I. Hiện thực cái chết ở Sevilla
Tôi là một người Tây Ban Nha chính gốc, tôi vẫn thề thốt như thế dù ông nội tôi là người Ý. Sở dĩ tôi nói như thế vì tôi say mê Tây Ban Nha như một khúc dạo đầu của sự sống muôn thuở (bởi vậy nên nước Ý nhạt nhoà trong tôi). Và rồi thiên hạ rủa là một kẻ không có hiểu biết về cội nguồn. Nhưng thế thì đã làm sao với một Steve Riccardo như tôi, bất cần, xốc nổi, khinh đời và hay nhìn đời bằng một cái liếc xéo toé lửa. Thế mà lạ lùng thay trong tôi luôn khao khát trở thành một trong những thương gia danh tiếng nhất, tới mức được ghi tên vào lịch sử. Tôi sẽ mặc áo đuôi tôm và cong cớn, uốn râu mỏ neo, đội mũ vành và chống thêm một cái gậy nom thật oách với nhân loại.
Để tôi kể về sự xuất hiện nhạt toách của mình. Gia đình tôi quyết định chuyển tới Tây Ban Nha sau khi chiến tranh thế giới thứ hai nổ ra, cụ thể là lúc phe Phát-xít sụp đổ hoàn toàn. Họ đã đến Tây Ban Nha ngót nghét hai mươi năm và sau đó thì cho ra đời một thằng cỡm như tôi, vừa vô dụng lại còn hay lè nhè (tôi cho là như thế vì ai cũng than phiền về giọng nói như say rượu của tôi).
Tôi sống trong một ngôi nhà nằm ngoại ô thành phố, sở dĩ gia đình tôi luôn mang trong mình cái dáng vẻ cằn cỗi nên họ không thể nào bắt kịp và ưa được lối sống nhộn nhịp của loài người. Nhiều lúc ngẫm nghĩ tôi lại tự cho mình là một thằng cỡm cổ lỗ sĩ không hơn không kém, thế mà trong tôi vẫn ước mơ trở thành một nhà thương gia nổi tiếng, giàu sụ với đống vàng bạc lỉnh kỉnh, ăn một ngày sáu bữa và ngủ từ chập tối tới sáng ngày hôm sau. Vì thế tôi hay ảo tưởng mình là một ông vua trong nhà (đấy là tôi chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, bởi nếu tôi nói ra có lẽ tôi sẽ phải cuốn gói và ra đường làm vua với thiên hạ, rồi họ sẽ đánh tôi bầm dập vì sự vô dụng của một thằng cỡm hay ảo tưởng).
Ngôi nhà tôi đang sống được xây dựng khi thế chiến thứ hai vừa kết thúc, căn nhà khá ấm cúng và ưa nhìn (thật ra thì nó đẹp như một toà lâu đài lỗi lạc), oách thế đấy, vì trong gia đình tôi ai cũng là một thợ buôn giỏi. Họ khéo ăn nói và kiếm ra bộn tiền bằng mấy chuyến đi đi lại lại ở ga tàu hoặc cảng biển. Gia đình tôi phải liệt vào dạng "Những con người tinh nhuệ thế kỷ!", tất nhiên là phải trừ một thằng cỡm như tôi.
"Lâu đài" mà tôi đang sống nằm giữa một vườn táo và có trồng xen mấy cây đào tuyết khá giòn. Ông nội tôi từng trồng chúng xuống mảnh đất này chỉ vì bà tôi nói rằng trong mơ bà đã rất thèm chúng, tình yêu khiến họ điên như thế đấy. Thứ lãng mạn đó một thằng cỡm như tôi thì vẫn chưa cảm hết được, dẫu tôi vẫn biết chúng thiêng liêng và quá đỗi ngọt ngào. "Lâu đài" của chúng tôi được bố trí thêm một bể bơi dưới gốc cây mận gai sau nhà, nhắc tới đây tôi chỉ muốn chửi thề vì hận thằng kiến trúc sư rởm nào đó đã thi công. Làm sao thằng cha đó có thể thiết kế một cái hồ bơi dưới cái con quái vật đầy gai ấy chứ. Tưởng tượng đang tắm và những cái gai đó rụng xuống châm vào da và gây nên một cơn đau buốt tê tái, ôi tôi sẽ phát điên lên mất. Như thường lệ đầu tôi sẽ bốc khói khi nhắc tới thằng cha kiến trúc sư đó, nếu gặp lại có lẽ tôi sẽ thúc cho hắn một cùi trỏ vì đã khiến tôi phải leo thang để giăng thêm một miếng lưới trông nham nhở không chịu được!
Tôi là một thằng cỡm bất cần, hay ngêu ngao và hay chửi đời. Tôi đang phải ngáp ngắn ngáp dài với một vài đồ án nghiệp dư. Thật sự nếu không bám víu vào những "món đồ chơi" đó thì có lẽ tôi đã bị đá đi làm công nhân cho một xưởng giày nào đó trong thành phố, rồi tôi sẽ chết ngạt vì mùi nhựa cứ bám vào da thịt tôi, vào mái tóc và một vóc dáng quý ông mà tôi đang có, với tôi "vua" thì không đi đóng giày! Tôi sở hữu một con chiến mã đắt nhất ở vùng ngoại ô, có thể nói con ngựa đó là tài sản "bạc tỷ" mà tôi sở hữu. Riêng việc chải chuốt nó đã khiến tôi tốn một mớ tiền, tôi có thể bán con chiến mã này với giá một ngàn euro cho những tay thích sưu tầm đồ cổ, thế nhưng tôi đã một mực từ chối.
Nhưng rồi tôi cũng không sống mãi với cái điệu bộ bất cần này, nhất là khi tôi phải trải qua biến cố đầu tiên của gia đình - đó là đại dịch cúm, thời điểm ấy gia đình tôi mắc bệnh không sót một ai, nhân loại chết dần và gia đình tôi cũng không phải ngoại lệ. Trong một khoảng thời gian ngắn tôi được "ăn" hẳn bốn cái đám tang. Cái đầu tiên là của ông nội tôi, tiếp đó là của người bà. Tôi còn nghĩ rằng họ đã rủ nhau rời khỏi cõi đời này vì họ không thể nào sống thiếu nhau. Thế đấy, rồi cái đám tang thứ ba là của cha tôi, tôi đã ăn cái đám này trong nước mắt cùng sự đau đớn tột cùng, và cuối cùng là mẹ và em gái, nực cười thay chỉ có mình tôi là được cuộc đời này giữ lại như một vị thánh sống, một thằng cỡm vật vã qua được cơn đại dịch. Và từ đó tôi thành trẻ mồ côi (dù khi này tôi đã tới tuổi sinh con đẻ cái).
Tôi sống trong men rượu hàng tháng trời, thứ tôi gặm nhấm là nỗi buồn vã sự mất mát. Thì ra một thằng cỡm như tôi cũng biết buồn. Tôi ngẫm nghĩ lại và nhận ra hiện thực cái chết của gia đình tôi có chút nực cười. Tôi chỉ thấy có vài người hàng xóm qua thăm viếng và họ khóc lên vì thương tiếc những "tài năng bậc nhất của Tây Ban Nha". Tôi nghĩ những cái đám tang thế này sẽ phải thật bi thương, thế nhưng hiện thực phũ phàng. Tôi nhận được những nụ cười không thể hạ xuống của đám người đang nợ gia đình tôi một số tiền lớn, họ đã cố nén đi cái tiếng cười vui mừng đó nhưng làm sao qua được tôi.
Tôi cũng nhận ra rằng chẳng có bố con thằng nào khóc cả, chủ yếu họ tiếc thương vì mất đi một mối làm ăn. Tôi nhận ra cuộc đời này có nhiều loại người, có những kẻ đến đám tang của cha tôi giả tạo chia buồn sau đó xin năm sinh của cha tôi để tính tuổi đánh số đề. Có những kẻ lờn vờn để hóng hớt sau đó đi buôn với những người ở cảng. Có những kẻ lẩm bẩm suy xét rằng gia đình tôi ai là kẻ chết già, ai là người chết trẻ. Và cũng có những người bí ẩn đeo mặt nạ mỏ quạ tới và lẩn đi không để lại một dấu vết nào.
Hiện thực cái chết như thế khiến tôi chán ngấy việc gặp lại đám người này, họ thường đến hỏi thăm tôi về số tiền tôi được thừa kế. Một thằng cỡm có máu điên như tôi nếu bị làm phiền sẽ bẻ cổ đám người này trong một khắc tức thì. Tôi đã quá chán cuộc sống ở đây, dù tôi có tiền nhưng tôi lại vô dụng (có lẽ vì tôi là "thánh sống"). Và rồi tôi đã liều mạng bán đi căn nhà ở giữa vườn táo, bán đi cả cái hồ bơi của thằng cha kiến trúc sư rởm. Tôi đã dùng số tiền đó để mua một lỗ chôn cất ở ngoài nghĩa trang Anjelita, chi ra một khoản để đặt trước một gói an táng loại xịn, cuối cùng là gửi một số tiền lớn vào nhà nguyện với mục đích để các dì ở đó nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ cô giống tôi.
Sau bao chuyện ấy tôi quyết định bỏ Tây Ban Nha để đến xứ người. Tôi chỉ mang theo mình vài bộ đồ cũ, vài món đồ kỷ niệm với gia đình và chút tiền ít ỏi, tôi đã gửi toàn bộ số còn lại vào nhà nguyện, nghe có điên rồ không? Thì tôi vốn là một thằng cỡm có máu điên mà, nhưng lần này là điên theo một cách khác. Tôi đã từ bỏ Tây Ban Nha để đến với Mát-xcơ-va, đất nước mà người ta gọi là xứ sở bạch dương hay là là đất nước của chiến tranh và hoà bình đấy. Tôi đã chọn sống ở một căn nhà gỗ dưới chân núi, tách biệt với loài người (dù tôi cũng là đồng loại), tôi đã sống ở đó một mình, và người hàng xóm duy nhất của tôi là Dukine - cái cối xay gió vừa to vừa cao, hắn chẳng nói chẳng rằng gì hết, thế mà nom hắn vẫn oách như một tay chơi sành điệu!
Sở dĩ tôi chọn đến thủ đô nước Nga là vì tôi khá tò mò về đất nước này. Ngay từ nhỏ tôi đã được tiêm vào đầu những kiến thức về sự phồn thịnh của Liên bang Xô viết, giờ thì con quái vật đứng thứ hai về kinh tế thời bấy giờ đã tan rã và một Liên bang Nga được thành lập. Tôi thường nghe những điều này trong những bữa ăn tối cũng cha và ông nội, một thằng cỡm như tôi thì chẳng biết gì nhiều về chiến tranh đâu. Tôi chỉ biết thế giới đã đánh nhau hai lần, hay còn gọi là thế chiến thứ nhất và thứ hai đấy.
Tôi đến Mát-xcơ-va vì tôi thích thú với thứ ngôn ngữ mà em gái tôi hay bảo là "xì là xì lồ", một phần khác là vì tôi đã đem lòng yêu văn hoá và con người Nga. Tôi đã được học về tính cách Nga trong những giờ học lịch sử, tôi cảm giác chúng khá khô khan nhưng càng đọc tôi lại thấy đất nước này còn quá nhiều điều hay ho mà tôi chưa biết. Thế nhưng bấy nhiêu đó là chưa đủ để khiến tôi đến đây, cái mà làm tôi say đắm nhất là văn học và nhạc kịch của đất nước này.
Tôi đã xem nát cái đĩa CD về bản opera Con Đầm Pích của Tchaikovsky. Trong văn hoá nghệ thuật Nga tôi đã được tiếp xúc qua nhiều đứa con tinh thần của các nhà văn lỗi lạc, tôi cũng được xem nhiều tác phẩm nhạc kịch nổi tiếng, được nghe những bản nhạc ở nhiều thể loại, từ opera, jazz, baroque, nhạc đồng quê hay folk đương đại. Tôi đều nghe qua hết và ngỡ mình là một nhà bình phẩm số một. Thế nhưng khi tôi đến với thứ âm nhạc của Tchaikovsky, tôi cảm giác mình không là cái gai gì trên cuộc đời này, cái thứ âm nhạc hay điên đảo đó cứ âm ỉ và day dứt mãi trong trái tim tôi. Đó là lí do vì sao tôi đã xem nát bấy mấy cái đĩa CD về những công trình nghệ thuật của người con nước Nga này.
Tôi bắt đầu ngẫm nghĩ về cuộc đời này nhiều hơn, dẫu một thằng cỡm như tôi chỉ có thể làm điều này một cách nửa mùa. Tôi đã sống trong căn nhà gỗ dưới chân núi, người hàng xóm của tôi là chiếc cối say gió cao chọc trời - Dukine, căn nhà của tôi từ xa trông giống như một cái tổ chim làm bằng lá thông bởi nó được bao bọc trong cánh rừng bạch dương đang nở rộ. Tôi cá chắc rằng nếu có một tay hoạ sĩ nào ghé qua, hẳn gã sẽ phải xin tôi bán gấp căn nhà này cho gã bởi cái máu nghệ thuật cứ sục sôi trong người.
Dân bản địa gọi nơi tôi sống là "cái vùng lặng lẽ" của Mát-xcơ-va. Xung quanh tôi chẳng có gì ngoài thiên nhiên cả, không có người ở, không có xe cộ và việc đi lại của tôi là chiếc xe thồ cà tàng hai bánh. Tôi không hề cảm nhận được sự lặng lẽ của nơi này như người ta hay mách nhau, tôi đã nghe thấy tiếng kêu, tiếng ồn ã của nhịp sống thiên nhiên hoang dại. Trong cánh rừng bạch dương mỗi chiều đều nghe thấy lời tiễn biệt tạ từ như đang cất bản niệm khúc cuối. Tôi đã hỏi Dukine có cảm thấy giống như tôi không và anh chàng đã gật đầu đồng ý bằng cách xoay vù vù cánh quạt của mình.
Tôi đang nằm trong lòng ngước Nga sau khi từ bỏ Tây Ban Nha vì hiện thực cái chết của gia đình. Giờ đây tôi đang âm thầm thực hiện một "kế hoạch lãng mạn" trước khi tôi rời bỏ thế giới này. Tôi đã nghe ngóng và săn lùng dăm buổi hoà nhạc của Tchaikovsky, bởi tôi mê nhạc của ông ta đến điên đảo, tôi đã đạp chiếc xe thồ của mình trong cái nắng rũ rượi xuống cơ thể chỉ để xông vào cái nhịp xô bồ của thành thị. Tôi hỏi đám dân đen về buổi hoà nhạc của tay nghệ sĩ tài ba này và trong đó có vài người mời tôi mua vé với giá gấp ba gấp bốn. Và với một thằng cỡm có máu điên cùng với việc ghét việc phải xếp hàng để chờ đợi, tôi đã mua vé qua lời rao bán của đám dân đen với giá tiền cao cắt cổ mà không một chút lo lắng về những ngày tiếp theo tôi phải ăn gì để sống.
Dẫu thế tôi vẫn phải cầm cự tới ngày buổi hoà nhạc diễn ra, tôi biết rằng trong danh sách những ca khúc được cất lên sẽ có bản Giao hưởng số 6 bất hủ mà tôi hằng say đắm. Thú thật một thằng cỡm máu lạnh như tôi đã phải biết yêu và đau đớn khi nghe bản giao hưởng đó của Tchaikovsky, tôi coi đây như một tượng đài trong lòng mình và nếu có chết tôi nguyện được chôn chung với bản nhạc được chơi ở giọng Si thứ này. Bởi dù sao thì đây cũng là nhạc phẩm cuối cùng của người con tài ba nước Nga, tôi dùng nó như một khúc tiễn biệt tạ từ thì có lẽ tôi có một cái chết hoàn hảo nhất trên đời. Tôi đâu có ham hố điều gì nhiều hơn như thế nữa đâu!
Giờ tôi phải đi, ngay lúc này...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com