6.3
Cơ thể An Lạc run lên từng đợt, mồ hôi dính bết vào da thịt trắng nõn.
Cậu nằm sấp trên giường, mông nhỏ bị đè ép sát xuống ga, hai chân dang rộng, tinh dịch vẫn rỉ ra từ lồn mềm, dính cả vào giữa khe đùi và bụng dưới.
Toàn thân run nhè nhẹ. Vú lớn lăn sang một bên, đầu ti sưng đỏ vì bị bú cắn, run rẩy theo từng hơi thở nức nở.
> “Thời Lễ… hức… đừng nữa… em mệt… thật sự không nổi nữa đâu…”
Giọng bé vợ khàn đặc, thút thít như mèo con bị bắt nạt, vừa ướt vừa yếu.
Mỗi chữ phát ra đều trộn lẫn tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp, và chút bất lực mềm oặt.
Thời Lễ ngồi phía sau, thân trần, mồ hôi chảy dài trên lưng.
Hắn vươn tay, xoa nhẹ mông vợ, cúi xuống hôn lên sống lưng ướt đẫm mồ hôi, giọng trầm ấm nhưng lại nguy hiểm:
> “Ngoan… chịu thêm một nháy nữa thôi. Nháy cuối. Anh hứa.”
> “A… a đừng… đừng hứa nữa… anh toàn nói vậy rồi lại… hức…”
Chưa dứt lời, cậu thét khẽ.
“Ực…”
Thời Lễ đã đưa cặc vào.
Không vội, mà chậm rãi, đẩy từ từ, cảm nhận từng nhịp co bóp của bím vợ.
> “Ngoan lắm… vẫn còn chặt như thế này mà bảo là mệt à?”
An Lạc oằn người, tay siết lấy ga giường, cả người bị cặc đâm đến cong lên.
Cặp vú lớn lại đập vào đệm, bị đè bẹp rồi bật nảy, tạo thành âm thanh “phạch phạch” mỗi khi thân dưới va mạnh.
> “Ưm… a… aaaa… a Thời… Thời Lễ… đừng sâu nữa… sắp… bắn… em bắn…”
> “Cứ bắn đi "
Cú thúc mạnh bạo kéo theo tiếng nước dâm bắn ra như suối.
Mỗi cú, lồn nhỏ lại siết chặt, nước trào thêm.
An Lạc gục mặt vào gối, vừa khóc vừa rên, như bị ép vào một cơn hoan lạc không có đường lui:
> “A… a aaaaa… em chịu… em chịu không nổi…”
> “Vậy em chỉ cần nằm đó, để anh địt.”
Thời Lễ cuối cùng cũng mất kiểm soát.
Cặc thúc liên tục không nghỉ, địt thô bạo đến độ cả giường lay động.
Một tay giữ eo, một tay túm tóc, kéo ngửa đầu vợ lên mà hôn mạnh, ép nước miếng trộn nước mắt nuốt xuống họng.
Cuối cùng, hắn gầm khẽ bên tai cậu:
> “Anh ra đây… chuẩn bị đón đi… vợ ngoan…”
Tinh trùng nóng rực lại tràn vào trong lần nữa, lấp đầy bím nhỏ đã đỏ rát.
An Lạc nấc nhẹ, cơ thể run lên vì cực khoái, bắn ra theo hắn, ướt đẫm cả đùi.
Cậu thở dốc, giọng khản đặc, gối ướt nước mắt, thì thầm:
> “Thật sự… không nổi nữa rồi…”
Thời Lễ cúi xuống, hôn trán cậu, bế cả người nhỏ nhắn vào lòng, thở dài:
> “Được rồi… lần này anh không địt nữa… để em ngủ… anh ôm em ngủ.”
…nhưng dưới lớp chăn, cặc hắn vẫn còn cứng.
Thân thể An Lạc mềm oặt trong vòng tay chồng, toàn thân dính mồ hôi và tinh, mông cong lộ ra ngoài mép chăn, vú căng nảy đè vào ngực Thời Lễ, run nhè nhẹ theo từng nhịp thở mệt nhọc.
Cậu thút thít, mắt rơm rớm nước, miệng mấp máy:
> “Ưm… anh… tha cho em được không…”
Thời Lễ hôn lên thái dương vợ, giọng trầm dịu nhưng dứt khoát:
> “Không địt nữa. Nhưng emgiúp anh đi, bú cho anh nhé?”
An Lạc còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ngồi dậy, đỡ bé dậy, giữ cằm bé lại, cặc to nóng rực cạ nhẹ vào mép môi cậu.
Cặc Thời Lễ dài gần 30cm, đầu khấc to đỏ, bóng loáng nước, cứng đến lộ rõ từng đường gân.
Mà miệng An Lạc… nhỏ xíu. Nhỏ đến đáng thương.
> “Miệng nhỏ thế này… bú nổi không, hửm?”
> “Ư… anh… nó… nó to quá…”
> “Không thử sao biết. Miệng nhỏ, anh thích.”
Hắn ép nhẹ, đầu khấc cậy mở môi dưới ra, từng chút từng chút một đẩy cặc to vào cái miệng nhỏ xinh ấy, đến khi khóe môi bé vợ bị kéo trễ xuống, mép trào nước miếng, cằm dính tinh và nước dãi long tong.
> “Ưm… ưm… a… khụ…”
An Lạc rên nghẹn trong cổ, mỗi lần Thời Lễ nhấp nhẹ là cặc đâm vào đến gần cổ họng, khiến bé nước mắt giàn giụa, lưỡi bị ép cong, miệng thì căng ra gần như hết cỡ.
Khung cảnh ấy—vợ nhỏ, da trắng, mặt xinh, nước mắt lưng tròng, ngậm không nổi mà vẫn ráng bú—khiến Thời Lễ càng thêm điên.
> “Ngoan… cố lên. Chút nữa thôi. Nhìn này, miệng em nhỏ thật, như sắp không bú nổi cặc anh. Đẹp lắm…”
"Chụt… chụt… chụtttt…"
Âm thanh dâm loạn vang vọng giữa đêm.
Nước dãi kéo thành sợi từ mép, dính từ cằm xuống ngực, ngực lại dính thêm vài vệt tinh khô khô từ trận trước.
An Lạc vừa khóc vừa rên, nhưng tay nhỏ vẫn bám lấy đùi chồng, lồn non thì co giật theo từng cú nhấp nhẹ của hắn.
Thời Lễ vuốt má vợ, hôn lên mắt cậu:
> “Sắp ra rồi. Ngoan. Nuốt hết, đừng để tràn, miệng bé là phải giữ kỹ, hiểu chưa?”
> “Ư… ưmm…”
Rồi hắn nhấn mạnh một cú, bắn.
Tinh trùng đặc nóng tràn thẳng vào cổ họng nhỏ, An Lạc ho khẽ, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ráng nuốt, dù có chút trào ra nơi mép.
Thời Lễ cúi xuống liếm lấy vệt tinh dính nơi khóe môi bé vợ, thì thầm:
> “Giỏi lắm.”
Cậu không đáp. Chỉ lim dim mắt, miệng hé ra, sưng hồng vì cặc to, môi vẫn còn dính nước.
An Lạc vừa mới nuốt xong ngụm tinh dịch cuối cùng, miệng còn dính chút trắng đục nơi mép, môi sưng ửng vì bị ép bú quá sâu, nước mắt còn vương nơi khóe mi.
Cậu rên khẽ một tiếng… rồi lịm đi.
Cơ thể mềm nhũn trong lòng Thời Lễ như con mèo nhỏ, thở khẽ khàng, vú căng phập phồng theo từng nhịp mệt mỏi.
Thời Lễ nhìn miệng nhỏ của cậu, đáy mắt dịu đi, tay vuốt tóc vợ, lau mồ hôi dính đầy trán.
> “Nhỏ thật đấy… .”
Hắn cúi người, hôn nhẹ lên mí mắt cậu, bế cả người nhỏ bé lên như không trọng lượng, bước thẳng vào phòng tắm phía trong.
Nước ấm được xả đầy bồn, hơi nước bốc lên mờ ảo.
Thời Lễ đặt vợ ngồi trong lòng mình, tựa vào ngực hắn.
Cặp vú lớn trôi nổi trong làn nước, đầu ti đỏ rực phập phồng theo làn hơi, mông thì tròn trịa ướt át, dưới bím vẫn còn vệt trắng đang loang ra trong nước.
Hắn nhúng khăn mềm vào nước, nhẹ nhàng lau khắp người vợ.
Tay lướt qua cổ, qua vai, xuống khe ngực, lướt qua bụng dưới rồi dừng lại ở bím.
> “Chỗ này đỏ quá…”
Lỗ nhỏ bị địt sưng, mép ướt nhẹp, vừa đỏ vừa nhăn nhúm lại vì bị chơi quá lâu.
Thời Lễ thở khẽ.
Ngón tay thon dài tách mép nhỏ ra, lộ rõ điểm hồng ướt át ẩn sâu bên trong.
> “Chậc… ai bảo em đẹp làm chi.”
Hắn không làm thêm, chỉ lau sạch từng chút, rồi dùng khăn mềm xoa lên đùi trong.
Bàn tay to lướt đến ngực, nhẹ nhàng bóp bóp rồi thả ra, không để cậu đau thêm.
Miệng thì cúi xuống hôn từng chỗ có vết răng mình để lại.
> “Chỗ này mai chắc sưng… mai đừng mặc áo ngực, anh thoa thuốc cho.”
An Lạc thở khẽ, rên mơ màng trong cơn mơ ngủ.
> “Ưm… Thời Lễ… đừng nghịch nữa…”
> “Không nghịch. Anh tắm cho em mà. Ngoan…”
Thời Lễ tắm sạch cho cả hai, bế cậu ra khỏi bồn bằng khăn bông ấm, đặt lên giường, lau tóc, lau ngực, lau lồn nhỏ, đến khi toàn thân An Lạc thơm mềm như cục bánh mochi.
Hắn không đụng nữa. Chỉ ôm cậu vào lòng, vùi mặt vào cổ, thì thầm:
> “Ngủ ngoan nhé vợ "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com