Chaper 2.1
Trans: Landreamind
Sau sự cố ở quán cà phê, anh Yeonjun cảm thấy mình thường xuyên tìm kiếm Soobin.
Anh bắt đầu cảm thấy khó chịu vì thiếu sự chú ý mà mình đang nhận được. Alpha rõ ràng thích anh, hoặc ít nhất là thích mùi hương của anh, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục không làm gì cả.
Beomgyu thậm chí đã chỉ ra rằng anh Yeonjun không hành động giống như chính mình. Giống như cậu ấy có quyền nói thế. Cậu ta cũng đang rất tức giận vì bạn của Soobin hầu như không dành thời gian cho cậu ta. Beomgyu đã càu nhàu về điều đó suốt mấy tiếng đồng hồ sau khi họ lấy cà phê và trở về căn hộ của Yeonjun.
Vì vậy, anh Yeonjun quyết định cố gắng nhiều hơn một chút, điều mà anh chưa bao giờ phải làm trong suốt cuộc đời mình.
Hôm nay anh ăn mặc đặc biệt đẹp. Anh mặc một chiếc áo tank trắng bên dưới một chiếc áo sơ mi trắng mỏng mà cài khuy một nửa, với quần đen đi kèm. Anh đeo một chiếc vòng cổ đen mảnh đi kèm với một chiếc dây chuyền bạc có mặt sao, làm nổi bật cổ và xương quai xanh thanh mảnh của mình. Sau đó anh mang giày converse đen trắng để phối hợp. Tóc anh được tạo kiểu một cách lộn xộn quyến rũ. Anh nhìn thật tuyệt và anh biết điều đó.
Nhiều người đã khen ngợi về vẻ ngoài của Yeonjun. Họ nói anh sẽ thật tuyệt bên một người bạn đời to lớn mạnh mẽ biết "chăm sóc" anh. Anh cười khi thích hợp và thi thoảng mỉm cười, nhưng anh ngày càng cảm thấy khó chịu.
Mẹ kiếp, cậu ấy ở đâu?!
Cậu ấy luôn xuất hiện vào thời điểm này.
Yeonjun chờ thêm mười phút nữa cho đến khi giờ ăn trưa kết thúc, rồi đứng dậy rời đi mà không nói một lời giải thích nào với những người luôn đi theo anh. Khi họ định đứng dậy theo anh, anh liếc họ, tâm trạng và mùi hương của anh trở nên chua chát. Một vài người trong số họ lùi lại, không muốn làm phiền omega thêm, nhưng một số thì xem đó như một thách thức. Họ tỏa ra những pheromone mạnh mẽ để khiến omega phải khuất phục. Yeonjun gầm gừ với một vài người trong số họ, nhanh chóng cố gắng thoát ra. May mắn thay, những người khác không đi theo anh ra ngoài hay đẩy thêm nữa. Anh rùng mình, cố gắng xua tan những pheromone say đắm đó bằng không khí trong lành mát lạnh.
Yeonjun thở phào nhẹ nhõm khi ra ngoài. Anh liếc nhìn xung quanh khuôn viên trường đông đúc, ghi nhận tất cả những người đi qua và nhìn anh bằng ánh mắt thèm thuồng. Điều đó khiến anh cảm thấy rùng mình. Anh đã quen với việc bị nhìn, nhưng không đến mức này cùng một lúc.
Có điều gì đó không ổn.
Yeonjun rút điện thoại ra và ngay lập tức gọi cho Beomgyu. Cậu ta dường như bắt máy ngay lập tức. Yeonjun có thể đoán cậu ta đang đi ngoài trời qua âm thanh của hơi thở.
"Cậu đang ở đâu vậy? Chúng ta có thể gặp nhau không?" Yeonjun hỏi.
"Ừ, mình đang trên đường đến thư viện," Beomgyu trả lời vội vàng.
Điều này khiến Yeonjun càng trở nên nghi ngờ hơn. Beomgyu chưa bao giờ vội vàng và thường không có âm điệu như vậy trong giọng nói.
"Được rồi, mình sẽ gặp cậu ở giữa đường, giữ điện thoại với mình nhé," Yeonjun nói, đi nhanh qua khuôn viên trường.
Một phút sau, anh có thể nhìn thấy omega vàng ở phía bên kia sân. Anh vẫy tay để thu hút sự chú ý của cậu. "Mình thấy cậu rồi Gyu! Mình sẽ đến trong giây lát—"
"Hyung," Beomgyu cắt ngang anh một cách đột ngột. "Cậu có cảm thấy có điều gì kỳ lạ đang diễn ra không?"
Yeonjun dừng lại, liếc nhìn xung quanh mình và tất cả những ánh mắt mà anh đang nhận được từ các alpha, cả nam và nữ. Anh nuốt nước bọt, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống cổ.
"Tôi tưởng mình chỉ đang hoang tưởng..." anh thì thầm vào điện thoại, không dám bước thêm một bước nào. Họ nhìn nhau từ xa, sợ hãi hiện rõ trong mắt Beomgyu.
"Hyung..." Beomgyu lại nói vào điện thoại. "Hôm nay là ngày mấy vậy?"
Yeonjun suy nghĩ một chút. "Hôm nay là ngày mùng ba của tháng, thứ Tư..." rồi anh chửi thề vào điện thoại.
Họ đều dừng lại, phản chiếu nhau với những gương mặt như thể con nai trước đèn pha.
"Chết tiệt," Beomgyu chửi thề. "Giờ chúng ta sẽ làm gì đây, hyung?"
Fuck! Fuck! Fuck!
Đầu tháng là thời điểm hầu hết các alpha bắt đầu vào kỳ động dục. Họ trở nên khó tính, khao khát lãnh thổ, đầy ham muốn, và gần như sẽ nhảy vào bất kỳ omega nào trong bán kính 100 feet. Các giác quan của họ trở nên hỗn loạn. Về lý thuyết, họ không nên có mặt ở trường, nhưng một số người không muốn bỏ lỡ giờ học và cố gắng quản lý những ngày đầu của kỳ động dục trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn. Hành vi của họ không có gì sai, đó chỉ là một phần của quy luật tự nhiên trong thế giới chuyển đổi, nhưng Yeonjun và Beomgyu vẫn cố gắng giữ mọi thứ ở mức tối thiểu để tránh bất kỳ sự chú ý không mong muốn nào.
Tất nhiên, Yeonjun muốn có sự chú ý từ một người nào đó và hoàn toàn quên mất những alpha khác.
Chết tiệt!
Yeonjun liếm môi, tự hỏi mình. Đó là một câu hỏi hay. Họ sẽ làm gì bây giờ? Họ đang ở giữa khuôn viên trường, xung quanh là những alpha đang hừng hực ham muốn tình dục, và hôm nay Yeonjun trông gợi tình hơn bao giờ hết (lỗi ngớ ngẩn do anh).
"Chỉ có một điều chúng ta có thể làm, Beomgyu," Yeonjun thì thầm vào điện thoại, nhìn thẳng vào mắt Beomgyu. "Chúng ta chạy thôi. Gặp cậu ở thư viện vào cuối ngày nhé? Cậu giữ an toàn nhé, yêu cậu."
Beomgyu gật đầu, lặp lại những lời này và rồi tắt máy. Anh ấy chào Yeonjun rồi lập tức chạy đi. Yeonjun ghen tị với anh ấy, vì Beomgyu có thể chạy cực kỳ nhanh, nên có lẽ sẽ an toàn hơn hoặc ít nhất là không bị chạm vào.
Yeonjun không lãng phí giây phút nào. Anh quay người lại và bắt đầu lao nhanh theo hướng ngược lại với Beomgyu. Cả hai họ đều có mùi thơm ngát, vì vậy tốt nhất là họ nên tách ra.
Thật không may, những alpha trong khu vực gần đó coi đó là dấu hiệu của một cuộc truy đuổi, và lập tức theo truy lùng các omega. Yeonjun nhìn xung quanh, ghi nhớ các tòa nhà mà anh có thể chạy vào và trốn. Anh nhanh chóng rẽ trái, lao vào tòa nhà âm nhạc. Anh mở toang cửa và để đôi chân dẫn dắt mình. Anh không biết mình đang đi đâu, nhưng không quan tâm. Tất cả những gì quan trọng là nhịp đập trong lồng ngực và âm thanh của những bước chân đang tiến gần hơn.
Soobin phải ở lại sau giờ học để giao các bài tập thêm cho các giáo sư âm nhạc hôm nay. Cậu cảm thấy khó chịu vì lẽ ra phải gặp Taehyun để ăn trưa rồi cùng đến thư viện đọc sách một chút.
Cậu lầm bầm chửi rủa khi rẽ một góc ở tầng hai, tay cầm chồng giấy tờ và hồ sơ trên đường tới văn phòng. Cậu không nên phàn nàn, vì trường đại học này đã tốt bụng chấp nhận cậu vào chương trình âm nhạc và nghệ thuật dù cậu đã là sinh viên năm ba. Taehyun thì dễ dàng hơn vì cậu ấy là sinh viên năm nhất, đang khởi đầu mới.
Thở dài, Soobin đi dọc hành lang và nhíu mày thành một cái pout khi nghe thấy tiếng ai đó chạy lên cầu thang phía sau mình. Cậu quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã đang đến gần, sẵn sàng tránh đường cho người đó thì nhận thấy một mái tóc xanh sáng lấp lánh.
Soobin đứng đó ngớ người với chồng giấy tờ trên tay khi nhìn Yeonjun chạy xuống hành lang, vẻ mặt hoảng hốt và nhẹ nhõm khi nhìn thấy Soobin. Anh ấy đang đổ mồ hôi, khiến mùi hương của càng thêm mạnh mẽ, hôm nay Yeonjun trông thật quyến rũ.
"Yeonjunnie hyung?" Soobin hỏi. "Anh đang làm gì-" nhưng Soobin không có cơ hội kết thúc câu hỏi của mình, vì Yeonjun gần như lao về phía Soobin, mạnh bạo đẩy cậu vào lớp học gần đó. Soobin ngã ngửa xuống sàn, chồng giấy và hồ sơ văng khắp nơi khi chứng kiến Yeonjun nhanh chóng đứng dậy từ cái va chạm, đập mạnh cửa lại và khóa nó. Rồi cậu ấy nắm chặt cánh tay Soobin bằng một lực mạnh bất ngờ, kéo alpha về phía bức tường cách xa cửa, tránh để họ bị nhìn thấy qua ô cửa sổ nhỏ của lớp học.
Lưng của Soobin đập vào tường với một tiếng "oomph," và cậu vẫn còn đau vì cú ngã, nhưng cậu quá bất ngờ và không thể nói nên lời khi nhìn thấy Yeonjun tuyệt vọng kéo khóa áo khoác của mình và giật nó ra khỏi người.
Soobin buông áo khoác, vẫn bối rối về những gì đang diễn ra, nhưng cũng không kém phần lo lắng cho anh. Yeonjun nhanh chóng quấn mình trong áo khoác của Soobin, rồi trèo lên đùi cậu.
Soobin thốt lên một tiếng ngạc nhiên. Không phải việc cậu phản cảm Yeonjun ngồi trên đùi cậu trong lớp học vắng, nhưng cậu bắt đầu lo lắng với về hành động của anh. Rõ ràng có điều gì đó không ổn, và cậu muốn giúp đỡ.
Yeonjun không ngần ngại mà ngồi sát lên người Soobin, cố gắng gần gũi nhất có thể. Soobin có thể nghe và cảm nhận nhịp tim của Yeonjun đập mạnh, gần đến mức không thể tưởng tượng nổi. Tay Soobin đặt trên mặt đất để giữ thăng bằng, và cậu co các ngón tay lại để ngăn không chạm vào anh.
Đối với cậu, đây thực sự là một sự tra tấn đầy thú vị.
Yeonjun bắt đầu cọ xát khắp người soobin, tay anh trượt xuống ngực và mon men đến quanh cạp quần của cậu. Sau đó, Yeonjun luồn tay vào dưới áo phông của Soobin, khiến cậu run rẩy vì sung sướng. Yeonjun cũng đẩy mặt mình vào hõm cổ Soobin, hít hà mùi hương của cậu và lướt môi trên làn da cậu. Soobin đang mất trí, cố gắng thở đều. Sau đó, Yeonjun cọ mình trong lòng Soobin, khiến cậu phải rít lên vì ma sát.
Soobin cố gắng suy nghĩ một cách rõ ràng qua làn sương của sự khoái cảm. Rõ ràng có lý do cho việc này xảy ra. Không phải Yeonjun bỗng nhiên thức dậy một ngày và quyết định muốn Soobin chiếm hữu anh. Soobin cố nghiêng người sang một bên để hỏi chuyện gì đang xảy ra (mặc dù có một bức tường phía sau cậu), và Yeonjun phát ra một tiếng kêu nhỏ phản đối. Anh cọ cổ vào vai Soobin, và lúc đó mọi thứ như bùng nổ với một alpha.
Có phải Yeonjunnie... đang muốn mùi hương của mình bao phủ lên khắp người anh ấy không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com