Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 2.2. Phép màu ở xứ sở đàn ông


Martin gọi một nhân viên khác thế chỗ rồi đưa Ben và Jazz theo con đường bên phải, đi qua một cánh cửa lớn giống như thang máy để vào bên trong. Nơi này cũng rất sáng sủa và rộng rãi, với nhiều công cụ và máy móc gợi nhớ đến các bệnh viện cao cấp của Trái đất.

"Thuê bọn Moorock để thiết kế cơ sở vật chất là vậy đó," Jazz lầm bầm. "Ừa, M.O.O.R.O.C.K., một nước đã nhổ toẹt vào ma thuật của phần còn lại của Galyx để dồn sức phát triển máy móc, công nghệ."

Quả thật nơi này sẽ hoàn toàn lạc lõng giữa tông thiên nhiên, rừng rú của thành phố này, nếu không có một gốc cây cổ thụ to cồ như cái xe hơi, thân gồ ghề đâm thẳng lên lầu.

"Đây là phòng Tiếp nhận, chúng tôi kiểm tra thai nhi cũng như hồ sơ xin nhận con nuôi của người cha. Có khoảng 125,000 ca nạo phá thai mỗi ngày trên Trái Đất nhưng chưa đến một nửa trong số đó là các bé trai - bé gái có nhiều khả năng bị bỏ hơn. Hơn thế, chúng tôi chỉ có thể tiếp cận và chọn được một số nhỏ lành lặn nhất, mỗi cơ sở Mami-Bulberry từ 3 đến 5 bé mỗi ngày."

Đằng sau anh, các công nhân đang đẩy các hộp màu hồng ra vào những nơi giống tủ đông công nghiệp.

"Các bé sẽ được giữ để chờ hồ sơ nhận nuôi của các ông bố được duyệt."

Martin nói và chỉ tay về phía một số người có vẻ đang được kiểm tra trong các thiết bị trông giống như những quả trứng khổng lồ.

"Họ phải có sức khỏe thể chất và tinh thần đạt chuẩn - chúng tôi phải bảo đảm các con yêu của mình được chăm sóc tốt."

Martin đưa hai thằng ra ngoài hành lang nơi có một lỗ hổng lớn trên trần nhà. Những dây leo rủ xuống như một bức màn xanh với những bông hoa nhỏ màu vàng và những chiếc lá hình lưỡi rắn. Martin lấy một dây và giật nhẹ nhàng, nó liền quấn quanh eo anh, kéo lên tầng. Ben ngần ngại xíu rồi cũng làm theo. Cảnh tượng nó thấy ở trên đó ngay lập tức át đi cảm giác nhột nhạt kỳ cục từ cái thang máy sống. Cái gốc bệ vệ bên dưới là của một cái cây có tán xum xuê chiếm cả nửa căn phòng thênh thang; nhờ nó, bầu không khí ở phòng Nuôi Trồng hoàn toàn trái ngược với tầng dưới. Lủng lẳng trên các nhánh to khỏe là hàng trăm những quả khổng lồ có hình dạng như những chiếc khiên cổ điển của châu u ghép vào nhau thành các khía. Chúng giống như những cái lồng đèn, có cái không sáng, cái mờ mờ tỏ tỏ, có cái ánh cam soi rõ các đường mạch và gân đen chi chít bên trong. Trên đầu chúng còn có những vòng xoáy ngang màu vàng, một cái thẻ nhỏ và một "vết sẹo" hình vòm, cuống thì xoắn kiểu quả dưa hấu.

"Chắc em đoán được rồi, mỗi trái đang phát sáng của cây Mami-Bulberry này là một đứa nhỏ đang phát triển. Kìa, có một bé sắp được đưa vào!"

Ba người đàn ông xuất hiện, một người mang một chiếc hộp màu hồng, một người mang rương dụng cụ và một người khác đứng ở ngưỡng cửa cầm thứ trông giống như một cái ống nhòm cong vòng. Hai người đàn ông mặc đồng phục màu hồng vận chuyển chiếc hộp là nhân viên, vì họ có băng đeo chéo kiểu thi sắc đẹp màu xanh bạc hà mang dòng chữ nòng nọc và biểu tượng của cơ sở trên ngực. Người đàn ông trẻ măng mặc một dạng có vẻ trang trọng hơn của đồ Amagog thì chắc là ông bố vì mặt anh lộ rõ nét vừa lo lắng vừa phấn khích. Một nhân viên cẩn thận rạch một "cánh cửa" hình vòm nhỏ trên một quả đen thui, gọn gàng mở quả ra, bên trong có màu đỏ đỏ hồng hồng và có rất nhiều rãnh nhỏ. Cùng lúc, người đồng nghiệp thận trọng mở chiếc hộp và lấy ra bào thai nằm bên trong trong quả cầu bảo vệ. Người cha thở mạnh khi nhìn vào ống nhòm, và qua màn ảnh truyền hình trực tiếp, Jazz và Ben cũng lần đầu tiên được nhìn thấy một bào thai. Đứa bé chắc khoảng 8 tuần tuổi, còn chưa ra hình người vậy mà Ben bỗng cảm thấy rất thân thương. Dường như đó là tất cả những điều đẹp đẽ nhất của nhân loại, phép màu của sự sống và của cơ hội thứ hai, cuộn tròn trong một quả bóng chỉ to bằng hạt đậu trắng.

Các nhân viên đặt thai nhi vào với tất cả sự cẩn trọng, nghiêm trang rì rầm điều gì đó. Mắt họ ánh lên một nét hạnh phúc nhuần nhị, như thể vinh hạnh này dẫu thường ngày nhưng chưa bao giờ hết kỳ diệu. Sau đó, họ lắp lại "cánh cửa", khóa cẩn thận bằng một dải ruy băng màu xanh với một chiếc nơ trang nhã, rồi gắn một thẻ tròn như là phần hoàn thiện. Lúc này, họ mới gọi ông bố trẻ đang run bần bật vào. Anh ta lóng ngóng tiến tới, nuốt nước bọt, rồi chậm rãi chạm tay vào quả. Từ nơi đó, một ánh sáng cam mờ xuất hiện, rồi lan dần ra khắp quả. Chàng trai chợt đưa tay lên miệng, mếu máo bật khóc, tay kia vẫn không rời kết nối đầu tiên với đứa con bé bỏng của mình.

Martin tiến đến, vỗ vai ông bố và khẽ nói với bào thai trong quả, "Chào mừng bé trở lại cuộc sống. Hẹn gặp chín tháng nữa hen."

Khi Martin trở lại với tụi nó, Ben hỏi, mắt vẫn hướng về phía kia, "Tại sao là chín tháng tròn mà không phải là bảy?"

"Đứa bé khi bị phá đã chết về tổng thể rồi. Tuy nhiên, chỉ cần tế bào gốc cuống rốn hoặc tủy xương còn sống, đứa bé có thể được phát triển lại từ đầu."

"Nếu chỉ cần các tế bào của chúng, tại sao phải chọn những thai nhi lành lặn nhất?"

Martin mím môi. "Em có biết về 'Sinh lực' chưa?"

Khi Ben lắc đầu, anh chỉ vào mô hình trên một trong những cái bục rải rác phía bên còn lại của căn phòng. Trên đó có một hình mẫu bằng đất sét lơ lửng, liên tục biến hình từ thứ gì giống con vượn cáo quá khổ sang cá voi sát thủ, rồi sang heo, quạ... con nào cũng cách điệu u ú dễ thương.

"Một sinh vật có tình cảm sẽ có ba phần. Phần xác là các tế bào biết trao đổi chất, hô hấp, sinh sản... phần xác sẽ chết khi hết 'đát'."

Martin lấy tay gõ lên mô hình. Con vẹt núng nính mắt lồi đang cúi đầu nghiêm túc rỉa nách bỗng ngẩng lên, một cánh vẫn giang ra cứng đờ, ngã ngửa rơi xuống đất đánh "cộp" rồi nhão ra thành khối đất. Anh gõ lần nữa, nó biến thành một con người đơn giản với biểu cảm lạc quan, trên đầu có một khối ánh sáng xanh lá sáng chói.

"Phần hồn là phần tâm linh, phi vật chất, vĩnh hằng, chỉ chuyển từ kiếp sống này qua kiếp sống khác qua những phần xác mới."

Trong lúc Martin nói, con hình nhân lúc lắc cái bụng bự và cái mông tròn của nó theo một điệu nhảy đang thịnh hành. Trong một không gian tôn vinh sự sống như thế này, Ben ráng kìm không thử gõ cho thứ khả ố kia "đăng xuất".

"Người Trái Đất đã suy nghĩ, nghiên cứu và tranh luận về hai thứ này từ thuở xa xưa."

Martin gõ tiếp. Thất vọng thay, nó không tan chảy, nhưng ít nhất nó ngừng nhảy.

"Nhưng điều gì giữ hai phần này lại với nhau. Điều gì khiến một cơ thể mới hình thành kết nối được với một linh hồn đã tồn tại hàng triệu năm? Đó thứ mà chỉ ở Galyx chúng ta mới biết, đó là 'Sinh lực'."

Từ trong hình nhân, một thứ như làn khói trắng mờ ảo nâng nó lên, chạm đến và hòa làm một với khối linh hồn. Hình nhân lại chuyển thành các sinh vật khác nhau, con nào cũng có vầng hào quang bên trong.

"Nó là một dạng vật chất hình thành tự phát chỉ có riêng ở sự sống, tồn tại ở vùng không gian bên trong từng nguyên tử. Mỗi khối Sinh lực có danh tính riêng, như một chất keo vô hình neo giữ linh hồn này vào thể xác này. Khối sinh lực sẽ phân tán dần, như một cái bong bóng nhìn toàn vẹn nhưng các phân tử không khí vẫn luôn thoát ra âm thầm."

Vậy, khi Sinh lực cạn...? Ben lặng nhìn chú voi nhỏ xíu trên bệ đang lúc lắc đầu ngây dại và máy móc như những con voi bị nhốt trong sở thú Ben từng thấy. Nó có thể cảm nhận sự già cỗi và kiệt quệ xâm chiếm con vật khi quầng sáng xanh ngày một xa dần, dù đây chỉ là mô hình.

"Khi Sinh lực cạn, linh hồn sẽ vẫn ở lại cơ thể một thời gian, như một thứ quán tính tâm linh. Nhưng con người ấy sẽ chết dần. Họ sẽ từ từ không còn những tính cách, đam mê đã làm nên con người họ. Họ sẽ cảm thấy rệu rã, khổ sở dù có tất cả những gì mình muốn."

Ben đã đoán được luôn điều gì sẽ xảy ra khi linh hồn hoàn toàn rời bỏ cơ thể: mặc dù các bộ máy tế bào vẫn còn có thể sống, sẽ chỉ còn có thể sống thực vật hoặc hoàn toàn vô tri. Nó rùng mình.

"Trở lại câu hỏi của em. Lý do chúng ta có thể hồi sinh những người còn trẻ là vì sinh lực họ dồi dào tự nhiên, vẫn cố giữ chặt linh hồn vào cái xác."

Mô hình đã biến thành một đứa bé đang nằm, hình như là giữa tán cây Mami-Bulberry. Cái cây sáng lên, và dòng sinh lực cuồn cuộn từ đứa bé tỏa ra tứ phía cho đến khi chúng cuộn lấy được khối sáng xanh quay về thắp lên lại lồng ngực nó. Ben bất giác thều thào: "Fernando".

"Tuy nhiên, vì Sinh lực trú vào cơ thể vật lý nên nếu cơ thể đã hư hại quá mức thì em sẽ mất hết Sinh lực, lúc đó linh hồn không thể neo vào nữa."

Ben hướng mắt về khoảng không, nhưng nó biết Jazz đang lén nhìn sắc mặt nó.

"Ờ... không có ca sinh nào hôm nay hả anh? Hi hi, tiếc... tiếc nhỉ."

"Ừ, nhưng để anh cho mấy đứa coi một cảnh rất là khoa học viễn tưởng để bù lại nha. Cây Mami-Bulberry này từ thời Người thổi sáo thành Hamelin nên năng suất kém rồi. Từ vài chục năm nay chúng tôi đã dùng kèm một hệ thống bình tử cung nhân tạo từ các kỹ sư Moorrock và các bác sĩ Ootalahoo."

Họ đi trở lại về phía bên trái tòa nhà để xem khu Nuôi Cấy. Dọc đường đi có những căn phòng, bên trong mỗi phòng có khoảng độ chục người dường như là các bố tương lai đang học nuôi con theo sự hướng dẫn của các giáo viên. Có phòng học nấu ăn, phòng học vệ sinh, học dạy con học... nhiều phòng có vẻ là chia theo "độ tuổi" của các rô-bốt xanh, đỏ, tím, vàng. Ben nhìn một ông bố tóc nâu đang say sưa chơi xây tháp lego cùng một "bé" rô-bốt kích cỡ bốn tuổi. Nó nhắm mắt lại, cảm giác mát và nhám của cát ẩm chân thực đến khó chịu trên đôi bàn tay.

Jazz mà ngừng nói là sẽ lăn ra chết.

"Nghe nói mấy ca sinh bình thường thì dễ lắm, đúng không, Martin?"

"Ừa, mấy em bé đủ tháng là tự chổng chân lên trời, nên cắt vỏ phía gần cuống rất an toàn - mấy ông bố không có kỹ năng cũng tự làm được. Họ cứ thế đưa bọn anh nguyên quả đã cắt rồi ẵm con ra thôi."

"Sao tụi nó lại lộn xuống như vậy, nhỉ?"

Martin như biết Jazz đang cố bắt chuyện với con mọt sinh học Ben nên anh đợi, nhưng nó không trả lời nên anh đành đáp.

"À, là vì tụi nó vốn phải chui đầu ra trước khỏi cái hú-ha của mẹ."

"Bất ngờ chưa nhóc: Chào mừng đến Amagog, không hề có hú-ha." Jazz đưa tay lên mặt giả vờ chơi ú òa với một đứa sơ sinh khốn khổ. "Còn bọn lì đầu thì sao?"

Martin đặt hai bàn tay vào nhau làm thành một cái lồng giống quả Mami-Bulberry. "Có khoảng vài phần trăm không lộn, nên nếu ông bố vẫn muốn tự tay cắt quả thì phải cắt bên dưới và thế là..." anh thình lình thả một tay xuống, các ngón tay xinh xắn ngoe nguẩy, miệng tạo hiệu ứng âm thanh nước chảy lộp độp, rào rào.

Jazz nhăn mặt liếc qua Ben, còn nó vẫn chỉ vô cảm đi theo hai người.

Bên tai, Ben tưởng như vẫn còn nghe hai tiếng súng nổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com