Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🧷;

lê hồng sơn luôn tin rằng mùa thu có cách riêng để sưởi ấm trái tim người ta. dù gió se lạnh lùa qua từng kẽ lá, sắc vàng rơi xuống vương trên vai áo, người ta vẫn dễ thấy bình yên trong cái dịu dàng của nắng. nhưng với sơn, mùa thu năm ấy còn có một người đặc biệt đối với cậu - đặng thành an.

sơn và an học chung một lớp, ngồi cách nhau vài bàn, thân quen ở mức biết tên, biết mặt, thỉnh thoảng mượn nhau cây bút hay vở ghi. chẳng ai nghĩ hai người có thể thân thiết, bởi sơn lặng, trầm và ít nói, còn an thì giỏi giang, sáng sủa, luôn như mặt trời nhỏ giữa đám đông.

mọi chuyện bắt đầu từ buổi chiều mưa đầu tiên của tháng mười. sân trường long lanh nước, cơn gió thổi qua làm lá sấu lạo xạo dưới chân. sơn ngồi nép vào hành lang, ôm chặt cuốn tập để tránh gió tạt. lúc ấy an đi ngang. cậu ta nhìn thấy áo sơn ướt một khoảng, chẳng nói gì, chỉ đặt xuống cạnh cậu chiếc khăn sạch. rồi bước đi tiếp.

với sơn, hành động ấy nhỏ thôi, nhưng lại khiến trái tim vốn lặng của cậu rung lên một nhịp rất nhẹ. cảm giác được ai đó để ý, dù chỉ chút xíu, đối với người quen sống thu mình như cậu, thật sự ấm áp lạ thường.

những ngày sau, an hay xuất hiện gần sơn hơn. vẫn không phải theo cách ồn ào. chỉ là cùng đi từ cổng vào, cùng lên lớp muộn vì kẹt xe, cùng ở lại thêm mười lăm phút để hoàn thành bài thực hành. cả hai vẫn không nói nhiều, thường chỉ là im lặng cùng nhau, nhưng không khí ấy lại thoải mái đến lạ. sơn nhận ra an không giống vẻ ngoài rực rỡ mà ai cũng thấy. an cũng có những khoảng trống, những lặng im và những khúc mắc riêng không kể được.

một hôm, trời trở lạnh đột ngột. sơn quên mang áo khoác. cậu ngồi trong lớp, hai tay xoa nhẹ vào nhau nhưng vẫn run vì gió lùa từ cửa sổ. an ngồi phía sau nhìn thấy, liền đứng dậy khép cửa lại, rồi đặt chiếc túi giữ nhiệt có nước nóng vào bàn sơn. sơn có thể cảm nhận hơi ấm lan từ tay lên tim. cậu thấy ngực mình thắt lại bởi sự quan tâm giản dị mà chân thành ấy.

cứ thế, những ngày bên nhau tăng lên. sơn dần quen với việc có an xuất hiện trong cuộc sống của mình. quen với ánh nhìn dịu dàng của an, quen với cách người ấy khẽ đặt một thanh kẹo bạc hà vào hộp bút của cậu khi cậu buồn ngủ trong tiết học dài. quen với cảm giác, chỉ cần quay đầu lại sẽ thấy an đang nhìn mình.

rồi đến một chiều cuối thu, khi nắng đã mềm và gió đã thôi lạnh. trường vắng học sinh, họ ở lại hoàn thành một bài thí nghiệm. an đang loay hoay lắp ống thủy tinh thì bất ngờ gượng lại vì đau tay. sơn bước tới, thấy vết trầy đỏ nổi lên trên da an. cậu khẽ kéo tay an lại để bôi thuốc sát trùng. an đứng yên, để sơn xử lý vết thương một cách cẩn thận. trong khoảnh khắc ấy, an nhận ra trái tim mình đã dành cho người con trai đứng đối diện từ lúc nào.

sau buổi chiều ấy, khoảng cách giữa họ gần như biến mất. an bắt đầu đến lớp sớm hơn để chờ sơn. sơn cũng mang trà nóng cho an mỗi sáng vì biết cậu hay bị đau họng. những điều tưởng như bé nhỏ nối lại với nhau thành một sợi dây gắn kết. bạn bè trong lớp bắt đầu trêu họ như một đôi. sơn ngượng đến đỏ tai, còn an chỉ khẽ cười, nụ cười thoải mái giống như đang xác nhận điều đó.

dần dần, sơn cảm nhận rõ rằng sự hiện diện của an đã trở thành liều thuốc chữa lành cho những năm tháng cô đơn và tự ti của cậu. trong quá khứ, sơn từng tin mình chẳng đủ nổi bật để ai nhớ đến. nhưng an lại thấy cậu theo cách đặc biệt: một người dịu dàng, trầm lặng nhưng sâu sắc, như mảnh trời thu lặng gió.

an cũng có những vết thương không nói ra. việc học, kỳ vọng của gia đình, áp lực luôn phải hoàn hảo khiến cậu nhiều lần mệt mỏi. nhưng mỗi khi ngồi cạnh sơn, chỉ cần im lặng dựa vai nhau, cậu lại thấy bình yên như đã tìm được chỗ để thở.

một buổi hoàng hôn cuối cùng của mùa thu, họ cùng ngồi trên ghế đá trong sân trường. gió nhẹ đưa hương sữa cuối mùa thoảng qua. sơn đặt tay lên cuốn tập, lật từng trang ghi chép đã trở nên quen thuộc. an lặng nhìn sơn. chưa bao giờ cậu thấy ai đẹp đến vậy trong ánh chiều: đôi mắt chăm chú, những lọn tóc rơi nhẹ xuống trán, dáng ngồi nghiêng nghiêng dưới nắng. trái tim an như bị thứ gì đó kéo căng, rồi tràn đầy.

an khẽ đặt bàn tay mình lên tay sơn. sơn hơi giật mình một chút, nhưng không rụt lại. cảm giác ấm áp lan từ nơi ngón tay chạm nhau khiến tim cả hai cùng đập nhanh hơn. không lời nào được thốt ra, nhưng cả hai đều biết khoảnh khắc ấy nghĩa là gì.

từ hôm đó, họ chính thức bước vào cuộc sống của nhau. không ồn ào, không phô trương. chỉ là hai chàng trai lặng lẽ đồng hành, học cùng nhau, ăn trưa cùng nhau, và đôi khi tựa vai nhau trong góc thư viện. an thích cảm giác sơn nghiêng đầu tựa vào vai mình khi buồn ngủ. sơn thích cảm giác bàn tay an chạm nhẹ vào tay mình như một thói quen.

mùa đông đến chậm rãi. trời lạnh hơn, gió mạnh hơn, nhưng sơn chẳng còn run nữa. bởi mỗi lần ra về, an đều quàng khăn cho cậu, chỉnh lại áo khoác cho ngay ngắn rồi đi cạnh như thể che gió hộ. những điều ấy khiến trái tim sơn mềm ra như tuyết tan trong nắng.

cả hai trở thành nơi chữa lành cho nhau. an giúp sơn hiểu rằng cậu đáng để yêu thương. sơn giúp an nhận ra cậu chẳng cần phải mạnh mẽ hay hoàn hảo suốt. chỉ cần là chính mình trước người đối diện, vậy là đủ.

mùa xuân năm sau, khi hoa bằng lăng tím nở dọc sân trường, họ vẫn giữ thói quen ngồi cạnh nhau trên ghế đá cũ. an tựa đầu lên vai sơn, mắt khép lại vì gió chiều mát. sơn nắm tay an, siết nhẹ. khoảnh khắc ấy, cả thế giới như mềm lại trong ánh nắng êm dịu.

không ai nói gì.

vì có những khoảnh khắc, chỉ cần ngồi bên nhau trong yên lặng cũng đủ để trái tim hai người đối thoại bằng cách riêng của nó.

và như thế, từ những rung động nhẹ đầu thu, họ đã bước vào cuộc sống của nhau bằng sự dịu dàng, bình yên và vững bền. những vết thương cũ được xoa dịu, những khoảng trống được lấp đầy. tương lai phía trước còn dài, nhưng chỉ cần có nhau, mùa nào cũng trở nên ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com