12.
"ngưỡng mộ cậu thật đó"
cô bạn cùng phòng không ngừng lải nhải bên tai dù đã đi qua rất nhiều kệ sách
"gì nữa?"
"gì là gì? vụ cậu thân với hot boy trường mới vào ấy?"
"thôi tôi xin, tôi với nó quen nhau từ cuối cấp 2 đến giờ, thằng nhóc đấy đầu năm lớp 12 nghe tôi vào trường này nên bám đuôi theo đấy!"
"gì chứ? thôi đi"
"cậu biết thân với nó phiền phức đến mức nào với tớ không? lúc nào đi chung là cũng bị nhìn chằm chằm, bị mấy chị năm trên xé sách, đá bàn ghế, đổ nước lên đầu. chưa hết mỗi lần như vậy cậu ta còn chẳng thèm quan tâm đến tớ, chỉ bảo tớ làm gì đấy khiến tất cả mọi người ghét. phát điên lên đấy!"
"...."
em chỉ khinh bỉ bỏ cô bạn đứng đó rồi quay phắt đi chỗ khác, càng nói tới trong lòng càng khó chịu. sao em cứ phải dính với cái tên đó, đúng là thực sự phiền phức. bận nghĩ suy thì em lại đi đụng trúng ai đó, chưa kịp nhìn lên thì đã cúi gập người xin lỗi
"ồ xem ai này, con nhóc bám đuôi '...' đây này?"
nghe giọng nói em nghĩ trong đầu là lần này mình chết chắc rồi, từ từ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt quen thuộc, vẫn là vẻ mặt đáng ghét đó em gặp hàng ngày, đằng sau cô ta lại là một gương mặt lạ hoắc em chưa thấy bao giờ.
"đây là?"
"à, một con nhỏ đáng ghét thôi, cậu không cần quan tâm"
cô ta lấy giựt tóc em làm mất đà mà ngã xuống, những cuốn sách trên tay cũng thế mà rơi
"a..."
"cậu làm gì vậy? em có sao không?"
cậu con trai với nét mặt không đổi đi đến đỡ em dậy
"cậu không cần phải lo cho con nhỏ dơ bẩn này đâu Todoroki, đúng là không biết vị trí của bản thân mà"
"em ổn chứ?"
gã đỡ em dậy, nhưng cơn nhói ở chân khiến em khuỵ xuống lần nữa, có vẻ trật chân rồi, em tặc lưỡi chán nản trong khi cô gái kia quay lưng bỏ đi. em vẫn bám chặt vào gã, gã cũng không có ý định buông em ra
"để tôi dẫn lên phòng y tế"
em vội vàng buông gã ra rồi cuối xuống nhặt mấy cuốn sách
"a không sao đâu, em tự đi được, em cảm ơn anh"
nói thế chứ gã vẫn đi theo em, chắc chắn là em sẽ đến phòng y tế rồi mới quay ra về. vậy mà em tưởng gã chỉ đi đến phòng y tế với em thôi, ai dè sau khi chân em đã đỡ thì gã còn yêu cầu để gã đưa em về. dù em ra sức từ chối nhưng gã vẫn đi theo em, suốt quãng đường không ai nói câu nào, dù tạp âm xung quanh cả hai vẫn tiếp diễn nhưng hình như không ai có ý định mở lời trước. một cơn nhói nhẹ ở chân làm em suýt té xuống, gã cứ theo bản năng mà đưa tay ra đỡ
"không sao chứ?"
"dạ vâng"
"em hay bị như thế sao?"
"ừm, cũng không hẳn, bữa nào mấy chị ấy buồn chán thì kiếm đến em, còn không thì hôm đó em thoát"
"mấy chị?"
"một vài..."
khoảng im lặng lại tiếp tục cho đến khi em về gần đến nhà, cái thằng nhóc kia đang đợi trước của thấy em đi cùng một tên nào đó tóc hai màu đang tiến tới thì hùng hổ đi lại
"chị!"
"tch-nhóc đến đây làm gì"
"thì em đến như mọi ngày thôi, mà chân chị sao vậy?"
"không sao"
"ai đây?"
"đây là đàn anh trong trường là-"
"Todoroki Shouto, chào cậu. về tới nhà em rồi thì tôi đi đây, mai gặp"
nói rồi hắn quay đầu đi luôn, em thì cùng tên nhóc kia đi vào nhà
"tên đó là ai chứ, gì đâu mà cọc cằn. sao chị lại quen tên đó? hai tụi chị là gì?"
"là gì thì liên quan vì đến mày, tại mày mà cái chân chị mới không đi nổi này, hot boy chi vậy?"
"mấy bà đó lại ăn hiếp chị hả?"
"không thì sao? không có Todoroki thì chị đã chết rồi!"
"thôi mà, tối nay em nấu ăn đấy, chị ăn gì?"
"soba nguội!"
"okela, mời hoàng hậu vào tắm rửa thay đồ, thần sẽ mang thức ăn lên ngay"
có thể mọi người chưa biết, tên đó là con của dì của em họ của em. tên đó chuyển về ở chung với gia đình em năm cấp hai vì ba mẹ hắn ta phải ra nước ngoài làm việc và vì lí do gì đó không được đem hắn theo. và từ khi ở chung nhà với hắn em như là con ghẻ ngoài đường nhặt được và hắn là một đứa con được cưng chiều hết mực nên bây giờ khi hai đứa đã dọn ra ở riêng thì em bắt hắn phải bù đắp lại cho mình. và đương nhiên với mong muốn được ở xa ba mẹ của hắn thì hắn phải nghe theo không thì hắn sẽ bị em đuổi qua bên kia với ba mẹ thôi.
sáng hôm sau đến trường em thấy gã ta đứng trước cổng trường với vẻ như đang chờ đợi một ai đó, em cũng không có ý định làm phiền gã lần nữa nên cũng tính đi ngang qua thôi, ai dè gã lại giữ tay em lại
"e-em chào anh, ừm, có gì em giúp được không?"
"tôi đợi em nãy giờ, mà giờ em chỉ đi ngang qua như thế thôi sao?"
"anh đợi em? sao vậy? có chuyện gì sao?"
"tôi không để em bị bắt nạt lần nữa đâu"
"anh, em nói cái này anh đừng buồn, chứ thằng nhóc hôm qua, rồi anh, em chỉ bị bắt nạt thêm thôi ấy chứ"
"tôi gây phiền phức cho em đến vậy sao?"
"không không không! em không có ý đó"
"vậy cứ đi theo tôi"
gã kéo tay em vào trường với bao ánh nhìn, tiếng nói xì xầm của mọi người xung quanh
'lần này mày chết thiệt rồi y/n ơi'
và thế là từ đó em với gã như dính nhau như sam, gã đưa em đến từng lớp dù cho hôm đó gã có tiết hay không, tan học thì đến lớp dẫn em đi ăn trưa, xong thì đưa em về nhà, trên trường mọi người cũng dần quen với cặp đôi này. cũng từ khi gã ở bên thì em cũng không gặp nhiều rắc rối nữa. riết rồi thì cũng quen, em sẽ thấy thiếu thiếu nếu hôm nào không gặp gã, mối quan hệ của cả hai cũng tốt lên và thoải mái hơn về việc gặp nhau. lâu lâu còn rủ nhau đi chơi, đi ăn, đi xem phim, vân vân.
rồi cũng như hàng ngày, gã rủ em đi ăn, nhưng vì một lí do nào đó gã không qua đón em được, thế là em phải tự đi bộ ra điểm hẹn. thật ra thì em cũng thấy bình thường thôi, vì kiểu gì cũng gặp gã nên em cũng chẳng suy nghĩ nhiều. em đang tung tăng trên đường thì từ đâu một cánh tay kéo em vào một con hẻm nhỏ, không tí ánh sáng.
"bỏ ra!"
em giựt tay mình ra, nhìn rõ con người vừa kéo mình vào nơi lạnh lẽo này
"mày làm cái gì ở đây? không phải hôm nay mày cũng đi hẹn hò sao?"
"chị xem cái này đã"
hắn đưa ra trước mặt em cái điện thoại, trên màn hình là một chàng trai tóc hai màu đang hôn một cô gái. đương nhiên với mái tóc ấy thì nhận ra gã là việc hoàn toàn bình thường, em có chút nhói giữa lồng ngực, bất giác đưa tay lên nắm chặt chỗ đó
"bộ bức ảnh này bị sao à?"
"sao trăng gì? chị không thấy anh ta đang hôn bạn gái em sao?"
đúng rồi, thảo nào nhìn cô gái đó quen đến lạ. em cũng không biết nói gì, chỉ đứng im nhìn hắn ta đang phát điên lên
"chị nói với mày là cô ta không tốt đẹp gì rồi, đâm đầu vào, thấy tác hại chưa?"
"còn cái tên đàn anh của chị thì sao, bảo với em là có tình ý với chị mà bây giờ cảnh này là sao?"
"tình ý gì chứ?"
"ch-chị không biết?"
"ổng có một vẻ mặt duy nhất, vui cũng nó, buồn cũng nó, lo cũng nó. mày hỏi xem chị nhìn chị biết gì không?"
'má, tưởng chỉ biết, lần này chết với hắn thiệt rồi...'
"thôi, đi về. không đi đâu nữa hết"
"nhưn... nhưng mà anh ta đa-"
"đi về!"
hắn ta nhận được một tin nhắn giải thích từ Todoroki, hắn trách nhầm gã, bây giờ còn làm cho em không thèm ra gặp gã nữa. thôi hắn xuống mồ thiệt rồi, hắn nhắn một câu ngắn gọn bảo gã về nhà em, rồi nhanh chóng chạy theo sau. gã ở bên kia không hiểu gì nhưng vẫn làm theo tin nhắn đó. hai bên gặp nhau ngay trước cửa nhà, em tính đi vào luôn thì bị hắn chặn lại, đẩy em ra rồi vào nhà khoá cửa. em bất lực chẳng làm được gì, thôi thì nghe gã giải thích như gã muốn cũng được
"mọi chuyện không phải như vậy đâu, cô ấy tự hôn tôi chứ tôi không làm gì hết."
"tại sao anh lại giải thích cho em?"
"tô-tôi sợ em giận..."
"em làm gì có tư cách giận anh?"
"vậy thái độ này là ghen sao?"
"tại sao em phải ghen chứ!? em có phải bạn gái anh đâu?"
gã thở dài, đi đến gần em hơn, rồi ôm em vào lòng, gục đầu lên vai em. em chỉ hoảng chứ không kháng cự, để im cho gã làm gì thì làm
"em vẫn chưa nhận ra tình cảm của tôi sao?"
"t-tình cảm gì chứ?"
mặt em đỏ phừng lên, đầu óc cũng cuống cuồng không biết phải làm gì trong tình huống này nữa
"tại sao tôi lại giúp em thoát ra khỏi cô gái kia, tại sao tôi lại tiếp cận em, tại sao tôi lại ở bên em không rời mỗi lần đến trường? mới đầu tôi cũng không rõ, nhưng một thời gian tiếp xúc với em thì tôi biết rằng cảm xúc của tôi dành cho em hoàn toàn khác so với những người con gái tôi quen. em là người đầu tiên tôi nghĩ đến mỗi buổi sáng thức dậy, người cuối cùng tôi nghĩ đến trước đi ngủ, là người tôi muốn bên cạnh, chăm sóc và bảo vệ. tôi muốn em là chính mình khi ở bên tôi, muốn em kêu ca về việc bị giao bài tập trên trường hàng ngày, tôi muốn làm điểm tựa cho em để em được thoải mái. tôi đã nghe em của em kể về những mối tình trước của em, tôi sẽ lấp đầy lại những chỗ hư tổn trong em, được chứ? cho tôi một cơ hội được không? cho tôi ở bên cạnh em nhé?"
"e-em..."
"em không cần trả lời ngay đâu"
"...."
"hai người xong chưa? bạn gái em sắp qua đó!"
"ừm..."
"bả đồng ý rồi, bả chết mê chết mệt anh đấy nên hai người hẹn hò dùm em chứ mỗi tai một người than vãn em cũng mệt, vậy nha, đi đi đi mau! tạm biệt"
hắn đẩy hai người ra khỏi đó rồi một lần nữa đóng cổng lại
"hai người lừa em"
"này kế hoạch của bạn trai chị đấy đừng lôi em vào!"
"anh xin lỗi, đền bù cho em nhé?"
gã đặt lên môi em một nụ hôn, ôi thật là ngọt ngào khiến hắn ta phải bỏ chạy vào trong, em bất ngờ không dám di chuyển, lúc hai người tách nhau ra thì gã nở một nụ cười trước đây chưa ai thấy
"quà đền bù... em thích chứ?"
"không thích!"
"vậy sao? mai mốt anh không làm nữa..."
"em chấp nhận làm người yêu anh lúc nào nhỉ?"
"ừm... anh xin lỗi, nếu em không thích thì thôi anh không làm phiền em"
"ủa đi đâu dạ? em có bảo em không đồng ý đâu? bây giờ còn kịp không?"
mắt gã sáng rỡ, lại chạy đến ôm em thật chặt
"kịp, kịp chứ! em thì lúc nào cũng được"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com