Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Rửa Tội

Đêm đó, cả bản làng chìm trong giấc ngủ say. Nhưng A Páo không ngủ được. Cậu ta trằn trọc, không phải vì tội lỗi, mà vì một sự háo hức bệnh hoạn. Lời hứa hẹn của A Tủa, "chuẩn bị sẵn sàng để được tái sinh," cứ vang vọng trong đầu cậu như một tiếng khèn ma mị. Cậu ta cảm thấy mình đang đứng trước một ngưỡng cửa quan trọng, một sự kiện sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.

Đúng nửa đêm, cậu ta lén lút dậy, mặc vào người bộ đồ đi săn đẹp nhất, đeo con dao găm bằng xương hổ mà A Tủa đã tặng. Cậu ta di chuyển trong đêm tối một cách lặng lẽ, như một bóng ma, đi về phía nhà của thầy mo.

Căn nhà của A Tủa chìm trong bóng tối, chỉ có một ngọn đèn dầu le lói hắt ra từ khe cửa. Cánh cửa không khóa, chỉ khép hờ, như đang chờ đợi cậu. Páo hít một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi thảo dược và khói trầm hương quen thuộc, rồi từ từ đẩy cửa bước vào.

A Tủa đang ngồi đó, giữa nhà, bên một bếp lửa nhỏ. Lão ta không mặc đồ bình thường. Lão ta mặc một bộ đồ nghi lễ màu đen, trên mặt vẽ những ký hiệu kỳ lạ bằng than củi. Trông lão ta không còn là một người cậu, mà là một thầy mo thực sự, một kẻ có thể giao tiếp với thế giới tâm linh.

Lão ta không nói gì, chỉ ngẩng lên nhìn Páo, rồi hất hàm về phía tấm màn bằng da thú ở cuối nhà.

Páo hiểu ý. Cậu ta nuốt nước bọt, rồi từ từ bước tới, vén tấm màn nặng trịch sang một bên.

Và rồi, cậu ta nín thở.

Nếu gian nhà ngoài của A Tủa đã đủ ma mị, thì nơi này mới thực sự là một thế giới khác. Một thánh điện của quỷ dữ.

Không khí bên trong đặc quánh lại, nồng nặc mùi trầm hương, mùi thuốc phiện và mùi ngai ngái của máu khô. Căn phòng không có cửa sổ, được thắp sáng bởi hàng chục ngọn nến làm từ mỡ động vật, cắm trên những chiếc đầu lâu gác bếp. Ánh nến bập bùng, nhảy múa, tạo ra những cái bóng kỳ dị, méo mó trên những bức tường được vẽ đầy những ký hiệu xoắn ốc bằng một thứ chất lỏng màu nâu sẫm. Trên những chiếc kệ gỗ mục nát, đầu lâu của gấu, của hổ, của sơn dương được bày la liệt, đôi mắt trống rỗng của chúng như đang nhìn chằm chằm vào kẻ vừa đột nhập.

Và ở chính giữa phòng, là một tảng đá phẳng lì, to bằng một chiếc giường, bề mặt đen bóng và lạnh lẽo. Một bàn thờ tế lễ.

A Tủa từ từ bước vào sau lưng Páo, tiếng bước chân của lão ta không một tiếng động. Lão ta đi đến bên bàn thờ.

"Đây là nơi đất và trời giao thoa,"

lão ta nói, giọng nói của lão ta trong căn phòng kín này bỗng trở nên trầm và vang vọng một cách kỳ lạ.

"Nơi các vị thần nói chuyện với thầy mo. Nơi mà một con người có thể được tái sinh."

Hắn ta quay sang Páo, đôi mắt trong bóng tối sáng lên.

"Để được tái sinh, trước hết, cháu phải vứt bỏ con người cũ của mình. Phải trần trụi hoàn toàn trước mặt các vị thần."

Lão ta ra lệnh.

"Cởi đồ ra. Tất cả."

Páo, giờ đây đã hoàn toàn bị choáng ngợp bởi không khí thần bí và uy quyền của A Tủa, không một chút do dự. Cậu ta như một tín đồ, từ từ cởi bỏ từng lớp quần áo của mình. Chiếc áo chàm. Cái quần lanh. Cuối cùng là chiếc khố. Cơ thể cường tráng, rám nắng của cậu ta, một biểu tượng của sức mạnh và sự sống, giờ đây trông lại vô cùng nhỏ bé và trần tục giữa không gian đầy ma quỷ này.

Khi Páo đã hoàn toàn trần truồng, A Tủa mới gật đầu hài lòng. Lão ta đi đến bàn thờ, lấy xuống một chiếc bát bằng gỗ, bên trong chứa một thứ chất lỏng màu xanh sẫm, đặc quánh và sủi bọt nhẹ.

"Đây là nước mắt của Rồng Núi,"

A Tủa nói, giọng nói như thôi miên.

"Nó được chưng cất từ sương sớm, nhựa cây anh túc và máu của một con rắn độc. Nó sẽ thanh tẩy tâm trí và cơ thể cháu. Nó sẽ giúp cháu nghe được tiếng nói của con thú bên trong."

Lão ta đưa chiếc bát cho Páo.

"Uống đi."

Páo nhìn vào thứ chất lỏng kỳ lạ, mùi của nó vừa đắng vừa ngọt. Cậu ta do dự một giây. Nhưng rồi cậu ta nhìn vào đôi mắt của A Tủa, đôi mắt của một vị thần, một người thầy, người duy nhất hiểu cậu ta. Cậu ta tin tưởng lão ta một cách tuyệt đối.

Cậu ta cầm lấy chiếc bát bằng hai tay, run rẩy đưa lên miệng, và tu một hơi cạn sạch.

Vị đắng ngắt xộc lên mũi, nhưng ngay sau đó là một vị ngọt kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể. Đầu óc cậu ta bắt đầu quay cuồng. Cả căn phòng như đang chao đảo.

Con mồi đã uống thuốc độc.

Thứ nước thuốc của A Tủa có tác dụng gần như ngay lập tức. Cả thế giới xung quanh A Páo bắt đầu chao đảo. Sàn đá dưới chân cậu như biến thành một mặt hồ gợn sóng. Những ngọn nến nhảy múa, kéo những cái bóng dài ngoằng, méo mó của những chiếc đầu lâu trên tường thành những con quái vật đang quằn quại. Cậu ta cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng đi, như đang trôi nổi trong một dòng nước ấm.

"Thấy không?"

Giọng nói của A Tủa vang lên bên tai Páo, lúc thì ở rất gần, lúc lại như vọng về từ một nơi xa xôi nào đó.

"Các vị thần đang chào đón cháu. Tâm trí cháu đang được thanh tẩy."

Páo không còn biết mình đang ở đâu nữa. Cậu ta chỉ biết làm theo.

"Lên bàn thờ đi,"

A Tủa ra lệnh.

Páo lảo đảo bước tới, rồi từ từ nằm ngửa lên tảng đá phẳng lì. Hơi lạnh từ mặt đá thấm vào tấm lưng trần của cậu, khiến cậu ta khẽ rùng mình, nhưng cảm giác đó nhanh chóng bị thay thế bởi sự tê dại lan tỏa khắp cơ thể.

Nghi lễ bắt đầu.

A Tủa không chạm vào Páo ngay. Lão ta đi đến một lư hương bằng đồng, ném vào đó một nắm lá cây khô có mùi hắc nồng. Một làn khói trắng dày đặc, thơm một cách kỳ lạ, bắt đầu tỏa ra, nhanh chóng bao trùm lấy cả căn phòng, khiến mọi thứ càng trở nên mờ ảo. Páo hít phải làn khói đó, cảm thấy đầu óc càng thêm mụ mị.

"Đây là khói của Cây Vong Ưu,"

A Tủa nói, giọng nói của lão ta như một câu thần chú.

"Nó sẽ giúp cháu quên đi con người cũ kỹ của mình, quên đi những muộn phiền của thế giới trần tục."

Sau khi cả căn phòng đã ngập trong khói, A Tủa mới bắt đầu giai đoạn hai. Lão ta lại lấy ra lọ dầu xương hổ quen thuộc, đổ một lượng lớn ra tay.

"Giờ là lúc thanh tẩy thể xác."

Lão ta bắt đầu xoa dầu lên người Páo. Bàn tay chai sạn, trơn trượt của lão ta lướt trên lồng ngực, bụng, rồi xuống hai bắp đùi săn chắc của cậu. Dưới tác dụng của thuốc và làn khói gây mê, Páo không còn cảm thấy sự xâm phạm nữa. Cậu ta chỉ cảm thấy một sự đê mê kỳ lạ. Mỗi cái chạm của A Tủa như một luồng điện, đánh thức những dây thần kinh mà cậu ta chưa bao giờ biết là nó tồn tại. Cậu ta bắt đầu rên, những tiếng rên khe khẽ, mơ màng.

"Ứ... ừm..."

"Tốt," A Tủa thì thầm.

"Hãy để cho cơ thể cháu tự nói chuyện. Hãy để cho nó đón nhận năng lượng của núi rừng."

Bàn tay của lão ta bắt đầu đi vào những vùng cấm. Lão ta xoa nắn cặp mông của Páo, rồi từ từ di chuyển vào khe mông. Lão ta dùng ngón tay, đã trơn trượt vì dầu, bắt đầu khám phá cái lỗ đít vẫn còn trong trắng của Páo.

Lần này, Páo không còn chống cự nữa. Cậu ta chỉ rên rỉ, cơ thể ưỡn lên một cách vô thức.

"Cháu thấy không?"

A Tủa nói, giọng nói đầy ma mị.

"Năng lượng của đàn ông có hai nơi để tụ lại. Một là 'cây gậy sinh khí', nơi tạo ra sự sống. Hai là 'cửa địa đàng', nơi hấp thụ sức mạnh. Cả hai đều phải được khai mở."

Và rồi, lão ta bắt đầu màn "khai mở" của mình.

Bàn tay của lão ta di chuyển ra phía trước, tóm lấy con cặc đang cương cứng vì bị kích thích của Páo.

"Trước hết, là 'cây gậy sinh khí'."

Lão ta bắt đầu tuốt lặp, một cách chậm rãi, điêu luyện. Cùng lúc đó, ngón tay của lão ta vẫn không ngừng khuấy đảo ở phía sau. Páo công từ cả hai phía.

"Á... á... cậu... cậu ơi...!"

Páo rên la, những tiếng rên không còn là của sự sợ hãi, mà là của sự khoái lạc thuần túy.

"Cái gì thế này... cháu... cháu không chịu nổi..."

"Đây là năng lượng đang được giải phóng,"

A Tủa thì thầm, hơi thở của lão ta phả vào tai Páo.

"Hãy đón nhận nó. Đừng chống lại. Càng chống lại, nó sẽ càng thiêu đốt cháu."

Páo không còn phân biệt được gì nữa. Cậu ta đang trôi dạt trên một dòng sông của khoái lạc. Cậu ta chỉ biết rên, chỉ biết ưỡn người lên để đón nhận những cái chạm của A Tủa. Cậu ta cảm thấy mình sắp bắn.

"SẮP... SẮP RA RỒI...!"

"Tốt. Giải phóng nó đi!"

"Á Á Á Á Á Á Á Á!"

Páo gầm lên, bắn ra trong một cơn co giật dữ dội. Dòng tinh dịch nóng hổi bắn tung tóe lên bụng cậu và cả bàn tay của A Tủa.

Nhưng A Tủa vẫn chưa xong. Hắn ta dùng chính bàn tay đang dính đầy tinh dịch của Páo, quay trở lại, tiếp tục xoa nắn cái lỗ đít của cậu.

"Một nguồn năng lượng đã được giải phóng,"

lão ta nói.

"Giờ thì... đến lúc hấp thụ một nguồn năng lượng mới."

Hắn ta dùng ngón tay, đã dính đầy tinh dịch, từ từ ấn sâu vào bên trong Páo.

"Hự... ứ... đừng...!"

Páo rên lên, một cảm giác vừa ghê tởm vừa kích thích đến điên dại.

"Ngoan nào,"

A Tủa thì thầm.

"Đây là sự cân bằng của trời đất. Cho đi và nhận lại. Bây giờ, cháu sẽ nhận lại năng lượng của chính mình, nhưng theo một cách tinh thuần hơn."

Màn tra tấn bằng ngón tay tiếp tục, cho đến khi Páo không còn biết mình là ai, đang ở đâu. Cậu ta chỉ còn là một cơ thể đang run rẩy, chìm đắm trong một thế giới của khói, của dầu thơm, của những cái chạm và những tiếng rên của chính mình.

Nghi lễ thanh tẩy đã gần như hoàn tất. Linh hồn cậu ta đã hoàn toàn bị thôi miên.

Sau cơn cực khoái điên cuồng và mơ màng, Páo nằm đó, lả đi trên phiến đá lạnh. Cơ thể cậu ta không còn là của cậu ta nữa. Nó chỉ là một tập hợp của những cảm giác: sự tê dại của thuốc, sự ấm nóng của dầu, và sự nhức nhối ngọt ngào ở giữa hai chân. Cậu ta trôi nổi trong một không gian không trọng lượng, giữa thực và mơ.

A Tủa không lập tức rời đi. Lão ta ngồi xuống mép bàn thờ đá, nhìn xuống "tác phẩm" của mình. Lão ta lấy một tấm da dê mềm mại, nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn trên người Páo, một cử chỉ chăm sóc đầy bệnh hoạn của một kẻ vừa mới xâm phạm nạn nhân của mình.

"Con thú bên trong cháu đã thức tỉnh,"

A Tủa bắt đầu nói, giọng nói của lão ta trầm và vang, như một tiếng sấm từ một nơi xa xôi nào đó trong tâm trí Páo.

"Cháu đã cảm nhận được nó, phải không? Sức mạnh nguyên thủy đã được giải phóng qua 'cây gậy sinh khí'."

Páo, trong cơn mơ màng, chỉ có thể gật đầu một cách yếu ớt.

A Tủa mỉm cười. Bàn tay của lão ta, thô ráp và chai sạn, nhẹ nhàng đặt lên cặp mông vẫn còn đang run rẩy của Páo.

"Nhưng..."

lão ta nói, giọng nói trầm xuống, đầy vẻ huyền bí.

"...nó vẫn chưa hoàn chỉnh. Nguồn năng lượng của cháu vẫn đang bị rò rỉ ra ngoài. Nó cần một nơi để hấp thụ, để tuần hoàn, tạo thành một vòng tròn sức mạnh vĩnh cửu. 'Cửa địa đàng' của cháu, nó đã được khai mở, nhưng nó vẫn còn bị một phong ấn."

Bàn tay của lão ta lướt nhẹ, ngón tay trỏ dừng lại ngay trên cái lỗ đít vẫn còn đang co giật của Páo.

"Nơi này,"

lão ta thì thầm,

"vẫn còn bị phong ấn của sự trong trắng kìm hãm."

"Hãy tưởng tượng,"

giọng A Tủa trở nên ma mị, như một lời thôi miên.

"Cái lỗ đít của cháu là một cái ổ khóa. Một cái khóa thần thánh, niêm phong sức mạnh thật sự của một người đàn ông. Và phong ấn đó, chính là sự trong trắng cuối cùng. Nó yếu ớt, nhưng lại vô cùng cứng đầu."

Lão ta cúi xuống, ghé sát vào tai Páo, hơi thở nồng nặc mùi thảo dược.

"Cần phải có một chiếc chìa khóa đủ mạnh, một nguồn năng lượng đủ lớn, một con cặc của một chiến binh đã được khai quang... để phá vỡ phong ấn cuối cùng. Phải cắm sâu vào, mở toang cánh cửa đó ra, và giải phóng hoàn toàn sức mạnh của cháu."

Páo nằm đó, lắng nghe. Những lời nói bệnh hoạn của A Tủa, qua làn khói thuốc và men rượu thuốc, lại trở nên vô cùng hợp lý, vô cùng quyến rũ. Phá vỡ phong ấn... trở thành một vị thần...

"Chỉ khi đó,"

A Tủa kết luận, giọng nói của lão ta như một lời sấm truyền cuối cùng,

"cháu mới thực sự trở thành một vị thần."

Lão ta đứng dậy. Buổi lễ đã kết thúc. Lão ta không làm gì thêm nữa. Hạt mầm đã được gieo. Giờ chỉ cần chờ nó nảy mầm.

"Nghỉ ngơi đi, cháu trai,"

lão ta nói, giọng nói đã trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày. Lão ta thổi tắt vài ngọn nến, khiến căn phòng chìm vào bóng tối mờ ảo.

"Hãy chuẩn bị tinh thần. Ngày cháu được tái sinh... sắp đến rồi."

Nói rồi, A Tủa lẳng lặng rời khỏi thánh điện, để lại Páo một mình trên phiến đá lạnh lẽo.

Páo nằm đó, trong bóng tối, trong làn khói trầm hương. Cậu ta không cảm thấy sợ hãi. Cậu ta cảm thấy một sự háo hức kỳ lạ. Cậu ta đưa tay xuống, chạm vào cái lỗ đít của mình. Nơi "phong ấn" đang ngự trị. Cậu ta tưởng tượng ra cảnh nó bị phá vỡ, tưởng tượng ra cảnh mình được "tái sinh".

Cậu ta đã không còn là một nạn nhân đang bị gài bẫy nữa. Trong tâm trí méo mó của mình, cậu ta đã trở thành một tín đồ, đang chờ đợi ngày được hiến tế để trở nên bất tử.

Cái bẫy đã sập. Hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com