Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

?

Chiều muộn, ánh nắng vàng nhạt của hoàng hôn len lỏi qua ô cửa sổ phòng khách, tạo thành những mảng sáng lấp lánh trên tấm lưng trần của Soobin. Anh ngồi dựa lưng trên ghế, ánh mặt trời chiều muộn nhẹ nhàng rọi vào cơ thể săn chắc với tấm lưng trần, như gợi nên một bức tranh hoàn hảo. Trong tay anh là một quyển sách, nhưng dường như Soobin không còn bận tâm đến những trang giấy. Mọi suy nghĩ của anh đang lạc vào một nơi khác, nơi chỉ còn bóng dáng của cô gái anh từng gặp – Y/n.

Từ khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc anh bắt gặp cô trong buổi biểu diễn cách đây vài tuần, cuộc sống của Soobin như bị xáo trộn. Anh nhớ từng nét dịu dàng trong nụ cười của cô, ánh mắt trong veo mà khi cô ngước lên sân khấu, cả thế giới trong anh như ngừng lại. Nhưng rồi, sự thổn thức trong anh nhanh chóng chìm xuống khi nhìn thấy một người đàn ông bên cạnh cô, bàn tay của anh ta đan vào tay cô đầy trìu mến. Họ cùng cười đùa, và từ khoảnh khắc đó, Soobin biết mình đã lỡ mất cô.

Y/n...cô gái ấy dường như hoàn hảo trong mắt Soobin, từ ánh mắt trong trẻo đến nụ cười hiền dịu. Nhưng cô đã thuộc về một người khác. Và mặc cho Soobin tự nhủ rằng mình không nên nghĩ đến cô nữa, hình ảnh Y/n vẫn cứ xuất hiện trong đầu, từng chút một, từng khoảnh khắc mà anh từng được nhìn thấy cô.

Soobin khẽ thở dài, khép quyển sách lại rồi đứng dậy, bước ra ngoài ban công. Gió mát làm dịu đi chút nào cảm giác hỗn độn trong anh. Cố dặn lòng rằng mọi thứ chỉ là cảm xúc thoáng qua, rằng mình chỉ là một kẻ đứng ngoài nhìn vào, nhưng trái tim anh cứ mãi bồi hồi mỗi khi nghĩ đến cô. Cô không thuộc về anh, nhưng hình bóng cô cứ len lỏi, như vết mực nhỏ thấm qua từng trang giấy tâm hồn.

Chiều hôm đó, Y/n ghé qua căn hộ của Soobin như đã hẹn. Cô và anh đã quen nhau qua vài người bạn chung, và từ đó hai người thi thoảng hẹn nhau đi cà phê hay xem phim. Nhưng hôm nay, buổi gặp này lại mang một sắc thái khác. Không khí có chút nặng nề và lúng túng khi cô bước vào căn phòng thoáng đãng của Soobin. Khi cô bước vào phòng khách, ánh mắt cô dừng lại trên hình ảnh Soobin đứng lặng ngoài ban công, tấm lưng anh như hoà quyện vào nền trời chiều đỏ rực. Gió nhẹ luồn qua những lọn tóc đen, tạo nên một cảnh tượng vừa cô độc, vừa mạnh mẽ. Có lẽ, cô chưa từng thấy anh như thế này.

Soobin nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn cô, nở một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt anh lại như đang chất chứa bao điều khó nói.
"Em đến rồi à?" Giọng anh trầm ấm vang lên trong không gian yên tĩnh.

Y/n gật đầu, bước lại gần hơn.
"Anh trông...khác hôm nay. Có chuyện gì không ổn sao?"

Soobin nhìn cô một hồi lâu, như thể anh đang đấu tranh với chính bản thân mình. Ánh mắt của anh dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa một nỗi buồn thầm lặng. Cuối cùng, anh thở dài, như quyết định sẽ để mọi thứ được nói ra.
"Anh ổn mà, chỉ là...đôi khi anh thấy mình như lạc lối."

Y/n khẽ chau mày, ánh mắt cô chạm vào anh, ấm áp và chân thành.
"Anh có chuyện gì, anh có thể nói với em mà."

Soobin cúi đầu, tay anh vô thức siết nhẹ lại. Cảm xúc trong lòng anh tựa như dòng nước cuốn, dâng tràn mà anh không cách nào kìm nén.
"Y/n, từ lúc anh gặp em, anh không thể nào quên được. Em...em khiến anh muốn hiểu rõ hơn về em, muốn ở bên cạnh em. Nhưng..." Anh ngừng lại, ánh mắt đau đáu nhìn vào cô.
"Anh biết em có người yêu rồi."

Lời nói của Soobin làm tim Y/n như lặng đi. Cô không ngờ rằng cảm giác mà anh dành cho cô lại sâu sắc đến vậy, cũng không ngờ rằng người đàn ông trước mặt lại đang phải đấu tranh với chính trái tim mình. Trong giây lát, cô không biết phải nói gì, đôi mắt chỉ nhìn anh, cảm nhận sự chân thành từ từng lời anh vừa thốt ra.

"Em..." Cô cố nói nhưng giọng cô khẽ nghẹn.
"Em cũng không ngờ...lại có người dành cho em nhiều tình cảm đến vậy. Nhưng Soobin, anh cũng hiểu...em không thể..."

"Anh biết chứ." Soobin ngắt lời, nụ cười thoáng hiện trên môi, nhưng trong đó có chút chua xót.
"Anh không mong chờ điều gì, chỉ là...anh muốn em biết cảm giác của anh. Dù biết không thể, nhưng mỗi lần nhìn thấy em, anh lại muốn đưa tay ra, chỉ để giữ lấy em."

Y/n nhìn anh, lòng cô dậy lên một cảm giác vừa hối tiếc, vừa khó xử.
"Em xin lỗi...em không muốn làm anh đau lòng, nhưng em thật sự..."

"Không sao đâu," Soobin nhẹ nhàng nói, ánh mắt anh dịu lại, đôi tay đưa lên, nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc cô.
"Chỉ cần được nhìn thấy em, biết em vẫn vui vẻ, thế là đủ rồi. Nhưng nếu có một ngày em thấy trái tim mình lạc nhịp, hãy nhớ rằng anh luôn ở đây...chỉ cần em quay đầu lại."

Y/n nhìn anh, đôi mắt cô long lanh như phản chiếu một nỗi buồn sâu kín. Cô không biết rồi đây sẽ ra sao, nhưng trái tim cô hiểu rằng, giữa cô và Soobin đã hình thành một sợi dây vô hình, dù không nói ra nhưng cả hai đều cảm nhận được.

Không gian giữa họ như ngừng lại, chỉ còn tiếng thở của hai người, những cảm xúc mà họ không dám nói thành lời. Soobin không đợi câu trả lời, anh từ từ cúi xuống, đôi môi anh chạm nhẹ vào trán cô, ấm áp mà không quá vội vàng. Cái chạm ấy như thay cho bao lời hứa hẹn mà anh không thể nói ra. Một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng khắc sâu trong lòng cả hai.

Rồi anh từ từ buông tay, lùi lại một chút, để khoảng cách giữa họ quay lại như cũ. Y/n nhìn anh, lòng vừa đau vừa ấm áp. Cô không biết rồi cuộc đời sẽ đưa họ về đâu, nhưng cô biết rằng người đàn ông trước mặt này, mãi mãi sẽ là một phần không thể thiếu trong trái tim cô.

"Em...sẽ nhớ." Y/n thì thầm, cố giấu giọt nước mắt đang chực trào. Cô quay đi, từng bước bước ra khỏi căn phòng, để lại phía sau hình ảnh của Soobin đứng lặng yên, nhìn theo bóng cô rời xa.

Chiều buông xuống, căn phòng chỉ còn lại mình anh và ánh hoàng hôn tàn lụi. Nhưng trong lòng anh vẫn ấp ủ một ngọn lửa âm ỉ, ngọn lửa của một tình yêu không được nói thành lời. Anh biết, dù cô đã bước ra khỏi cuộc đời anh, nhưng bóng dáng ấy, nụ cười ấy, sẽ mãi mãi là ký ức không phai nhòa trong tâm hồn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com