Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 2.5. Trò lố ở Cacao 2/2


Jazz giật lại tờ tài liệu bị bắt cóc trước lúc Sebastian kịp cầm nó. Vểnh vểnh cái mỏ trẻ con, Jazz lắc thứ bí mật quyến rũ qua lại trái phải đầy thách thức. Sebastian lật đật pha cho Jazz loại rượu chắc chắn không dành cho tuổi tụi nó. Gương mặt bụ bẫm của Jazz chỉ trong một giây trở nên rúm ró như bài tập làm văn của một học sinh bế tắc. Sau khi "giao diện" trở lại bình thường, Jazz thở phù một cái, nói chậm rãi.

"Em có dũng khí hơn rồi đó... bọn em liều lắm mới dám chia sẻ với anh bí mật động trời này..."

"Trời đất, họ thật sự bắt ba người sao?" Cậu pha chế lau lau cặp kính biên dịch thư pháp nòng nọc, rồi lại dí cái mũi khoằm vào tờ báo cáo, đôi mắt còn lồi ra hơn bình thường.

"Chắc lại là một cô bé xinh xắn, không sức tự vệ khác." Jazz lắc đầu, thở dài thườn thượt.

"Mà... dù sao mấy ẻm cũng sẽ bay ngay trở về Trái Đất mà hén?"

"Thì ai cũng tưởng vậy... Nhưng ông Clark thì không." Mặt Jazz trở nên nghiêm trọng, cậu nhả từng chữ, "Ổng nói con bé không có ở nhà."

"Huyền Cơ Sư? Fan cứng của ngài ấy nè..."

Sau khi Sebastian đã hoàn toàn bị thuyết phục, Ben và Jazz tiến đến các bàn chơi.

"Rồi đó, giờ mình đã lo xong các nhân viên Sòng bài Cacao, giờ đến lượt bạn."

"Tôi có quen ai đâu..."

"Không sao... Chúng ta vừa chơi vừa nói chuyện với nhau, ra điều bí mật, mà cái mồm lớn lớn một tí. Thế nào cũng có đứa tò mò, tọc mạch hỏi. Đi hết các bàn là một đồn mười, mấy người đó mà tám với nhau, tam sao thất bản thì mười đồn trăm."

Ben mím môi, rồi gật đầu nhè nhẹ. Ở đây đa số là thanh niên và trung niên, nhưng các cụ cũng nhiều mà choai choai cũng không ít.

"Vị thành niên được đánh bạc sao?"

"Bạn thấy đó, Amagog là xứ phóng túng có nguyên tắc. Trẻ con vẫn không được uống rượu vì hại sức khỏe, nhưng khi đã tới tuổi kiếm ra được tiền thì ta đã có quyền đốt chúng."

Hai đứa ngó nghiêng xem nên bắt đầu từ đâu. Jazz hỏi bâng quơ khi đi ngang qua một bàn.

"Từng chơi trò cổ cò, roulette, chưa?"

Ben lẩm bẩm "Rồi, một lần... nhưng... là một loại khác..."

Ngay lúc này Ben có thể ngửi thấy mùi gỗ và rỉ sét của ngôi nhà của ông nội. Cảm giác lành lạnh trong tay của thẻ tiền kim loại gợi nhớ về một quá khứ xa xôi. Trong vòng bánh xe, quả bóng lăn "tạch tách tạch tách...". Sự kiệt quệ nhức nhối của đôi chân bảy tuổi sau khi chạy mấy dặm không ngừng nghỉ. Ánh chớp hy vọng khi khi nhìn thấy bốt điện thoại. Cảm giác tan nát khi nhớ ra muốn gọi cho mẹ cũng không có tiền.

"Để xem hôm nay may mắn có mỉm cười với bạn không."

Quả bóng lăn "tách tạch tành tách...". Niềm vui thuần khiết từ đồng xu ai đó làm rơi trong góc. Cò vẫn tiếp tục quay quay.

"Chỗ kia đông người nhất kìa."

Jazz kéo Ben về phía không phải một bàn chơi mà giống một góc thủy cung hơn: Đập vào mắt là một cột nước khổng lồ dưới đáy có cát và san hô, bên ngoài trang trí các thanh chữ nhật kích cỡ khác nhau màu xanh da trời, tím và hồng bừng sắc hologram. Khi nhìn rõ điều gì đang thu hút bà con đến thế thì hàm của Ben muốn rớt ra. Chiếc đuôi cam rực rỡ, bồng bềnh của loài cá vàng nối liền với thân trên của một chàng trai tầm mười sáu, mười bảy. Anh ta có làn da ngăm, gương mặt đậm chất Tây Nam Á bên dưới mái tóc undercut cam đỏ ánh neon, đặc biệt nhất là cái kỳ nhìn sắc lẻm trên đỉnh đầu và hai tai bơi hầm hố.

Gần như ngay lập tức, Ben biết đây không phải một người mặc đuôi silicone như nó đã từng thấy ở Trái Đất. Sự hài hòa và liền lạc giữa phần cá và phần người. Sự nhịp nhàng thoăn thoắt trong từng chuyển động mà Ben, một đứa bơi lội có số má, chưa từng thấy ở cả những vận động viên cừ khôi nhất. Không kẹp mũi, không bình dưỡng khí, không có vẻ gì cố gắng, như thể nước chính là nhà của anh ta. Sinh vật này được tạo ra cho biển cả, đó là...

"Nàng tiên cá... đực?"

"'Ná' vừa thôi, đã 'đực' rồi thì 'nàng' thế quái nào nữa. Buồn vậy đó, Amagog cũng chỉ có thể thuê 'nam nhân ngư' về giải trí thôi."

"Vậy phần trên của họ thực sự là con người rồi."

"Loài của họ gọi là tiên cá hay 'sang' hơn là nhân ngư tộc, được lai ghép ra bởi một nền văn minh ngoài hành tinh từ hàng ngàn năm trước."

Khi tiên cá đã biến mất vào bên dưới lớp cát, Ben mới biết đây không chỉ là cảnh quan mà còn là một trò chơi. Cậu quản trò sang sảng bắn như gió luật chơi và kêu gọi chồng tiền.

"Tiên cá còn không phải loài duy nhất Duncamako ghép thành công... Ô, bắt đầu rồi kìa!"

Những ô số xoay vòng tạo thành một xoáy nước lấp lánh kim tuyến đẹp mắt trong điệu nhạc vang vọng như từ biển. Chàng nam nhân ngư lại xuất hiện trong tiếng hò reo của đám đông. Những chiếc bong bóng số ngẫu nhiên xuất hiện ở 12 cái cửa vừa mở ra, một nửa ở phía đáy cột, một nửa ở phía đỉnh. Chàng làm nét mặt đăm chiêu rất kịch, nhìn qua ngắm lại các ô, tinh nghịch giả như "địa" hết ô này đến ô nọ.

Cũng là roulette.

"Mời quý vị đặt số đi ạ."

"Đặt ô nào nhở, tiên cá làm nhiều động tác giả quá!"

16

Ben chợt nghe thấy con số đó vang lên trong đầu. Mọi người đã đặt xong, và tiên cá mỉm cười, bơi nhàn nhã vào ô mang số 16. Jazz cay đắng nhìn đồng tiền bị gom mất.

"Trò này đã mắt thôi chứ làm quái nào mà biết thằng phi-lê nó nghĩ gì được." Jazz nói thế nhưng vẫn ở lại ván mới.

35

Ben lại nghe thấy con số, và nó cản tay Jazz, đặt tiền vào số 35.

"Ừa bạn chơi đi, mình thì cũng đặt bừa thôi."

"35 thắng!"

"Mới chơi vía tốt ghê hen. Đặt tiếp đi Ben."

Sự vui vẻ của Jazz dần trở thành nỗi phấn khích rồi hoang mang khi Ben thắng liên tiếp năm ván. Jazz đưa hết tiền của mình cho Ben đặt, gộp với tiền "làm lại cuộc đời" của nó. Những cảm xúc lẫn lộn xung quanh, cả tiếng nói cười cùng những câu tiếc rẻ cũng đã biến thành những lời bàn tán mỗi lúc một xôn xao và náo nhiệt. Khi Ben thắng đến ván thứ tám, thì không những cậu quản trò bối rối mà anh chàng nam nhân ngư trong bể cũng phải ngó nghiêng.

Chuyện gì thế nhỉ?

Lần này, Ben nghe một câu hỏi rõ ràng. Ben nhìn xung quanh, những người đàn ông và con trai đang ngó nó dò xét.

Là thằng tóc đen đó gây chú ý dưới đó hả ta? Ben lại nghe thấy tiếng nói, và lần này nó phóng mắt thẳng lên nhìn tiên cá.

Sao nó nhìn mình kì vậy? Thằng đang nói chuyện với nó ôm một đống thẻ. Lẽ nào... nó thắng nãy giờ?

"Nữa đi Ben, phải thắng nữa... để tất cả mọi người trong casino đến đây mới được."

Jazz thì thầm vào tai Ben, không giấu nổi sự hưng phấn. Ben đã cược hết cả vốn lẫn lời sau mỗi ván, và giờ đây không chỉ Jazz phải lấy vạt áo giữ thẻ mà rất nhiều người khác cũng ăn đậm khi đặt theo Ben, thậm chí họ cá với nhau với tỷ lệ ngày càng cao xem Ben có thể may mắn được nữa không. Nhưng Ben biết đó không phải may mắn. Trò chơi lại bắt đầu, lần này chàng tiên cá không pha trò nữa, cố né tránh ánh mắt của Ben mà bay thẳng vào một ô - ô Ben đã nghe anh ta quyết định.

Không thể nào. Mình làm việc gần nửa năm nay, cả những tay chơi sành sỏi nhất cũng không thể đoán được quy luật đi của mình, sao...

Tiên cá và Ben nhìn nhau không chớp mắt. Một suy luận khiến đồng tử đôi mắt sâu màu hổ phách co lại. Mày... mày đọc được suy nghĩ của tao?

Ừ đấy.

Tiên cá giật nảy về phía sau, mắt trợn trắng trong hãi hùng thay cho sự xác nhận rằng câu đáp không lời Ben thử gửi đã chuyển được đến đích. Tuy nhiên, chỉ hai giây sau, tiên cá nhếch mép cười.

Từ giờ tao chỉ chọn số khi mày đặt xong rồi đấy, hết vui nhe con.

Ben nghe tiếng bước chân huỳnh huỵch từ xa. Nó xoay đầu nhìn, kêu Jazz đi đổi tiền ngay, rồi quay sang cười lại với tiên cá, Chiến lược tốt đấy, nhưng tôi đạt được điều tôi muốn rồi, cảm ơn anh.

"Nghe" Ben đã khiến sắc mặt anh ta đanh ra, tím lại khó coi, nhưng khi anh ta nhìn thấy người đang tiến đến thì liền chuyển sang tái nhợt còn hơn cả nước biển xung quanh.

Ben nhanh nhẩu tháo hoa tai thông dịch nhưng cầm chặt trong tay. Một ông cao tuổi nhỏ thó, hình như là quản lý, trườn ra từ giữa giàn bảo vệ vai u thịt bắp và nói gì đó bằng tiếng Galyx. Ben nhún vai giả bộ không hiểu, liên tục nói chữ "Mầm Địa Cầu". Có một ông New Zealand trung niên bước ra từ đám đông đề nghị dịch cho. Ben dù diễn nét mặt cường điệu nhưng lòng nó thật thà biết ơn – mỗi câu nói hai lần nhây nhây kéo dài thời gian vẫn hay hơn là bên sòng bài bực quá nhốt nó luôn.

"Chúng tôi có cơ sở nghĩ rằng cậu đã gian lận."

"Tôi chơi bình thường thôi," Ben nói vài câu tiếng Anh nhảm nhí câu giờ, rồi chốt bằng một lời khiến cả đám đông liếc ông quản lý, "Ở đây, khách hàng thắng... mấy ông khó chịu vậy à?"

"Chắc chắn có gì đó mờ ám."

"Ý sếp là một Mầm Địa Cầu chân ướt chân ráo mà vượt được hệ thống chống cờ gian bạc bịp được gọi là tối tân nhất của nơi này á?"

Jazz đã đổi tiền xong, kêu lên bằng tiếng Anh. Rồi cậu đổi biểu cảm bàng hoàng sang tội nghiệp còn cái họng thì oang oang.

"Nó chơi giải sầu chứ có muốn bạt mạng vậy đâu... Nhưng sếp ơi, nó rầu và rối quá khi hay tin EM GÁI NÓ bị bắt lên Amagog!"

Đám đông im re lại trở nên hỗn loạn với những tiếng thì thầm và những làn sóng bình luận.

"Cậu... ăn nói cho đàng hoàng." Hàng ria mép chặt chẽ của ông quản lý chuyển động đầy thận trọng.

"Nhưng tụi em có BẰNG CHỨNG!"

Mảnh giấy lại xuất hiện, nhưng ngay khi người quản lý chạm vào nó, Jazz kéo giật trở lại.

"Không! Sếp đừng có mà bao che cho sai lầm đáng xấu hổ trong tài liệu TỐI MẬT này."

Ông New Zealand vẫn dịch. Hình như do nhiễm cách ngắt nghỉ, lên xuống, nhấn nhá của hoạt hình Nhật Bản - với cả cũng dịch vì đam mê nên bỏ nhiều tâm huyết - tông giọng của các bên bị ông kịch nghệ hóa thành một tuồng mỹ nữ gặp ác bá.

Những người chơi khác cố tình cản đường mấy anh bảo vệ để xem Jazz và ông kia tranh giành bản báo cáo. Khoan đã... quản lý hình như không phải đang cố gắng giằng co với Jazz, mà là cu cậu đang kéo qua kéo lại ông già yếu xìu bị dán chặt vào đấy.

Jazz không thèm giả ngu nữa, la lên luôn bằng tiếng Galyx "Người dân có quyền được biết tại vì Sở Apilus mắc dịch mà có hai cô bé xinh đẹp bị lạc trong không gian. Chết cha!"

Tài liệu bay vèo ra khỏi cuộc kéo co. Một cánh tay nâu bắt lấy, rồi nó lập tức mất hút trong biển người. Ông quản lý yêu cầu toán bảo vệ tìm ra nó ngay, nhưng bất kỳ cô bé tiểu học nào cũng biết xác suất giành lại được một mảnh giấy có thông tin "hot" từ một bầy con trai đói khát gần như bằng 0. Gay cấn hơn, một tia sáng xanh được bắn từ cây Hy vọng của ai đó, khiến tờ giấy phát nổ thành hàng trăm... bản sao bay khắp nơi. Ngay cả một số bảo vệ cũng không thể nhịn nổi mà lén đọc những gì họ được lệnh gom lại.

***

"Điên v*!"

Jazz thở hồng hộc sau khi chạy với tốc độ Olympic ra khỏi sòng bài Cacao và nhảy lên một chiếc Reid lao đi gấp như tìm toa-lét.

"Ừ, kế hoạch của bạn ghê thật, diễn xuất thì quá đỉnh."

"Thiệt tình thì báo cáo bay vô đám đông là có định sẵn, nhưng cái vụ... 'pháo bông' là bất ngờ thú vị nha..."

Tụi nó dừng lại vài giây nữa, vẫn chưa tin nổi mình đã chơi lớn tới mức nào.

"Và bây giờ 'Sở' không thể dừng lại cho đến khi tìm thấy Carina và nạn nhân kia, hoặc chứng minh rằng họ đang ở nhà an toàn."

"Nhưng bạn có hiểu bạn đã vướng vào cái gì không? 'Sở', sếp của bạn, tội ăn cắp và gây rối..."

"Ai quan tâm? Làm đàn ông là phải có ưu tiên trong cuộc sống, bạn hiền à."

Thời khắc này, Ben rất vui lòng mà công nhận là biểu tượng của sự gan lì và nam tính không cần phải hầm hố giống Rambo, mà hoàn toàn có thể là một thằng nhóc mười lăm tuổi tóc như rèm cửa, mặt như bánh bao. Rồi trong nó trào dâng sự hối hận.

"Jazz này, tôi xin lỗi. Đúng ra bạn đâu cần gặp rắc rối như vậy. Nếu mà tôi chịu ở yên chờ đợi như lời Camlynk, Sino, và ông Monfort..." Ben nói lí nhí, "Biết đâu em tôi không ở nhà vì nó... nó đi... du lịch thì sao?"

"Du lịch, thiệt luôn, khi bạn còn đang mất tích? Ben, bộ bạn là thằng anh đáng ghét tới cỡ đó hả?"

Và lần đầu tiên sau hai ngày, Ben bật cười. Giờ tụi nó đã làm điều tốt nhất có thể làm, và cũng là tệ nhất rồi, nó thật sự cần phải "thư giãn đê".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com