Chương 32.2: Final Act
Edit : Max, Kiều Anh and Jou.
Đôi lời của editor : (Max) Tại vì là chương cuối, nên mình có chỉnh lại cách xưng hô cho hai bạn ấy. Để thể hiện tình cảm mặn nồng ý mà ^^. Hihi max chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Lương Trạch lại cứ thích đi chậm, nói đi bên trái cậu ta nhất quyết rẽ phải, lộn xộn một hồi cuối cùng dừng lại trước một quầy bán mặt nạ.
"em muốn làm gì?"
"... Soái ca... Em thích cái mặt nạ kia...."
Hàng Hàng cúi đầu, nhìn thấy 1 cái mặt nạ loại dùng trong vũ hội cung đình, ngồi xuống xem, thiết kế cũng được không tồi.
"Anh xem. Em có thể mua hông?"
Lương Trạch ngồi xuống cọ cọ vào người Hàng Hàng làm nũng .
"bao nhiều tiền?"
Hàng Hàng hỏi người bán.
Chủ hàng là một người đàn ông trên 30 tuổi, trừng mắt.
"260 nhân dân tệ "
"đi", Hàng Hàng nghe xong lập tức đứng bật dậy.
"soái ca!"
"đi" Hàng Hàng xốc Lương Trạch đứng dậy.
Chủ cửa hàng vừa thấy vụ làm ăn này không được, vội vàng đứng dậy.
"Tiểu ca anh trả bao nhiêu? Anh nói tôi nghe xem"
"60 nhân dân tệ" Hàng Hàng lên tiếng.
"Anh đùa tôi có phải không, cái mặt nạ này của tôi..."
Người này nói một hồi, Lương Trạch vừa nghe vừa gật đầu, không hay từ bao giờ Hàng Hàng đã đi mất rồi.
"Vị tiểu ca này nhìn xem, nói với cậu ta tôi không nói được, cậu biết nhìn hàng, cậu cũng xem nửa ngày rồi, trả 180 nhân dân tệ, cậu cầm đi, chọn bất cứ cái nào cậu thích"
Lương Trạch sắp khóc rồi.
"Tôi thích cũng không ích gì đâu, tiền đều ở trên người anh ấy rùi!"
"Hàng Hàng" Lương Trạch đuổi theo.
Chủ quầy vẻ mặt tức giận.
"Coi như hôm nay tôi xui xẻo đi, 60 nhân dân tệ oke, cậu xem mau mua giùm tôi đi"
Lương Trạch vừa chạy vừa nghe thấy ông chủ nói, kêu to.
"Soái ca à! Ông ta bán rồi!"
Hàng Hàng đứng lại, rút ra 100 nhân dân tệ, quay người lại, đưa cho ông chủ.
Lương Trạch cảm thấy hoàn toàn hài lòng cầm trên tay mặt nạ và tiền thối lại, giơ mặt nạ đong đưa đi bên người Hàng Hàng.
Hàng Hàng nhìn cậu ta, cười. Lương Trạch thật giống một đứa trẻ có lớn mà chưa có khôn vậy. Nói đến cũng thật trùng hợp, tầm mắt vừa phóng ra đã thấy cái đầu gấu mua món hàng của Lương Trạch, giờ đây là trong vòng tay của cô gái kia, vừa nhìn liền thấy là đang tìm anh ta, vẻ mặt lo lắng.
"Đưa anh mặt nạ".
Hàng Hàng giật lấy mặt nạ của Lương Trạch, đeo lên. Đừng nói ta thất đức, hàng cũng đã bán rồi, sao có thể trả lại!
"Soái ca! Anh cũng thích sao?" Lương Trạch không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Hay là chúng ta quay lại mua thêm một cái nữa đi?"
"Đi nhanh chút đi".
Hàng hàng kéo tay Lương Trạch,
Lương Trạch không hiểu nên hai mắt vẫn đảo quanh, trước khi tên đầu gấu hô lên.
"đó không phải là con gấu của em sao".
Hàng Hàng nhanh chân nhanh tay mà bịt miệng Lương Trạch lại, kéo Lương Trạch một mạch chạy thẳng ra khỏi chợ đồ cũ.
"Soái ca anh được lắm nha!"
Lương Trạch bị nhét vào trong xe, không hiểu chuyện gì.
"Cầm lấy mặt nạ của em này, chúng ta chạy thôi"
Sau khi về đến nhà, Hàng Hàng ở trước miếng bùa đã xin hồi tết âm lịch năm nay lạy nửa ngày.
"Ấy, em thật tiếc những thứ bảo bối đó của em, chẹp chẹp ...".
Lương Trạch vẫn ở một bên mà cảm thán.
Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, thật muốn tháo cái óc của Lương Trạch xuống làm trái banh mà đá một phát.
Chạng vạng tối trời vừa mưa vừa tuyết, trời tối đen như mực, Lương Trạch căng mắt nhìn những ký tự trên màn hình, lại giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như sắp đến tận thế vậy, sáng sớm rõ ràng trời vẫn đẹp mà.
Ta là soái ca: soái ca! Anh nhìn bên ngoài mà xem!
Tình yêu 123: năm nay khác thường quá.
Ta là soái ca: Soái ca à. Em thấy hình như trái đất sắp nổ rồi.
Tình yêu 123:....
Ta là soái ca: Lúc này mà lại vừa mưa vừa tuyết, đáng sợ quá.
Tình yêu 123: Trái đất bắt đầu trả thù nhân loại rồi.
Ta là soái ca: Anh xem đúng vậy đó!
Tình yêu 123: mùa hè năm ngoái, anh có đọc tin bên Châu Âu có người chết vì nóng đó.
Tình yêu 123: mùa đông, lại có người lạnh cóng đến chết.
Tình yêu 123: thế này cũng coi như sự báo thù của tự nhiên.
Ta là soái ca: haizz.
Tình yêu 123: hahaha.
Ta là soái ca: haha.
Tình yêu 123: người sao hoả.
Tình yêu 123: anh phải nịnh em cho tốt mới được.
Ta là soái ca: haha! Được đó!
Tình yêu 123: sau này nếu không thể ở trái đất nữa.
Tình yêu 123: em đưa anh lên sao hoả với nhé.
Ta là soái ca: đến lúc đó đưa anh đi di dân.
Ta là soái ca: vui chết mất.
Tình yêu 123: ừm ừm.
Ta là soái ca: cho anh thẻ xanh thông hành luôn đó nha.
Tình yêu 123: còn phải mang theo sóc bông của chúng ta nữa .
Ta là soái ca: okey bấy bề.
Tình yêu 123: người sao hoả thật tốt.
Ta là soái ca: tất nhiên rồi! Dân sao hoả tốt lắm đó.
Tình yêu 123: lại còn rất nhiệt tình.
Ta là soái ca: hahaha, ấy, đúng rồi, có cái này chưa hỏi anh, anh xem thế nào?.
Tình yêu 123: đợi anh xem đã.
(2 phút sau).
Tình yêu 123: dịch KJ? (1)
Ta là soái ca: vị việt quất đó! (2)
Tình yêu 123: ...
Hạnh phúc chân thật và hạnh phúc giả dối khác nhau ở chỗ, cái đầu tiên thì trả giá trước sau đó mới hưởng thụ, cái thứ hai là hưởng thụ xong rồi mới trả giá.
Mà cái gọi là tình yêu, người thông minh khẳng định không đạt được nhiều bằng kẻ hồ đồ. Cứ chuyên tâm công tác, đừng nghĩ đến tiền, tiền sẽ đến nhanh hơn.
( Max : Cái này nghe sao giống mấy người gương mẫu lắm này! ^^ )
(1) dịch KJ : một loại dầu bôi trơn khi quan hệ. Có nhiều loại nhưng trạch lại chọn mùi việt quất =))))). Ham hố ghê thật haha :">
(2) mùi vị việt quất : cái này có nghĩa là màu xanh giống màu xanh lam của trái việt quất ý mấy bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com