0. everybody loves somebody sometime
everybody falls in love somehow
+*:ꔫ:*﹤intro﹥*:ꔫ:*+゚
title : cookie
pairings : soobin x yeonjun
tags : romance | ooc | soft | comedy | hogwarts! au
summary : chỉ sau khi ăn một chiếc bánh của tên nào đó nhà slytherin mà lại xảy ra đầy biến cố không ngờ đến. chiếc bánh có chút tình dược ấy có chăng là khiến huynh trưởng nhà ravenclaw mê người làm nó như điếu đổ rồi. mặc kệ cho việc đã được bọn cùng nhà hóa giải, nhưng vị ấy vẫn cứ mê đắm đuối em nào đó nhà slytherin
+*:ꔫ:*﹤mở đầu﹥*:ꔫ:*+゚
(lời tự sự của Soobin trước khi vào cốt truyện chính, đây là lời tự sự sẽ kể hết mọi chuyện đã diễn ra trong quá khứ để khi vào truyện chỉ cần đi theo mạch hiện tại)
Tôi đã phải chật vật và đánh đổi nhiều đến như thế nào để có thể leo lên được chức huynh trưởng chứ? Nếu để tôi kể, chắc chắn nó phải dài cỡ mười tờ giấy da.
Tôi vốn gốc Muggles, tôi từ cái ngày mới đặt chân vào trường liền biết rõ rằng tôi chắc chắn sẽ bị vài bọn thuần chủng khinh thường ra mặt. Tôi biết rõ điều đó chứ, và tôi cũng đã sẵn sàng tinh thần để đấm bọn nó rồi.
Nhưng mà mấy đứa cùng tuổi đã nói với tôi như này. "Bồ đang sống ở thế kỷ hai mươi mốt đó bồ tèo ơi. Đừng có bi quan lạc hậu vậy chứ?"
Tôi còn nhớ như in rằng năm đó, tôi vẫn chỉ là thằng nhóc tì bé xíu và chẳng có một tí tham vọng nào với cái chức huynh trưởng kia. Chính xác là vì nhìn anh chàng huynh trưởng lúc ấy là Kim Namjoon tiều tụy quá, lúc nào tóc tai cũng rối hết cả lên. Hay là huynh trưởng thứ hai sau khi Namjoon tốt nghiệp là cô nàng Kim Sejeong cứ vuốt tóc là có cả một đống tóc rụng xuống khiến cô nàng hét muốn banh cái phòng sinh hoạt chung.
Lúc đó tôi đã nghĩ rằng còn lâu tôi mới chịu làm cái chức vụ hao tổn từ thể xác đến linh hồn như thế.
Thế mà, mọi chuyện lại gần như thay đổi sau một trận đấm nhau với Park Jongseong của nhà Slytherin. Cảm ơn người bạn nào đó đã nhắc tôi nhớ đến cái tên côn đồ này. Vì thứ duy nhất tôi nhớ ở cậu ta là cú đấm đau điếng bên má trái và tiếng cậu ta gọi tôi là "Máu Bùn"
Sau đấy thì tôi thề với Merlin, tôi nhất quyết phải làm được cái chức huynh trưởng kia để có dịp là tôi trừ sạch điểm bọn nhà Rắn! Nếu có điểm cá nhân cho Park Jongseong thì điểm của cậu ta hiện tại sẽ là âm điểm!
Thế mà tôi còn chưa kịp lên chức thì Park kia lại rửa tay gác kiếm như thể vừa mới có bề trên nào mách bảo với cậu ta. Mãi đến mấy tháng sau thì mới vỡ lẽ ra, hóa ra là được thần tình yêu cảm hóa. Tôi lúc đó sốc lắm, còn tính đi hỏi bọn bạn coi thần cupid có cái thuốc gì hay vậy. Từ chó điên thành cún nhỏ giữ nhà thì phải nói là bị điên thôi.
Sau đấy tôi mới biết được cái thuốc cảm hóa được Park Jongseong hóa ra là bạn mèo của nhà Lửng. Đợt đấy mấy chị, mấy anh nhà Lửng nghe tin bạn Park thích bạn Yang thì phản đối dữ lắm, còn từng lao vào hỗn chiến cơ.
Bạn Yang dù là mèo nhưng lại ngây ngô ngờ nghệch như một con cừu, bạn bảo rằng "Em thấy ảnh cũng dễ thương mà"
Ừ đúng rồi, bạn Park dễ thương mà, cú đấm đau điếng năm nào vẫn âm ỉ bên má tôi đây này. Cưng mà, cưng vô lây.
Tôi nhớ rõ cái năm tôi bắt đầu nảy sinh thành kiến với Slytherin, ngoại trừ việc bị đánh ra thì còn là cả những trò khùng điên của bọn nó. Như cặp đôi nào đó tôi chả buồn nhớ tên suốt ngày dạo quanh trường học bằng chổi hay là những lần bọn nam thả nhện vào chỗ ngồi của các cô gái nhà khác.
Phải nói là đẹp trai xinh gái mà quậy như quỷ.
Tôi có máu hiếu thắng cao, thế nên năm tôi học năm thứ năm tại đó, tôi gặp được một đối thủ phải nói là ngang tài ngang sức. Choi Yeonjun của nhà Slytherin.
Ấn tượng đầu tiên của tôi với em là dáng vẻ chăm chú của em khi pha chế độc dược, lúc đó em thấp hơn tôi một cái đầu, má phúng phính trắng trắng, trông khá mềm và tôi còn tưởng chừng như có thể nó sẽ thơm mùi sữa nữa.
Em đứng đầu lớp độc dược và tôi chỉ có thể ngậm ngùi đứng thứ ba (sau một bạn học nào đó tên Huang Renjun nhà Hufflepuff).
Năm đó, tôi ghen tị với em về mọi mặt. Em được thầy cô mọi người yêu quý và tin tưởng, điểm số lúc nào cũng thuộc hàng top và tôi thì đuổi mãi chẳng thể bắt kịp em.
Hơn nữa, em lại là một người rất biết chơi. Ghen tị là chưa đủ, tôi khá là ghét em khi mà có đôi lần em chọc phá người bên nhà tôi khiến bọn nó cứ hét toáng lên. Sau lưng thầy cô thì em chẳng khác nào một con yêu tinh nhỏ thó chuyên nghịch ngợm, trước mắt thầy cô thì lại là dáng vẻ của một cậu học trò chăm ngoan giỏi giang.
Tôi không thích cái tính đó lắm, dù đúng là lâu lâu em cứ hay lởn vởn trong tâm trí tôi (tôi tin chắc là do ấn tượng lần đầu về em). Nhưng cảm xúc trong tôi chẳng thể xác định nỗi là tôi đang thích hay ghét.
Tôi không thích giao du với Slytherin, bọn nó chẳng tốt đẹp. Toàn bọn thuần chủng nghĩ mình giỏi nhất rồi cho mình cái quyền khinh thường người khác.
Đôi khi tôi muốn lại gần em lắm, nhưng bọn bạn xung quanh em lại toàn những đứa chẳng ra gì, thế nên đâm ra tôi cũng chẳng ưa gì em.
Tương lai như nào thì tôi chưa biết, nhưng hiện tại thì tôi mong cả tôi và Slytherin làm ơn đừng có dính dáng gì với nhau.
+*:ꔫ:*﹤ngoài lề﹥*:ꔫ:*+゚
- lời tự sự trên để củng cố background thôi vì trong truyện sẽ là mốc thời gian hiện tại, không nhắc về quá khứ quá nhiều nên sợ mọi người đọc không hiểu.
- cookie không phải là fic kết thúc chuỗi bộ truyện bối cảnh hogwarts. bọn phù thủy yêu nhau thì có cả tá truyện để nói!!! soobin raven và yeonjun sly sẽ còn gặp nhau dài dài
- dù đúng là bối cảnh có chút hiện đại nhưng các vị giáo sư vẫn được giữ y như nguyên tác vì tui thích thế.
- fic nhiều cameo, thập cẩm.
enjoy;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com