Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2.2

 
       Hạ Hi có chút bối rối," Mẫu thân nói chính là nơi đó sao?"

Quần phi chỉ có thể cận thận  giải thích thêm một lần nữa với hắn, sau khi nghe  hiểu trên mặt  hắn xấu hổ ửng đỏ, ngoan ngoãn gật đầu.

Thái giám bên ngoài cứ thúc giục  mãi ,Hạ Hi chỉ đành phải rưng  rưng nước mắt tạm biệt mẫu thân.

Ngày Hạ Hi  rời khỏi thành , tiệc hoà thân của công chúa vô cùng náo nhiệt gần như toàn bộ người dân trong kinh thành đều chạy tới xem náo nhiệt .  Hạ Hi ngồi trong xe ngựa phía trước có cái màn trướng rất dày xung quanh đều có người, trong lòng vừa lo sợ vừa bất an, chỉ biết cắn chặt môi mình, bên cạnh có một tiểu cung nữ  khóc rất thảm thiết rơi lệ đầy mặt. Hạ Hi cùng tiểu cung nữ không hề quan biết nhau , chỗ Hạ Hi ở vô cùng hoang vắng , bình thường chỉ có hai lão thái giám chăm sóc hắn, không hề có cung nữ , chỉ có điều lần này kết hôn nên mới phân cung nữ đến cho hắn.

Cung nữ này thoạt nhìn chỉ mới 12,13 tuổi, trên má phúng phính nét trẻ con ,lớn lên có khuôn mặt rất đẹp, trước khi xuất phát đã được trang điểm rồi, nhưng khóc nhiều như vậy,  làm cho phấn trên mặt đều  bị nước mắt làm nhoè và lem nhem khắp nơi. Đến giờ Dần Hạ Hi  thay một bộ lễ phục tân nương dày, đầu đội  mũ phượng rất nặng , vốn dĩ thân thể hắn đã gầy gò ốm yếu, bây giờ  bị đè nặng đến lưng không thẳng nổi, tâm tình buồn đến cực điểm , sau đó lại nghe thấy tiểu cung nữ khóc đến lợi hãi, nhịn không được lấy một đĩa mứt trái cây ra, nói nhỏ:" Ngươi đừng khóc nữa ,ăn một chút đi?"

Tiểu cung nữ vừa khóc vừa lắc đầu, thút tha thút thít nói:" Đây , đây là đồ ăn của công chúa mà, tiểu nữ không thể ăn..... hức..."

Cô ấy tuy cự tuyệt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đĩa mứt hoa quả, tiếng cổ họng nuốt nước miếng còn nghe rất rõ. Hạ Hi liền duỗi tay lấy một viên, trực tiếp nhét vào trong miệng nàng, nhẹ giọng nói: “đường đi con xa lắm , ngươi cần phải vừa khóc vừa đi thế sao?”

Tiểu cung nữ ăn mứt hoa quả, dần dần ngừng tiếng khóc, Hạ Hi liền hỏi nàng: “Ngươi tên là gì?”

Tiểu cung nữ nói: “Hồi công chúa điện hạ, tiểu nữ kêu là Thái Hoàn.”

Hạ Hi biết Thái Hoàn không phải tự nguyện muốn theo , kỳ thực cũng không có ai sẽ tự nguyện muốn đi tới, dù sao lãnh thổ Man tộc xa như vậy, nghe nói  là nơi  có sa mạc lại có gió cát, đến tắm rửa  cũng là một chuyện khó khăn, cung nữ qua đó căn bản là sống không quen, hầu hết người bình thường khẳng định không muốn đi. Thái Hoàn ở trong cung không quyền không thế, lại không có tiền bạc tặng quà cho tổng thái giám, lúc này mới bị điều tới.

Hạ Hi đối với chuyện này  rất là áy náy, biết nếu không phải do chính mình,  tiểu cô nương  này còn có thể ở trong cung sống tốt, chắc chắn không cần đến nơi này chịu khổ, cho nên ta dọc theo đường đi đối đãi với nàng cực kì tốt, một đĩa mứt hoa quả quanh đi quẩn lại có hơn phân nửa rơi vào  trong bụng nàng.

Sau khi rời kinh thành, đi về hướng Tây Bắc , ta được một nhóm quân đội kinh thành hộ tống đi, tổng cộng có hơn ba mươi  người, đều cưỡi ngựa , vây quanh ba cỗ xe ngựa, một xe ngựa chở Hạ Hi cùng Thải Hoàn , một xe  chở quà hồi môn của Hạ Hi , một chiếc xe còn lại là quà đưa cho Đại vương Man tộc.

hồi môn của Hạ Hi cũng không nhiều, sở dĩ có thể chứa đầy xe, có liên quan đến Hạ Huệ. Có lẽ Hạ Huệ cảm thấy thẹn trong lòng, trước khi Hạ Hi xuất phát tới tìm hắn, hỏi hắn nghĩ muốn gì  không, Hạ Hi nhờ nàng tìm cho bản thân một ít sách ,vở còn có giấy và bút ,mực, vốn tưởng rằng Hạ Huệ chỉ biết tìm cho hắn mấy quyển sách thôi, lại không ngờ rằng  công chúa điện hạ thật sự năng lực lớn như vậy ,  cư nhiên tìm đến cho hắn  mấy  cái rương lớn toàn sách, còn có một cái rương lớn giấy và bút mực, lại thêm một cái rương có thể đựng đồ ăn vặt hơn một năm trở lên , còn có một cái rương  chứa toàn quần áo ,giày đều rất xinh đẹp.

Nàng đối với hắn thực sự rất hào phóng.

Hạ Hi chưa bao giờ rời khỏi hoàng cung, lúc sau người vây xem đã vơi bớt, liền sẽ trộm vén rèm kiệu lên nhìn xem bên ngoài  , nhìn thấy được rất nhiều đồ vật hắn trước kia không có gặp bao giờ. Xe ngựa bọn họ đi qua vài thành trì lớn, lại ở trong núi đi đường vài ngày,  một tháng sau, rốt cuộc cũng tới biên giới của hai nước .

Trong cuộc hành trình này, Hạ Hi cùng Thái Hoàn sớm đã thích nghi  ngồi trên xe ngựa, thân thể cũng sẽ không cảm thấy quá đau nhức, Hạ Hi cũng lén đem lễ phục nặng trĩu trên người cởi ra, chỉ mặc một xiêm y bình thường , nhưng thời điểm tới man tộc, vẫn phải mặc bộ lễ phục kia vào.

Trong lúc bàn chuyện  không cần hắn ra mặt, theo quy củ, hắn thậm chí không thể nhìn lén. Hạ Hi tuy rằng cũng hiếu kỳ, nhưng lại càng nhát gan hơn, cho nên cũng không dám nhìn lén, hắn chỉ nghe được bên ngoài nói một ngôn ngữ mà hắn nghe không hiểu , một lát sau, đội trưởng đội hộ tống hắn liền quỳ xuống bên cạnh xe ngựa, cung thanh nói: “Công chúa điện hạ, tiểu nhân đã đưa người đến nơi.”
Hạ Hi ừm một tiếng, Thải Hoàn đã nhẫn nhịn không được khóc, nhưng vẫn phát ra tiếng khóc rất nhỏ .

Sau khi Quân đội rời đi , xe ngựa lại bắt đầu chuyển bánh đi, Hạ Hi biết lúc này đây người bảo vệ mình không còn là quân đội của nước nhà nữa, mà là người Tây Bắc Man tộc. Hắn đối  với chuyện này cảm thấy rất sợ hãi, đặc biệt là sau khi nghe được bọn họ nói chuyện lớn tiếng , ngôn ngữ kia hắn nghe không hiểu  khiến hắn thấp thỏm lo âu, sợ hãi chỉ  cần một cái nháy mắt sẽ có người như dã thú  phóng vào trong xe ngựa , đem hắn kéo ra ngoài ăn thịt uống máu hắn.

Lúc tối Hạ Hi  rốt cuộc cũng thấy rõ  bộ dáng của người Man tộc.

Quân đội Man tộc rõ ràng ăn mặc không có gì cầu kỳ , cũng không có quần áo cố định, chỉ là  những thanh đao trên người họ giống hệt nhau , thanh đao trên người bọn họ khi di chuyển sẽ lắc qua lắc lại, nhìn  mà hắn chóng hết mặt .Người nói được tiếng Hán  thoạt nhìn  ông ta khoảng chừng  30 tuổi, tóc dày lông rậm, râu cơ hồ che hết nửa khuôn mặt, chỉ có lông mày và  mắt là nhìn rõ ràng,  tiếng Hán của hắn nói có chút lậm tiếng địa phương, nhưng đủ để cho người nghe hiểu được, hắn nói: “Công chúa điện hạ,  buổi tối hôm nay ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại lên đường.” Hắn nói tiếp: “ Mười ngày sau, là có thể tới ngọc đô.”

Ngọc đô là  vương thành Man tộc , Hạ Hi từng đọc ở trong sách , nghe nói nơi đó là một tòa thành trì thật rộng lớn và hùng vĩ ,được xây dựng trên vùng đất trù phú nhất ở phương Bắc. Bởi vì liên quan tới địa hình nên thậm chí sẽ không bị gió và cát thổi tới. Oaoaedit ❤️

  Dài xỉu định lm cho xong chương 2 mà đuối quá chắc mai xong đọc vui vẻ nha mấy b😘
Thèm mứt quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com