Chương 14 - Ánh Lửa Cuối Đông
Long Xuyên, An Giang – Cuối năm 1986
Nắng cuối đông chưa rút hẳn, vẫn nhuộm vàng ngả cả cánh đồng ươm tơ. Những đợt gió mùa tây nam ùa về mang theo mùi mặn của phù sa sông Hậu, khe khẽ lùa qua kẽ lá tràm, vờn trên mái lá chòi lá. Mùa lũ sắp tới, phù sa bồi bãi, dân quê hối hả thu hoạch vụ hè thu, chuẩn bị cho vụ mùa mới—giống như chính Long và Hoàng, đang chuẩn bị cho một khởi đầu mang tên "gia đình."
Từ ngày đất nước bước vào Đổi Mới thử nghiệm (1986), Hiệp định Việt–Mỹ được ký kết, cánh cửa khép lại giai đoạn chiến tranh, mở ra cơ hội cho niềm tin và hy vọng. Tại An Giang, phong trào "khoán 10" đã lan rộng, nhà nào cũng có thể tự lo sản xuất, bán thóc dư, mua vải mới, mua sách cho con đi học. Thị trường ngách khởi sắc, ghe xuồng tấp nập. Giữa mạch sống sông nước ấy, tình yêu của hai chàng trai vẫn âm thầm vươn lên.
⸻
Trên bến đò cũ, nơi cả hai từng ngồi nghe ve kêu dưới gốc xoài, giờ dựng lên căn chòi nhỏ. Trần lá, vách ván, đủ che gió mưa nhưng để trống hốc trên cao cho ánh sao xuyên xuống. Trên chiếu có tấm chăn bông vải đen nhuộm chàm, nặng ấm. Đèn dầu thủ công lắc lư trong gió, tỏa ánh vàng ấm.
Long bước ra, tay ôm bó hoa súng trắng—loài hoa mỏng manh mọc ven bãi. Anh đặt xuống bàn:
• "Hoa này em hái từ bờ rào... mong chút gì đó an yên."
Hoàng khẽ khàng cười, mắt ánh lên giọt nước long lanh:
• "Em lại nhắc anh nhớ miền quê..."
⸻
Cả hai ngồi đối diện, khoảng không giản đơn. Tiếng râm ran của dòng nước, tiếng ve ngưng dứt, nhường chỗ cho màn đêm yên ắng. Hoàng nhấp ngụm trà nồng, khẽ hỏi:
• "Em sợ gì nhất khi chúng ta ở bên nhau?"
Long khẽ nghiêng đầu, đôi mắt buồn buồn:
• "Sợ mình sẽ mất nhau. Sợ dư luận lại vặn vẹo tình yêu này."
Hoàng đặt tay lên môi Long, ngón cái vuốt nhẹ:
• "Anh sẽ không để điều đó xảy ra."
Ánh lửa bập bùng hắt vào mắt, khiến gương mặt Long như bừng sáng.
⸻
Dưới bầu trời An Giang, văn hóa Nam Bộ in sâu trong từng nếp sống: tiếng hát đờn ca tài tử lúc mờ nhoà, câu vọng cổ ngân dài như lời ru bờ sông, mùi khói rơm nồng nàn sau thu hoạch, hương tràm và hoa quýt ven vườn. Giữa không gian ấy, tình yêu của họ chẳng phải ngoại lệ—mộc mạc, chân chất mà mãnh liệt.
Hoàng đột nhiên đứng lên, kéo Long vào lòng:
• "Em là hơi thở của anh..."
Anh cúi xuống, môi chạm nhẹ vào mang tai:
• "... mà anh không thể thiếu."
Long đỏ mặt, vuốt vội mái tóc ướt đẫm mồ hôi:
• "Anh... cũng vậy. Em yêu anh."
Câu nói nhỏ bé, thắp lên nguồn sáng rực rỡ hơn cả ngọn đèn dầu.
⸻
Khoảnh khắc thân mật da thịt đầu tiên sau nhiều năm dằn vặt diễn ra dưới ánh trăng mờ. Hoàng gỡ cúc áo bà ba cho Long, từng chiếc rơi lộ ra vai trần mịn màng. Gió phù sa thổi lạnh, nhưng làn da họ khẽ rung rung khi chạm vào nhau.
• Hoàng thì thầm: "Em run..."
• Long đáp: "Tại... hạnh phúc."
Môi họ chạm nhau lần đầu, ngọt ngào và e ấp, giống những nụ mai trắng hé nở giữa băng giá cuối đông. Má Long ửng đỏ như trái bưởi chín, tim đập rộn ràng. Hoàng khẽ hôn dọc từ vai lên cổ, tay vòng qua eo, luồn xuống tấm lưng áo mỏng, tìm lớp vải và da thịt.
Tiếng gió hát ru, tiếng mưa phùn đêm qua vẫn vọng lại, nhưng họ chỉ nghe hơi thở và nhịp tim đối phương. Từng hơi thở vào ra trộn cùng hương tràm, hương hoa súng nở rộ.
⸻
Sáng hôm sau, ánh bình minh ló dạng, vén màn sương mỏng. Long thức dậy, thấy Hoàng đắp chăn cho mình. Áo trên người cậu có vệt hôn khẽ ửng hồng—dấu tích của đêm dài không ngủ.
• Hoàng nhẹ giọng: "Em ngủ ngon không?"
• Long mỉm cười: "Ngon như lần đầu... bên anh."
Họ nắm tay, nhìn nhau bằng ánh mắt không lời.
⸻
Thời gian trôi nhanh, cặp tình nhân chăm chỉ vun đắp mảnh vườn nhỏ: trồng bầu, đậu, ớt, và một luống hoa sao kép. Buổi sớm, tiếng cuốc xới vang vọng, bướm trắng lượn quanh. Dòng sông ngoài sân chòi vẫn lững lờ, mỗi con nước đều chứa phù sa, lẫn tiếng cười hạnh phúc.
Nhịp sống đổi mới giúp họ có thêm vốn: bán thóc dư, mua vật liệu dựng nhà; đánh xe thuê giúp ngõ hẻm tấp nập ghe xuồng. Dịch vụ xay lúa mini của hai người nhanh chóng nổi tiếng khắp xã. Mấy bà má xóm trên gọi điện đặt lịch: "Mai mốt thương con, nhớ xay lúa cho mẹ bán tập chợ."
⸻
Giữa những buổi chiều quang đãng, Hoàng thường dắt Long ra bến sông, đặt nhẹ lên thành thuyền khắc tên "L&H". Họ ngồi đối diện, uống nước sâm tỏa khói, kể nhau nghe tin tức quê nhà:
• Long: "Má con bảo sắp dựng lại đình làng, có hội múa đèn quan âm."
• Hoàng: "Anh mong được dự cùng em..."
Câu nói bỗng dưng thành một lời cầu hôn ngọt ngào. Long ưu tư:
• "Hay mình tổ chức... lễ ăn hỏi nhỏ bên sông?"
• "Anh từng mơ về khoảnh khắc ấy, nghe sóng vỗ, tiếng chuông chùa."
Họ cùng mường tượng: áo dài gấm, khăn đóng, nón quai thao; bạn bè cười vang; bông súng trắng rung trong gió.
⸻
Một buổi chiều cuối năm, khi trời chuyển mưa phùn, xóm nhỏ rộn rã khói bánh tét, họ chính thức làm nghi lễ "án hôn" giản đơn. Dưới gốc xoài già, tấm chiếu đỏ trải sẵn, hai gia đình chủ nhà—mẹ Long và cô dì bên Hoàng—đứng hai bên. Họ trao nhau nhẫn bạc khắc hoa sen và câu đối đỏ:
"Tình nhân nghĩa khánh xuân
Duyên sử định thiên niên"
Tiếng trống lân vọng từ đình làng, vang vang như chứng giám. Xóm giềng vỗ tay chúc mừng, không còn ánh mắt dò xét.
⸻
Đêm tiệc nhỏ bên bờ sông, pháo hoa tự chế bắn lên lấp lánh, thắp sáng không gian phù sa. Khói lửa chộn rộn, tiếng cười hòa tiếng nhạc đờn ca tài tử. Long và Hoàng bước vào giữa vòng tròn, tay trong tay. Mọi ánh mắt đều hướng về họ, nhưng giờ không còn nghi ngờ, chỉ còn niềm vui và sự ngưỡng mộ.
Giữa tiếng hát "Trăng sáng vườn chè" và tiếng trống bỏi, Hoàng vòng tay qua eo Long:
• Hoàng: "Anh cảm ơn em—người bạn đời của anh."
• Long: "Và em cảm ơn anh—bạn đời mãi mãi."
Rồi họ khiêu vũ, từng bước nhịp nhàng, như con nước bập bềnh trên sông quê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com