Bọn chúng là ai? - Jessica gào lên. - Tại sao lại phải giết người như vậy?
Gienovar cũng hét lại làm tim Jessica rung lên:
- Ta không biết. Nhưng ta đã cảnh báo với ngươi rồi. Chính ngươi mới là kẻ gây ra cái chết cho bọn họ. Là ngươi!
Lời của Gienovar khiến nó không thể phản bác được gì. Điều đó khiến nó càng suy sụp hơn.
Bỗng một cảm giác lạnh buốt bao trùm lấy Jessica. Nó bắt đầu cảm nhận được những luồng khí mà nó chưa hề biết tới trước đây, những luồng sát khí nhắm vào nó.
Nó liếc mắt nhìn sang những khu kết giới gần đó, nơi những người bị nhốt đang cố gập theo lên màn chắn. Bọn thú dữ, không biết Jessica có bị hoa mắt không mà thấy bọn chúng dường như to lớn hơn bình thường, quanh người tỏa ra lớp khói mỏng màu đen sậm. Bằng sức mạnh kinh hồn bọn thú húc gãy cả chắn song lao vào các nạn nhân.
Những tiếng kêu gào đau đớn vang lên quanh Sica biến khu sở thú hiền hòa phút chốc trở thành địa ngục. Những tiếng đó nhanh chóng tắt lịm đi, nhường chỗ cho bọn ác thú rú lên báo hiệu cơn khát máu của chúng.
Jessica sợ hãi ngội rụm xuống dưới đất, hai tay bịt chặt tai lại không muốn nghe thấy những âm thanh thê lương ghê rợn đó nữa. Nhưng cái tiếng kẽo kẹt của những chấn song bị bẻ cong lại vang lên mồn một bên tai. Nó quên mất là mình đang ở cạnh chuồng sư tử - một trong những loài vật nguy hiểm nhất hành tinh.
Jessica run lên bần bật khi chứng kiến cái đầu to bè bờm lồm xồm che gần hết cả cái thân phía sau của con hùng sư. Đôi mắt vàng vô hồn sáng rực giữa ban ngày nhìn chòng chọc vào nó một cách thèm thuồng, không giấu mớ nhớt dãi chảy ra từ kẻ răng.
Con sư tử bước từng bước chắc nịch về phía nó. Jessica cảm giác mặt đất đang rung lên theo mỗi bước chân. Và rồi con hùng sư bắt đầu hạ thấp người khi còn cách Jessica cả chục mét, nhe hàm răng trắng nhởn gầm gừ. Không, nó đang cười. Jessica cảm nhận được là nó đang cười, nụ cười của một con ác quỷ.
- Bọn thú đã được truyền quỷ khí, e rằng một Chiến Thần bình thường cũng không làm gì được chúng. - Gienovar vẫn bình tĩnh nói trong đầu Jessica, - Nhưng nó vẫn chỉ là một con thú, nếu ngươi không cử động thì...
Đã quá muộn. Jessica nghe theo lời bản năng vụt dậy chạy sang hướng bên phải trong sự hoảng hốt của Gienovar.
- Ngươi điên rồi!
Và con sư tử không đợi lâu khi bật thật cao phóng vọt tới, bộ móng vuốt đồ sồ xòe ra chỉ muốn đè nhỏ xuống, xé nạn nhân ra làm hai chỉ với một cú tát.
end part 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com