Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 111. Một vụ mưu sát vô cùng nổi tiếng

Tất cả các kế hoạch đều tiến hành đâu vào đấy.

Ngay cả Trang Lạc định đứng ngoài cuộc cũng trở thành một thành viên của kế hoạch.

Lâm Chiếu Hạc nghĩ hắn chỉ đùa chuyện hắn sẽ tham gia việc mưu sát chính mình nhưng ai ngờ vài ngày sau, cậu lại biết được từ hắn rằng hắn đã là thành viên của Hội Chạng Vạng.

Hội này thu nạp hầu hết các thành viên của phái phản đối, những người này đã chống lại sự xuất hiện của thần ngay từ khi bắt đầu. Ngay cả khi bọn họ thất bại cũng không nản lòng.

Bây giờ lại thêm cái dáng vẻ không đáng tin cậy của thần đã làm cho thế lực này lập tức hồi sinh, thay đổi sự suy giảm trước đó và gần như áp đảo phái ủng hộ.

"Nhìn xem, bản thân mình còn không phải thứ gì tốt thì chẳng lẽ có thể viết ra một thánh nhân cao quý à?"—— Sự chế giễu trong lời nói này chân thật đến nỗi những người từng thuộc phái ủng hộ không biết phản bác như thế nào.

Cái tên Trang Lạc này hóng drama không chê chuyện này lớn, người ta còn chưa mời hắn đã tự chui vào rọ. Lâm Chiếu Hạc hỏi hắn tích cực như vậy làm gì, hắn nói cái này không tích cực tý thì không thể thể tự chọn cách chết cho mình được.

Lâm Chiếu Hạc: "..." Anh thực sự càng nghĩ càng thoáng.

Người thỏa thuận với Trang Lạc rõ ràng sợ vị thần không có tố chất này lại nghĩ ra mấy chuyện xấu khác, dường như là cố gắng hết sức xây biệt thự cho hắn. Chỉ trong vài ngày căn nhà đã bắt đầu thành hình, đột ngột xuất hiện một tòa nhà bê tông cốt thép đứng giữa lòng thủ đô quả thực như cho mỗi người trong nước một cái tát nặng nề.

Ngay cả thủ đô cũng nhường rồi thì cần gì mặt mũi nữa?

Trang Lạc đang chờ sửa nhà, mấy ngày nay hắn không có việc gì liền nằm lười ở nhà xem gameshow. Lâm Chiếu Hạc nhìn dáng vẻ chán nản của hắn còn nói sếp, gần đây anh rảnh rỗi quá đó.

Trang Lạc: "Đây không phải là hồi quang phản chiếu* à?"

(*Hồi quang phản chiếu là một từ Hán Việt, sự minh mẫn cuối, lời tạm biệt cuối, vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.)

Lâm Chiếu Hạc dở khóc dở cười, hỏi kế hoạch của mấy anh thế nào rồi.

"Bây giờ chờ sửa nhà, sau đó thực hiện một điều ước." Trang Lạc nói: "Sau khi thực hiện điều ước có thể cho đi được rồi..."

Lâm Chiếu Hạc: "Anh thật sự có thể làm được?" Cho dù vị thần này có đáng ghét thế nào đi chăng nữa, tốt xấu gì cũng có thể coi là cứu nhân loại. Ra tay với hắn thực sự có chút vắt chanh bỏ vỏ*.

(*gốc: *卸磨杀驴 đây là thành ngữ TQ chỉ việc giết lừa sau khi dùng sức nó để chở cối xay hoặc hàng hóa. Nó được dùng để ám chỉ việc đuổi người đã làm việc cho mình. Cũng giống câu vắt chanh bỏ vỏ: bòn rút hết sức lực của người khác, đến khi thấy họ không còn hữu dụng nữa thì bỏ đi không thương tiếc.)

Trang Lạc: "Vậy em nói xem nên sắp xếp hắn ta như thế nào?"

Lâm Chiếu Hạc sửng sốt.

"Một vị thần với tính cách tệ hại nhưng không gì làm không được dù đặt ở đâu cũng là một quả bom hẹn giờ." Trang Lạc không tim không phổi cười giống như đang nói về một người không liên quan gì đến mình: "Tiểu Hạc, cho dù hắn hoàn hảo cũng sẽ có người muốn mạng của hắn..." Trong trí nhớ của hắn, một vị thần vô hại như Lâm Chiếu Hạc còn bị ám sát, chứ đừng nói đến tình hình hiện tại.

Lâm Chiếu Hạc không còn lời gì để nói, Trang Lạc nói có lý, sau khi giải quyết mọi chuyện thì xử lý thần thế nào là vấn đề lớn.

Trang Lạc dừng một chút: "Ngày mai có đại hội, em có muốn đi cùng anh không?"

Lâm Chiếu Hạc: "... Về cái gì?"

Trang Lạc nói: "Đương nhiên là——"

Đại hội giết thần.

Lâm Chiếu Hạc vẫn nghĩ Trang Lạc đang nói đùa cho đến khi đến hội trường. Mãi đến khi thấy nam nữ ngồi trên bàn dài cậu mới nhận ra Trang Lạc đang nghiêm túc.

Không chỉ đang nghiêm túc mà rõ ràng Trang Lạc còn là nhân vật quan trọng trong hội trường bởi vì ngay khi hắn ngồi xuống, hầu như tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện nhìn hắn chằm chằm.

"Biệt thự sẽ xây xong sớm thôi." Người chủ trì đại hội cũng chính là thanh niên trẻ đẹp từng giao dịch với thần, anh ta đeo cặp kính gọng vàng trông vẫn giống một vị Bồ Tát sống nhưng những lời anh ta nói khiến mọi người cảm thấy ớn lạnh, anh ta nói: "Có thể gã sẽ đưa ra những yêu cầu khắt khe hơn, mọi người đã tìm ra cách nào chưa?"

"Không phải đã chuẩn bị sẵn mấy phương pháp ám sát rồi à?" Ai đó nói: "Tôi nghĩ nó khá đáng tin."

"Những thủ đoạn đó quá đơn giản, dù sao gã cũng là thần." Cậu thanh niên nói: "Tốt nhất là nên có một cách không sơ hở tý nào..." Anh ta quay sang nhìn Trang Lạc và Lâm Chiếu Hạc.

Vẻ mặt Trang Lạc lạnh lùng chống cằm hỏi: "Sao?"

"Mọi người đều biết anh Trang có năng lực gì." Thái độ của cậu thanh niên với Trang Lạc rất thận trọng: "Nếu anh Trang có thể ra tay tất nhiên sẽ là biện pháp tốt nhất."

Năng lực Trang Lạc rất mạnh, nguồn gốc của hắn còn là một bí ẩn, không ai biết năng lực của hắn đến từ đâu. Nổi tiếng nhất là ngọn lửa xanh có thể thiêu đốt linh hồn bằng một tay, linh hồn chưa tan lửa xanh cháy mãi, quả thực là một kỹ năng cần thiết để giết người diệt khẩu.

Nếu Trang Lạc có thể giải quyết được thì tất nhiên sẽ là cách tốt nhất, chỉ là lúc này nhìn thái độ của Trang Lạc xem ra hắn không có hứng thú với chuyện này.

Trang Lạc thật sự không có chút hứng thú nào với việc ra tay, hắn không muốn nhúng tay vào. Lúc đưa Lâm Chiếu Hạc tới đây chỉ thiếu mỗi đem theo hạt dưa đi ăn dưa xem kịch, khi nhắc đến tên mình thì thậm chí còn không ngẩng đầu lên, trên mặt chỉ thiếu điều treo dòng chữ không hứng thú.

Lâm Chiếu Hạc cũng phát hiện cha Trang Lạc đến đây chỉ để ăn dưa xem kịch, nhất thời dở khóc dở cười. Nhưng lại nói tiếp, cảnh này thật sự rất thú vị, nhìn một đám người lên kế hoạch ám sát mình mà mình còn tham gia vào trong đó thật sự là có chút giống hài kịch đen*.

(*Hài đen là một thể loại hài kịch sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, bắt nguồn từ những vấn đề mang tính cấm kỵ và được xem là tương đương với bối cảnh trước đây của thể loại "gallows humor". Cụm từ black humor (bắt nguồn từ humour noir trong tiếng Pháp) được đặt bởi nhà lý luận theo chủ nghĩa siêu thực André Breton vào năm 1935 nhằm chỉ ra một thể loại con giữa hài kịch và trào phúng, khi tiếng cười được dựa trên sự nhạo báng và hoài nghi với những chủ đề như cái chết.)

Một đống kế hoạch ABCD vớ vẩn được vạch ra, nếu tất cả đều thành công thì có thể nghiền nát vị thần kia. Cuối cùng mọi người đã quyết định sẽ làm điều đó ngay khi thần thực hiện điều ước.

Trang Lạc tính toán thời gian nói mình vẫn còn hai tuần để sống.

Thấy hắn không quan tâm, Lâm Chiếu Hạc ngửa mặt lên trời thở dài nói anh không có chút oán hận nào với những người muốn giết anh này sao?

Trang Lạc nói thật ra cũng có nhưng hắn oán hận vì sao bọn họ không làm sớm hơn, hắn phải tiếp tục khạc nhổ tận hai tuần, giờ hắn không nghĩ ra được lời chửi bới nào.

Cũng chỉ vì duy trì hình tượng không có tố chất, có thể thấy Trang Lạc đã cố gắng hết sức.

Ngoại trừ một số tác dụng phụ về mặt tâm lý do vị thần này mang lại, sự thay đổi trong cuộc sống của mọi người rõ ràng tốt hơn thậm chí có thể nhìn thấy tốc độ bằng mắt thường.

Tất cả các công trình kiến trúc trong khu vực dung hợp bị ảnh hưởng đã được khôi phục lại trạng thái ban đầu, tòa tháp xuất hiện khi Lâm Chiếu Hạc biến thành thiếu nữ Chuối Vàng cũng đã biến mất. Ngoại trừ vẫn còn thấy một số nhân vật của không gian giả tưởng có hình dạng kỳ lạ đi trên đường thì dường như gần giống với lúc trước khi dung hợp, những người đang vật lộn để tồn tại trong thảm họa cuối cùng đã có được sự bình yên thanh bình như mơ ước, ngay cả ngành công nghiệp tác phẩm giả tưởng bị cấm trước đó cũng đã bắt đầu phục hồi.

Lâm Chiếu Hạc đã nhìn thấy sự khởi đầu của nhiều tiểu thuyết trên Internet, mặc dù đang là hoạt động lén lút nhưng đã dần có dấu hiệu của sự hồi sinh nền văn hóa.

Đời này Lâm Chiếu Hạc là một tác giả viết truyện trên mạng, lúc này tất nhiên cũng có ý muốn nhưng cậu cố gắng kìm nén. Trang Lạc thấy vậy liền giúp cậu yên tâm lớn mật viết,hắn nói những ngày khó khăn của chúng ta đã qua.

Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Sao lại đã qua?"

Trang Lạc nói: "Bởi vì... Anh sẽ chết."

Lâm Chiếu Hạc: "..." Không biết nên nói gì một lúc lâu.

Lời này nghe có vẻ như đang đùa nhưng đang rất nghiêm túc, sau khi biệt thự được xây dựng, chính phủ quyết định tổ chức một buổi lễ hoành tráng cho thần, bọn họ lên kế hoạch để thần thực hiện điều ước mà hắn đã hứa trong buổi lễ.

Vị thần thích việc lớn hám công to tất nhiên sẽ không từ chối cơ hội được nổi bật. Tham lam và thô lỗ như hắn ta cũng muốn được mọi người kính trọng yêu thích, dường như hắn ta hoàn toàn không nhận ra mình đã trở thành kẻ thù của toàn thế giới và vẫn đang mơ mộng về một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai...

Thời gian diễn ra buổi lễ được ấn định vào đêm biệt thự hoàn thành. Trước một ngày, Lâm Chiếu Hạc nhận được điện thoại của Lâm Yên, cậu không ngờ Lâm Yên lại nhắc khéo cậu có người sẽ ra tay với Trang Lạc.

Chỉ một số ít người biết thần là Trang Lạc, Lâm Chiếu Hạc không ngờ Lâm Yên lại tốt bụng như vậy, cậu ta thật sự gọi điện nhắc nhở cậu.

"Đừng lo." Lâm Chiếu Hạc nói: "Anh ấy tự có cách, nhưng ngược lại không phải cậu hận thần muốn anh ấy chết sao?"

Quả nhiên Lâm Yên im lặng một lát: "Không phải tôi ghét thần."

"Vậy là gì?" Lâm Chiếu Hạc hỏi.

Lâm Yên nói: "Thứ tôi ghét là những ham muốn đó."

Lâm Chiếu Hạc im lặng, cậu nhớ trong game vẻ mặt mình trống rỗng ngồi trong phòng, cậu không am hiểu mặt tối của bản chất con người như Trang Lạc tất nhiên sẽ có kết cục thê thảm.

Mà Trang Lạc rõ kế hoạch ám sát này hơn Lâm Yên, thậm chí hắn còn quyết định chọn một trong những cách chết yêu thích của mình.

Lâm Chiếu Hạc nhìn hắn vô cùng hứng thú, bất đắc dĩ nói: "Sếp, anh vui như vậy làm gì?"

Trang Lạc uất ức nói: "Cuối cùng không cần tăng ca nữa Tiểu Hạc không cho anh vui à?"

Lâm Chiếu Hạc: "..." Có lý đấy.

"Em thấy đó, bọn họ có nhiều ý tưởng vậy, nếu tất cả đều thất bại chẳng phải khiến người ta thất vọng à?" Trang Lạc nói.

Lâm Chiếu Hạc hỏi: "Vậy anh định làm gì?"

Trang Lạc vỗ tay: "Anh định làm một nghi thức tạm biệt kinh thiên động địa! Khiến mọi người mãi mãi nhớ tới anh!"

Nhìn biểu cảm Trang Lạc thật sự không phải đang nói đùa, sự tà ác trong mắt hắn gần như biến thành sự thực.

Lâm Chiếu Hạc nghi ngờ ngày mai tên này sẽ làm ra chuyện lớn, bèn hỏi: "Sếp, anh muốn làm gì?"

Trang Lạc cười nói: "Đến lúc đó em sẽ biết." Dừng một chút: "Đương nhiên sẽ không làm Tiểu Hạc thất vọng!"

Sau đó, Lâm Chiếu Hạc theo dõi toàn bộ quá trình phát hiện tên Trang Lạc này không những không làm cậu thất vọng, mà còn cố hết sức không làm người muốn giết hắn thất vọng——

...

Hôm nay là thứ sáu, một ngày đầy nắng sau một đêm đổ tuyết. Sau một ngày làm việc đầy mệt mỏi, cuối cùng mọi người có thể trở về với sự ấm áp trong ngôi nhà của mình, ăn những bữa ăn nóng hổi và xem một số chương trình giải trí.

Kể từ khi khu dung hợp nhất biến mất, cuộc sống của mọi người đã trở lại đúng hướng. Sáng chín giờ đi làm chiều sáu giờ tan ca, cuối tuần nghỉ ngơi, không phải lo lắng về tính mạng, quả thực là một cuộc sống trên thiên đường.

Tưởng tượng ngày mai mình có thể ngủ nướng, Lý Viện liền bật cười vui vẻ, cô là một người bình thường của thế giới thật, cô có thể đầy đủ tứ chi sống cho tới bây giờ cũng không dễ dàng gì.

Bóng tối kéo dài cuối cùng cũng có ánh dương chiếu rọi, Lý Viện cảm thấy thức ăn ấm áp chui vào dạ dày, lan từ dạ dày ra xung quanh khiến toàn thân cô thoải mái.

"Xem tin tức đi." Mẹ cô ngồi đan áo len bên cạnh nói: "Mẹ nghe nói hôm nay thần sẽ thực hiện một điều ước, nếu thực hiện điều ước sẽ không còn khu dung hợp nữa."

Lý Viện khịt mũi: "Thật sao? Vị thần đó khá đáng ghét, chắc anh ta không hối hận nửa chừng đâu đúng không?"

Người mẹ nói: "Không đâu nhỉ?"

Vấn đề này mọi người đã bàn bạc suốt nửa tháng, nghe nói ước nguyện đáng lẽ phải thực hiện từ lâu đã bị vị thần này trì hoãn khiến hy vọng của mọi người với hắn ta càng ngày càng thấp.

Lý Viện cũng không thích vị thần này, hắn vừa thấp vừa béo, bụng phệ đầu trọc điều này khiến Lý Viện nhớ đến thằng sếp đáng ghét trong công ty cô làm chuyên quấy rối tình dục nhân viên nữ lúc trước khi dung hợp. Cô uống một ngụm canh, thấy tên thần kia vô cùng trang trọng vác cái bụng càng lúc càng to đi lên sân khấu rất, dưới ánh đèn, khuôn mặt xấu xí sáng bóng làm dạ dày Lý Viện thấy không thoải mái.

"Tôi sẽ chỉ nói vài lời." Thần đã có một mở đầu tuyệt vời.

Lý Viện nghe câu này mà sắp gục ngã, nước mắt như muốn trào ra luôn rồi, cô nghẹn ngào: "Mẹ, sao chúng ta lại có một tên thần như vậy?"

Mẹ cô rất bình thản, chứng kiến động thái đó của thần linh cũng không cảm thấy khó chịu, bà chỉ ngước mắt lên nhẹ nhàng nói: "Viện Viện, làm người không thể quá tham lam."

Lý Viện hỏi: "Như thế nào là quá tham lam?"

"Nhìn xem." Mẹ nói: "Trước khi cậu ta đến, chúng ta thậm chí còn không có một nơi an toàn để sống nhưng bây giờ chúng ta đã có, cũng không còn sợ sẽ chết một cách khó hiểu vào một ngày nào đó, cái này đã là một món quà tuyệt vời rồi." Người phụ nữ gần sáu mươi tuổi vừa đan áo len vừa nói chuyện phiếm: "Có thể đồng hành cùng con tới già là mẹ đã thỏa mãn rồi."

Lý Viện không nói nên lời, cô vốn tưởng rằng mình sẽ nghe thấy những lời oán giận quen thuộc đó từ miệng mẹ cô nhưng cô không ngờ mẹ mình lại dễ dàng hài lòng như vậy. Có điều thật tiếc khi có rất ít người như mẹ cô, chỉ cần cô đi ra ngoài, cô có thể nghe thấy những lời phàn nàn và thù hận về thần ở khắp mọi nơi.

Lý Viện cũng vậy.

Đột nhiên có chút chột dạ, Lý Viện cúi đầu uống thêm một ngụm canh, cô nghĩ có lẽ mẹ cô nói đúng, cô không nên có suy nghĩ cực đoan như vậy về người đã cứu bọn họ, cho dù anh ta không phải là một người hoàn hảo nhưng ít nhất... Anh ta đã cứu họ.

Vị thần trong TV vui vẻ cầm lấy ly rượu vang đỏ để ăn mừng chiến thắng, hắn ta lắc ly rượu uống một hơi cạn sạch. Sau đó nụ cười rạng rỡ đột nhiên đóng băng, trên môi hắn ta tràn ra một ít chất lỏng màu đỏ tươi...

Lý Viện há to miệng, cô không ngờ rằng mình sẽ chứng kiến một vụ giết người công khai trước mặt mọi người trên TV——

------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Lạc: Cuối cùng anh cũng sẽ chết——

Lâm Chiếu Hạc: Anh rất vui khi làm vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com