Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 30: THAM QUAN

Đoàn người Sam mang theo lạc đà của mình đi theo sau Tinh Linh và Ma Vương, họ thực sự là nửa vui nửa lo âu.

Vui chính là cuối cùng cũng đến được nơi có nước rồi, không cần phải đối mặt với thử thách thiếu nước đầy tàn khốc nữa.

Nhưng những người ở đây lại mang đến cho họ một cảm giác thực sự rất quái lạ.

Như mọi người đã biết, hoàn cảnh hiện tại của đại lục Toph rất khắc nghiệt, cho dù có đi đến đâu thì gió cát và ánh nắng gay gắt vẫn luôn theo ta như hình với bóng.

Vì vậy, hiện tại con người trên đại lục Toph dù có đột biến thành thế nào thì bọn họ vẫn có một đặc điểm chung -- làn da của họ vẫn giữ được bộ dáng ban đầu của con người và tất cả đều có màu nâu hoặc nghiêng về màu ngăm đen.

Nhưng Sam phát hiện ra rằng màu da của hai người khoác áo choàng đen lại trắng đến mức khó tin, ngay cả công chúa được sống trong nhung lụa nhất mà hắn ta từng thấy cũng không có làn da trắng ngần như vậy, thậm chí một đứa trẻ sơ sinh cũng không.

Thật giống như là chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời vậy.

Hơn nữa người có vóc dáng hơi lùn trong số đó -- nhưng vẫn cao hơn bọn họ rất nhiều -- cũng mảnh khảnh hơn trong nháy mắt khi xoay người lại, Sam chắc chắn rằng mình đã thấy được một vệt vàng kim trong khe hở mũ choàng của người đó.

Thị lực của Sam rất tốt, lại ở khoảng cách gần như vậy, nên hắn ta chắc rằng thứ mình nhìn thấy cũng không phải là vật trang trí nào đó, mà nó lại giống tóc hơn?

Nhưng phát hiện này gần như khiến Sam nghi ngờ rằng mình đã nhìn lầm rồi, bởi vì kể từ thảm họa hàng nghìn năm trước, khi môi trường ngày càng khắc nghiệt và con người cũng đột biến ngày càng nhiều, đã lâu rồi không có ai có mái tóc sáng màu xuất hiện.

Đặc biệt là loại vàng này, giống như ánh nắng chảy dọc trên tóc.

Với lòng nghi ngờ mình đã nhận lầm ánh nắng thành tóc, Sam cứ như vậy đi theo Luvita xuống cồn cát.

Bọn họ đi tới rừng cây Hồ Dương.

Những tán cây hồ dương cao lớn rậm rạp che khuất hoàn toàn cái nắng chói chang, vừa bước vào nơi đây là tất cả mọi người đều cảm thấy một làn gió mát thổi vào mặt.

Điều này thực sự rất thoải mái, đi trong sa mạc lâu như vậy, bọn họ đã rất lâu không cảm thấy sảng khoái như thế này, cảm giác cả người đều sống lại vậy.

Nhưng các thương nhân vẫn rất thận trọng, ở một nơi như vậy nói không chừng sẽ có một số sinh vật nguy hiểm nào đó sinh sống.

Hoa Hoa đã ăn uống no đủ, uể oải ngáp dài trên một cây dương rất cao, chuẩn bị đi ngủ, nó vốn là mèo lớn hoạt động vào đêm, tỉnh táo trong khoảng thời gian này hoàn toàn là vì muốn ở chung với Tinh Linh.

Nhưng hiện tại Tinh Linh đã bị Đại Ma Vương đáng sợ bắt đi, trước khi màn đêm buông xuống thì nó sẽ không được thấy cậu nữa.

Cho nên nó vẫn nên ngủ một giấc thôi.

Trải qua một đoạn thời gian sinh trưởng, rừng cây Hồ Dương đã mở rộng ra rất nhiều, Tinh Linh đang cân nhắc xem có nên để Lekdimon lại dọn sạch một mảnh cồn cát nữa để những cây này mọc ra bên ngoài hay không, tránh cho sau khi hạt giống cây hồ dương lớn lên sẽ bị dập nát khắp nơi.

Tuy nhiên đó là chuyện sau này.

Cậu và Ma Vương đi ở phía trước, trước tiên xuyên qua rừng cây Hồ Dương.

Khung cảnh bên ngoài khu rừng Hồ Dương khiến những thương nhân theo sau phải nín thở.

Phía trên cồn cát trước mặt bọn họ, cách khá xa, trước mặt đang có một cái cây lớn cao mười mấy mét cản trở tầm mắt nên bọn họ chỉ có thể nhìn đến một vùng hồ dương lớn và Ma Đài ở giữa, thậm chí cả con sông đào bảo vệ thành bên ngoài Ma Đài cũng chỉ có thể thấy một góc mơ hồ, đến nỗi những màu xanh lục khác thì lại cách quá xa, tuy rằng bọn họ cũng có thể nhìn đến nhưng lại không rõ lắm những thứ đó là gì, chỉ nghĩ rằng đó là cánh đồng được người nơi này trồng trọt.

Nhưng bây giờ, thứ xuất hiện trước mặt họ là một vườn thực vật khổng lồ, thậm chí còn đẹp hơn cả ốc đảo sa mạc.

Những loài thực vật sa mạc với sức sống mạnh mẽ xuất hiện thành từng mảng xung quanh khu rừng hồ dương, những cây cối này tiếp tục trải dài vào trong theo con đường nhỏ, những loài thực vật đó cũng không phải vàng hoe khô héo như loại bọn họ thường thấy trong sa mạc, mỗi loài thực vật ở đây đều mang một màu sắc xanh biếc, có nở hoa và kết trái, hoàn toàn trái ngược với thời gian ra hoa, kết quả của nó.

Nhìn xa hơn vào bên trong, mặt đất mọc đầy dây leo và lá xanh khiến những quả dưa hấu và dưa lưới nằm lặng lẽ giữa chúng vô cùng dễ thấy. Tương tự, những chùm nho treo trên hàng rào tre cũng khiến các thương nhân nhìn thấy đều phải dùng sức nuốt nước miếng.

Tại những nơi khan hiếm nước, trái cây cũng là vật vô cùng quý hiếm, đặc biệt là vì chúng không thể bảo quản được lâu, nên rất nhiều người sống ở nơi thiếu nước nghiêm trọng thậm chí cả đời đều chưa từng thấy qua một vài loại trái cây.

Những gì mà ngày thường mọi người có thể ăn là những loại trái cây sa mạc không cần người trồng trọt vẫn có thể phát triển tốt như quả nhót, quả hắc mai biển và quả gai trắng linh tinh.

Nhưng những gì họ đang thấy bây giờ lại khác.

Cho dù là dưa hấu, dưa lưới hay là nho, tại loại thời tiếc nóng bức này chúng đều sẽ không sống được bao lâu, hơn nữa việc gieo trồng chúng cũng cần tiêu hao một lượng nước lớn.

Trong một thế giới mà nước còn quý hơn vàng, có thể nói những loại trái cây này chỉ có giới quý tộc và người tài có tiền có thế mới có thể hưởng thụ được.

Trong số đó, nho là đặc biệt quý nhất vì nó không những khó bảo quản nhất, mà đồng thời ai cũng biết nó còn có thể dùng để làm rượu.

Rượu nho ngon chắc chắn là một trong những mặt hàng bán chạy nhất trên đại lục.

Không thể nhịn được nữa, có người đã hỏi xem ở đây có ủ rượu gì không, nếu có thể, họ muốn mua một ít.

Tinh Linh chỉ sử dụng thuật phiên dịch với Aceh nên cậu không hiểu được lời của những người đó.

Nhưng các thương nhân cũng không ngu, sau khi phát hiện lời nói của mình không thu hút được sự chú ý của hai vị chủ nhân, Sam là người đầu tiên đi đến cạnh Aceh hy vọng hắn sẽ truyền đạt được ý tứ của phe mình.

So với hàng hóa mà họ mang đến, rượu nho hiển nhiên được chào đón hơn, nhất là khi mùa hiện tại cũng không phải là thời điểm nho chín mà nho ở đây lại trông như đã được thu hoạch.

Sau khi Tinh Linh nghe xong Aceh thuật lại, nghĩ đến trước đó Ansetloc đã nói rượu nho đã ủ tốt, số lượng cũng đủ cho các ma vật ở Ma Đài uống một năm.

Vì thế cậu cũng không hỏi Lekdimon mà trực tiếp nói với Aceh: "Nói với họ, nếu bọn họ muốn rượu nho thì chờ sau khi chúng ta xem hàng hóa mà họ mang đến, rồi sẽ có người trao đổi với bọn họ."

Tin rằng tài chính đại thần của chúng ta sẽ rất vui lòng trò chuyện với những thương nhân này.

Lấy thói quen tốt luôn chu đáo mọi mặt của Ansetloc thì cậu nghĩ Ivesta lúc này đã xoa tay hầm hè chuẩn bị sẵn sàng để mặc cả với những thương nhân này rồi.

Tinh Linh hiện giờ đã rất có tự giác coi mình thành một thành viên của Ma Đài, lúc sai sử thuộc hạ của Lekdimon cũng không hề cảm thấy áy này -- mặc dù bản thân cậu dường như vẫn chưa nhận ra điều này.

Có sự kinh hỉ ở vườn trái cây, đồng ruộng sau đó ngược lại làm các thương nhân không còn giật mình quá như vậy.

Nhưng bọn họ vẫn chú ý tới những lương thực và rau củ không nên thành thục vào thời điểm này, có rất nhiều loại cây trồng mà họ chưa từng thấy trước đây, nhưng chúng có vẻ là những loại cây trồng tốt.

Lại sau đó, bọn họ đi tới trước Ma Đài, trong mắt các thương nhân con sông đào rộng 30 mét sâu 10 mét này giống như báu vật, khiến mắt họ sáng rực đến dọa người.

Khi những thương nhân này cẩn thận hỏi có thể cho bọn họ uống chút nước trước không, bọn họ sẵn sàng dùng tiền để đổi, rồi khi họ lấy ra một túi đồng vàng thì Tinh Linh lập tức:......

"Nói với họ, cứ uống nếu muốn không cần trả tiền."

Cậu vốn định dẫn những người này đến lâu đài uống nước sạch hơn, lấy ra nước giếng đã đun sôi, nhưng nếu những người này cảm thấy nước ở đây tốt vậy cũng không cần phải lãng phí củi lửa nữa.

Nghe nói không cần trả tiền, đoàn người Sam vui mừng khôn xiết nói lời cảm tạ, sau đó cả đoàn mới chạy tới con sông cúi đầu bắt đầu uống nước.

Bọn họ không hề hỗn loạn, cũng không có ai làm ra hành động nhảy xuống sông tắm -- mọi người đều biết như vậy sẽ làm chủ nhân bất mãn -- thậm chí đàn lạc đà đến gần uống nước cũng bị bọn họ đẩy lùi về sau, không để bọn nó tới gần.

Sau khi bọn họ uống đủ nước, họ mới lấy túi nước của mình ra hứng đầy rồi sau đó đổ vào một số đồ đựng mang về cho lạc đà uống.

Đương nhiên, đoàn người Sam cũng rất cẩn thận trước khi uống nước -- không phải chưa từng xảy ra trường hợp bỏ thuốc vào nước để làm choáng váng thương nhân rồi cướp bóc, thậm chí giết người, bọn họ đều đã kiểm tra kỹ lưỡng trước khi uống.

Mà người phụ trách kiểm tra chính là một người hầu khác của Sam, hay đúng hơn là một nô lệ.

Mỗi lần Sam đi xa buôn bán, ngoài việc mang theo đủ hộ vệ, hắn ta còn mang theo hai nô lệ, một trong số đó là người hầu có đôi mắt tốt kia, cậu ta có thể giúp Sam chú ý đến tình hình ở xa hơn.

Người còn lại là nô lệ người Geberrine.

Vẻ ngoài của người Geberrine không có đặc điểm đột biến rõ ràng, nhưng vị giác và khứu giác của họ lại vô cùng mạnh nên rất giỏi trong việc xác định xem đồ vật có độc hay không.

Bởi vì cái thiên phú này và không có nhiều năng lực bảo vệ bản thân nên người Geberrine từ lâu đã bị biến thành chủng tộc nô lệ, họ bị bán với giá cao như những mặt hàng đặc biệt.

Điều này cũng làm cho nhân số của bọn họ trở nên ngày càng ít đi, sau đó họ cũng càng ngày càng quý hơn.

Sam cũng bỏ ra rất nhiều tiền để mua nô lệ người Geberene lai này. Bởi vì cậu ta là nô lệ lai tạp nên năng lực không bằng với nô lệ Geberene thuần chủng, thế nên Sam mới có đủ khả năng để mua cậu ta.

Nhưng năng lực của người nô lệ dùng rất tốt, nên mỗi lần gặp được nguồn nước và thức ăn thì Sam luôn để người nô lệ này dùng trước, đợi cậu ta xác nhận không có vấn đề gì thì những người khác mới có thể cho vào miệng.

Tinh Linh không để ý tới điều này, nhưng thật ra Ma Vương bệ hạ lại để ý tới, chẳng qua hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái liền quay lại đặt ánh mắt trên người Tinh Linh.

Các thương nhân đã dành rất nhiều thời gian để uống nước và đút cho lạc đà. Luvita kiên nhẫn đợi họ giải quyết xong rồi mới dẫn theo thương đoàn này đi vào Ma Đài.

________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thực vật mà một tay Luvita tạo nên chính là báu vật trong mắt những người khác nha~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com