Chương 19: Em chọn xã hội tự chọn hay khoa học tự chọn
Đánh cầu lông hơn một tiếng, Ngu Thiên Bình và Đồng Kim Ngưu đi trả vợt.
Trong phòng thiết bị, bên cạnh kệ đặt vợt cầu lông có hai quả bóng rổ lẳng lặng nằm dưới đất.
Ngu Thiên Bình thấy hơi lạ.
Hử? Mới vừa rồi, chẳng phải Lục Song Ngư còn nói bóng rổ đều bị mượn hết rồi sao.
Đồng Kim Ngưu điền ngày trả vào danh sách đăng ký rồi gọi vọng vào bên trong: "Thiên Bình cậu còn chưa cất vợt xong sao, tớ đã điền xong rồi."
"Tớ xong rồi đây." Ngu Thiên Bình đi ra ngoài và đóng cửa phòng thiết bị lại.
Có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, trước khi bọn cô đến trả vợt thì bóng rổ cũng đã được trả.
Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, còn chưa đến giờ ăn cơm, trong lớp còn đang họp phụ huynh nên sẽ không vào được. Bọn cô dứt khoát đến thư viện ngồi đọc sách một lát.
Chờ đến 5 giờ, hai người cùng đến căn tin mua cơm.
Đồng Kim Ngưu cầm thẻ cơm đến cửa sổ bán cơm cà ri, trong khi Ngu Thiên Bình bước đến hàng mỳ ý để xếp hàng.
Hàng có hơi dài, Ngu Thiên Bình chờ chán muốn chết, vô cùng buồn chán nhìn mọi nơi xung quanh, sau đó nhìn thấy Lâm Dương Cưu.
Lâm Dương Cưu cũng thấy cô nên đi đến chỗ cô.
"Thật là trùng hợp." Ngu Thiên Bình mỉm cười, chủ động hỏi: "Cậu định đến đây xếp hàng sao, mỳ ý bò lúc lắc ở nơi này cũng không tệ lắm."
"Được." Lâm Dương Cưu cũng cười một cái, đi đến bên cạnh cô và xếp hàng chung với cô.
Hai người trò chuyện câu được câu không, chủ yếu là Lâm Dương Cưu hỏi, Ngu Thiên Bình trả lời, nói chuyện cũng đều là học tập hoặc là giáo viên các môn.
"Cái kia," Lâm Dương Cưu dừng một chút, tựa như hỏi một cách lơ đãng: "Cậu biết Giang Bảo Bình thích uống trà sữa vị gì không?"
Đề tài đột ngột nhảy đến nơi này, Ngu Thiên Bình lập tức không phản ứng kịp: "Hả?"
Lâm Dương Cưu vẫn là giọng điệu lạnh nhạt kia: "Vừa rồi tôi gặp cậu ấy, cậu ấy đều giảng cho tôi những câu sai trên bài thi một lần, tôi muốn mua ly trà sữa để cảm ơn cậu ấy."
Ngu Thiên Bình không mảy may suy nghĩ, nghe cô ta nói như vậy thì cũng tin ngay: "Anh ấy thích nhất là vị chocolate Oreo sữa, hơn nữa phải ít đường, anh ấy không quen uống đồ quá ngọt."
Lâm Dương Cưu gật đầu và hỏi tiếp: "Vậy còn cậu, cậu thích vị gì, mấy ngày qua cũng cảm ơn cậu đã mang cơm cho tôi."
"Không cần đâu." Ngu Thiên Bình xua tay, "Vốn dĩ mỗi ngày mình đều phải đi mua cơm, mua nhiều một phần cũng chỉ là chuyện thuận tiện thôi."
"Không được." Lâm Dương Cưu lại kiên trì, "Cậu giúp tôi, tôi phải cảm ơn cậu."
Ngu Thiên Bình chẳng lay chuyển được cô ta, nghĩ ngợi một lúc thì nói một cái giá tương đối rẻ: "Mình muốn một ly ô long đào."
Mua cơm xong, Ngu Thiên Bình bưng đĩa đồ ăn tụ hợp với Đồng Kim Ngưu.
Lâm Dương Cưu đóng gói mỳ ý xách trong tay rồi đến khu đồ uống mua hai ly trà sữa.
Cô ta đi đến chỗ bàn Ngu Thiên Bình ngồi rồi đặt ly trà ô long đào vào trong tay cô: "Cho cậu, tôi về phòng học trước."
"Ừm, tạm biệt." Ngu Thiên Bình cười nói.
Đồng Kim Ngưu thấy thế thì kinh ngạc ra mặt: "Gì cơ? Sao cậu ta mua trà sữa cho cậu?"
Ngu Thiên Bình xé mở lớp nhựa bên ngoài ống hút: "Cậu ấy nói cảm ơn tớ mấy ngày trước giúp cậu ấy mang cơm."
"À." Đồng Kim Ngưu bĩu môi, "Vậy cũng coi như cậu ta còn có một chút lương tâm."
Đồng Kim Ngưu không thích Lâm Dương Cưu, cũng chẳng thể nói là vì sao nữa.
Cho dù bây giờ cô ta mua trà sữa cho Ngu Thiên Bình thì vẫn không thích cô ta.
Nói câu không dễ nghe thì tiền tiêu vặt mỗi tháng của hai bọn cô ai mà mua không mua nổi một ly trà sữa cơ chứ?
Đồng Kim Ngưu ngược lại thay đổi chủ đề: "Đúng rồi Thiên Bình, hình như chúng ta sắp phải chọn khoa học tự chọn và xã hội tự chọn rồi, cậu chọn xã hội tự chọn hay là khoa học tự chọn á?"
*
Lâm Dương Cưu trở lại phòng học.
Lớp học bây giờ chỉ có bốn năm bạn nữ, họ gọi món gà rán mang đi vây quanh ăn chung, hi hi ha ha tám chuyện tin đồn gì đấy trên Weibo.
Cô ta cũng không chú ý những thứ này, rất ít khi lên mạng nên cũng nghe không hiểu.
Lâm Dương Cưu lặng lẽ đi đến dãy cuối lớp và ngồi xuống, mở hộp mỳ ý ra, bên cạnh đặt một quyển sổ tay ghi những điểm quan trọng và khó, vừa ăn vừa xem bài giải ví dụ mẫu.
Lần lượt có bạn học về lớp, cô ta ăn xong mỳ ý thì lấy khăn giấy lau khô miệng, vừa lúc Giang Bảo Bình cũng trở về ngồi xuống ở trước chỗ cô ta.
Ngón tay Lâm Dương Cưu chọt phía sau lưng cậu, Giang Bảo Bình quay đầu lại thì thấy cô ta cầm trong tay một ly trà sữa.
"Mua cho cậu, cảm ơn cậu vì vừa rồi giảng đề cho tôi, còn có vài lần trước đó đều làn phiền đến cậu rồi."
"À, cậu cũng quá khách khí." Giang Bảo Bình ngược lại hơi ngượng ngùng.
Chờ nhận lấy, cậu hơi kinh ngạc xen lẫn chút ngạc nhiên: "Vị này vừa lúc là vị tôi thích nhất."
Cậu cảm thấy bên trong chuyện trùng hợp còn có ăn ý thần giao cách cảm.
Lâm Dương Cưu lật một trang sách trong tay, nghe vậy thì ngẩng đầu cười một cái với cậu, cũng không đưa ra giải thích gì.
Đầu lại cúi thấp xuống, tiếp tục cầm bút viết xuống gì đấy trên giấy.
Giang Bảo Bình nhìn cô ta rồi uống trà sữa có vị ngọt vừa phải, gợn sóng trong lòng trước đó đã tăng lên một chút.
Buổi tối tan học, Ngu Thiên Bình về đến nhà, Ôn Bình Như đưa mẫu đơn nguyện vọng chia ban văn lý cho cô.
"Hôm nay họp phụ huynh giáo viên chủ nhiệm của bọn con nói bắt đầu từ học kỳ sau thì tiết tự học buổi tối sẽ không được đầy đủ, nếu con chọn xã hội tự chọn thì tiết tự học buổi tối cũng chỉ có ba môn chính trị sử địa, nếu con chọn khoa học tự chọn thì sẽ là lý hoá sinh."
"Thiên Bình con xem con muốn chọn xã hội tự chọn hay là khoa học tự chọn?" Ôn Bình Như hỏi.
Thành tích của Ngu Thiên Bình vẫn luôn rất tốt, tổng thành tích của hai khối khoa học và xã hội tự chọn cộng lại xếp thứ 3 cả khối.
Nhưng nếu chỉ tính điểm sáu môn, cô trực tiếp đứng đầu, còn có thể bỏ xa hạng nhì hơn hai mươi điểm.
Giáo viên chủ nhiệm Chu Bội có nói qua với Ôn Bình Như và đề nghị bà để Ngu Thiên Bình chọn xã hội tự chọn.
Ôn Bình Như cũng hy vọng con gái có thể chọn xã hội tự chọn, bà không quan tâm lắm đến thứ hạng, chủ yếu là cảm thấy cô am hiểu xã hội tự chọn hơn, sau khi chọn xã hội tự chọn sẽ tương đối nhẹ nhàng.
Ngu Thiên Bình nhìn mẫu đơn nguyện vọng phân ban thì cũng chỉ suy xét vài giây đã đưa ra quyết định: "Mẹ ơi, con muốn chọn khoa học tự chọn."
Cô không cần hỏi cũng biết Giang Bảo Bình nhất định sẽ chọn lý, từ nhỏ đến lớn bọn họ đều chung một lớp, hai năm cuối cấp ba là hai năm vất vả nhất nên cô muốn ở bên cậu.
Huống chi thành tích khoa học tự chọn của cô cũng khá tốt, chọn khoa học không gì khác hơn là phải nỗ lực hơn nữa.
Ôn Bình Như hiểu tâm tư của con gái và cũng tôn trọng ý kiến của cô; "Được, Thiên Bình con điền vào mẫu đơn trước, mẹ sẽ ký tên cho con."
"Dạ." Ngu Thiên Bình mỉm cười, lấy bút điền xuống tên họ của mình và viết khoa học tự chọn vào cột ý định.
*
Thứ bảy là đại thọ lần thứ 60 của ông cụ nhà họ Lục.
Sáng sớm tinh mơ, một nhà ba người Giang Khải Uy, Lục Thi Âm còn Giang Bảo Bình đã được tài xế đưa đến nhà chính của nhà họ Lục để chúc mừng cho cụ nhà.
Lục Thi Âm đã hỏi Lục Song Ngư trước rằng muốn đi một chuyến đến gặp ông nội và ba hay không thì bị anh trực tiếp từ chối, bà cũng không miễn cưỡng.
Thật ra trong lòng bà cũng không muốn Lục Song Ngư đi như vậy, người vợ của anh trai bà không phải là người tốt tính gì. Nếu Lục Song Ngư thật sự đi, không chừng sẽ náo loạn ra phong ba gì đó.
Ba người đều không ở nhà, biệt thự rất tĩnh lặng. Lục Song Ngư thức dậy sớm, gần như là bọn họ vừa ra khỏi cửa thì anh đã dậy.
Đánh game hai tiếng đã đói bụng, Lục Song Ngư buông con chuột xuống đi đến hộp các tông trong góc tủ rồi cúi người cầm lấy đại một ly mì gói.
Đun sôi nước, ngâm trong ba phút, cơm trưa sớm đã được giải quyết nhanh chóng như vậy.
Trong thùng giấy kia đặt mười mấy hộp mì gói, đủ nhãn hiệu đủ mùi vị, ngày thường cuối tuần anh hoặc là đi ra ngoài cả ngày hoặc là ở trong phòng cả ngày.
Dù sao rất hiếm khi đi xuống ngồi một bàn dùng cơm với bọn họ.
Vốn dĩ cũng chả phải quan hệ thân quen gì cho lắm, miễn cưỡng giả vờ hoà thuận vui vẻ không thú vị. Anh không qua đó, anh tự tại, một nhà ba người bọn họ cũng nhẹ nhõm.
Ăn xong mì gói, Lục Song Ngư dọn dẹp đơn giản rồi ném vào thùng rác trước bàn. Anh kéo cửa tủ lạnh ra muốn lấy chai nước suối.
Tìm kiếm một vòng cũng không tìm được, hẳn là trước đó đều đã uống hết rồi.
Lục Song Ngư cầm điện thoại và chìa khóa xuống lầu, chuẩn bị đi ra ngoài mua hai thùng trở về đặt vào.
Lối đi nhỏ ở cầu thang và phòng bếp cách nhau một bức tường, có tiếng nói chuyện truyền đến từ bên trong và còn rơi vào trong tai anh rõ ràng.
"Tui đã sớm nói với bà là đừng sợ tên con hoang kia rồi, bà xem đi, dịp trọng đại như tiệc mừng thọ 60 của ông cụ mà nó cũng chả có tư cách đi."
Giọng người đàn bà có vẻ ồ ồ khàn khàn vì tuổi tác, giọng điệu đắc ý và khoe khoang: "Tui làm trong cái nhà này đã hơn hai mươi năm rồi, Tiểu Trương sau này bà nghe tui nhiều hơn, chuẩn không sai đâu."
Giọng một người phụ nữ khác có vẻ thành thật chất phác hơn rất nhiều: "Nhưng dù sao cũng là ruột thịt, quan hệ máu mủ tình thâm, nhà họ Lục bên kia thật sự có thể mặc kệ cậu ta sao?"
"Đây là do bà không hiểu rồi, người ta có tiền mới không để bụng mấy thứ đó đâu, mối quan hệ hào môn quyền thế mới là quan trọng nhất. Vì sao đón thằng con hoang này trở về, cũng là do ông cụ sau một trận bệnh nặng thì niệm tình cũ."
"Bây giờ cậu chủ Lục về nước, học tiếp quản chuyện làm ăn của công ty, còn có thể có chuyện cho đứa con hoang kia sao? Tui dám đánh cược, gia sản của nhà họ Lục, đứa con hoang kia một phần cũng chả được chia, bà Lục cũng không phải là người ăn chay."
Dì Bạch thao thao bất tuyệt truyền đạt, chuẩn bị bỏ tổ yến đã rửa sạch sẽ vào nồi hầm, kết quả quay người lại đã thấy Lục Song Ngư.
Chàng trai có đôi mắt đen nhánh như mực, một tay đút túi quần, điệu bộ nhàn nhã, trên người lại tỏa ra vẻ lạnh lùng âm u.
Dì Trương giúp việc nhát gan, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Song Ngư đã hơi sợ anh nên lập tức lui hai bước ra sau.
Nhưng dì Bạch lại không sợ, bà ta làm việc nhiều năm ở nhà họ Lục như vậy, tự tin có thừa, một đứa con hoang không ai để ý có thể nhấc lên sóng gió gì cơ chứ?
Bà ta dường như chẳng có chuyện gì xảy ra đi đến bên cái thớt, bắt đầu chọn lựa tổ yến.
Lục Song Ngư đi vài bước qua đó đứng bên cạnh dì Bạch.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy bà ta nói những lời này, nhưng trước đó cũng lười so đo. Nhưng mở miệng ra là con hoang, nghe nhiều quá vẫn hơi chói tai.
Bản thân anh cũng không phải là một người tốt lành, tính cách có thể nhường nhịn gì.
Bên cạnh cái thớt gỗ đặt giá để dao, dao phay dao gọt hoa quả còn có dao róc xương được đặt ngay ngắn trên đó
Dì Bạch cúi đầu xé tổ yến, chỉ nghe thấy một tiếng cạch, tiếng vang vừa cùn vừa im lìm, một con dao gọt hoa quả khó khăn lắm sượt qua tay bà ta rồi cắm vào cái thớt gỗ.
Dao đứng thẳng trên cái thớt.
Lưỡi dao trắng lạnh lẽo hiện lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, chỉ cần cách một tấc là trực tiếp chui vào lòng bàn tay bà ta.
Vậy coi như là một lỗ thủng lớn đẫm máu.
Dì Bạch sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã. Bà ta đỡ thớt mới miễn cưỡng đứng dậy, trên người đã ra một người mồ hôi lạnh.
"Mày, mày muốn làm gì?!" Bà ngoài mạnh trong yếu, ráng chống đỡ lấy lại mặt mũi.
Lục Song Ngư dùng đầu lưỡi đỡ hàm trên, bộ dạng cười như không cười có hơi quỷ dị: "Thì muốn nói cho bà một tiếng, kêu một tiếng con hoang nữa thì dao sẽ trực tiếp chui vào đấy."
*
Thời tiết bên ngoài lại rất tốt.
Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời cũng tươi đẹp, trong hồ nước cách đó không xa những chú vịt trắng bơi qua bơi lại tung tăng trong hồ nước xanh.
Lục Song Ngư đi mua chai nước, uống lên mấy hớp thì xách theo về đến bên ngoài khu dân cư.
Đi được nửa đường thì một màu sáng ngời ánh vào mi mắt.
Cô gái mặc áo hoodie màu vàng in hình chú gấu hoạt hình ở giữa, kiểu áo hoodie nghiêng về to rộng thùng thình, vạt áo thòng xuống tận đùi.
Phía dưới là chiếc quần jean màu xanh phác họa ra một đôi chân nhỏ nhắn thon thả.
Đã nhìn quen cô buộc tóc đuôi ngựa, lần đầu tiên Lục Song Ngư nhìn thấy cô xoã tóc xuống, tự nhiên buông xoã ở hai đầu vai, chất tóc nhìn qua đặc biệt mềm, mềm mại giống như sa tanh.
Phần tóc bên trái cài một chiếc kẹp tóc, kiểu dáng đơn giản cũng đáng yêu, là một củ cà rốt nhỏ được đan từ len.
Lại gần một chút, có thể nghe thấy cô đang nhắc mãi cái gì mà cốc rồi ngư, giống hệt bé ni cô đang niệm kinh.
Cánh tay gầy guộc của Ngu Thiên Bình vòng thành một vòng, ôm hai thùng giấy chuyển phát nhanh một lớn một nhỏ khá là tốn sức.
Cô cúi thấp nhìn con đường dưới chân, vừa đi vừa nhỏ giọng đọc thuộc lòng đoạn văn cổ mới nhớ hôm đó.
"Cố dữ ngư miết bất khả thắng thực, tài mộc bất khả thắng dụng, thì sử dân ......"
"...Cốc dữ ngư miết bất khả thắng thực, tài mộc bất khả thắng dụng, thì sử dân dưỡng sinh tưng tử vô hám dã. Dưỡng sinh táng tử vô hãm, vương đạo chi thủy dã..."
Còn chưa đọc ra phần sau thì một đôi tay bắp thịt rắn chắc trôi chảy vươn ra nâng cái thùng giấy lớn nhất phía dưới.
Mà tay Ngu Thiên Bình vô thức buông lỏng, hai cái thùng giấy rơi ngay vào trong tay Lục Song Ngư.
Anh bế nó lên rất dễ dàng: "Tôi giúp em lấy về."
"Dạ, em cảm ơn."
Ngu Thiên Bình đi bên cạnh anh, nhìn quai hàm căng chặt của chàng trai thì do dự vài giây, mở miệng hỏi thật cẩn thận: "Anh... Có phải anh không vui hay không?"
Lục Song Ngư không muốn nói những chuyện hư hỏng và lời khó nghe cho cô nghe, cô bé sạch sẽ và tốt đẹp, ba chữ đứa con hoang được nói ra đều cảm thấy ô uế lỗ tai cô.
Anh phủ nhận: "Không có."
Ngu Thiên Bình cảm thấy anh đang nói dối.
Nhưng vừa rồi cô hỏi như vậy cũng muốn xem mình có thể giúp anh một chút hay không, nếu anh không muốn nói thì cô cũng không nên hỏi quá nhiều.
Mỗi người đều có riêng tư của bản thân.
"Vừa rồi em đang đọc cái gì vậy?" Anh hỏi.
Ngu Thiên Bình sửng sốt mới trả lời: "Quả nhân chi ư quốc dã."
Lục Song Ngư cau mày: "Cái gì?"
"Chính là một bài thể văn ngôn, bọn em mới vừa học xong vào thứ sáu, giáo viên yêu cầu đọc thơ, lớp mấy anh còn chưa học đến đây sao?"
Lục Song Ngư chưa bao giờ nghe giảng tiết ngữ văn, ngay cả tiết đầu tiên là gì cũng không biết, nghe vậy gật đầu: "Vẫn chưa."
Lại nói: "Vậy em đọc thuộc lòng tiếp đi, tôi cũng sẽ nghe."
Ngu Thiên Bình mới ghi nhớ được bài này, cũng chẳng phải rành cho lắm, có chỗ cũng sẽ hơi nói lắp, bản thân yên lặng đọc còn được, ở trước mặt người khác luôn có cảm giác có một tí xấu hổ.
Nhưng bây giờ tâm trạng của anh không tốt, đưa ra yêu cầu cũng không tính là lớn, bản thân có thể thỏa mãn thì thỏa mãn một chút thôi.
"Vậy em bắt đầu đọc lại từ đầu cho anh nghe nha?"
"Được."
Ngu Thiên Bình liền bắt đầu bối: "Lương Huệ Vương viết Quả nhân chi vu quốc dã, tận tâm yên nhĩ hỹ! Hà Nội hung, tắc di kỳ dân vũ Hà Đông......"
Lục Song Ngư nghiêng đầu thì thấy cô bé nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh mình, biểu cảm nghiêm túc đọc thứ gì đó anh nghe không hiểu.
Giọng nói khẽ mềm mại, mỗi chữ đều đọc đến rõ ràng.
Lần đầu tiên anh cảm thấy cổ văn này kia còn rất dễ nghe.
Lục Song Ngư quay đầu nhìn về phía cô, mái tóc đen của cô gái được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp, cả người có loại điềm tĩnh dịu dàng nói không nên lời.
Anh cảm thấy sự thù địch trên người mình tan đi một chút, tâm trạng cũng không giống lúc vừa nãy ở phòng bếp mà trở nên bình thản hơn nhiều.
Đến cửa nhà, Lục Song Ngư trả hai cái thùng giấy lại cho cô, đột nhiên hỏi: "Em chọn xã hội tự chọn hay là khoa học tự chọn?"
"Khoa học tự chọn ạ." Ngu Thiên Bình đáp đúng sự thật rồi ngẩng đầu nhìn về phía anh, nghi hoặc hỏi: "Sao thế anh?"
Lục Song Ngư nhếch môi, cười một tiếng: "Không có gì."
Bất luận cô chọn xã hội tự chọn hay là khoa học tự chọn, thành tích của anh cũng chẳng có cách nào vào một lớp với cô.
Nhưng anh chỉ muốn biết, chỉ muốn được gần cô hơn ở một mức độ nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com