08
Lúc Nhiên Thuân tỉnh dậy, ngoài việc cái đầu đau như búa bổ ra, cậu còn cảm thấy môi cùng với lưỡi của mình đều rất đau.
Cậu bị chính ánh sáng chói mắt của mặt trời từ bên ngoài cửa sổ hắt vào mắt mình, sau đó lơ mơ nhìn thấy có người nằm ở bên cạnh, thời điểm nhận ra khuôn mặt đang say ngủ của đối phương, liền nhanh nhanh chóng chóng lật chăn ra nhìn xuống bên dưới.
May quá, quần áo vẫn còn.
Nhiên Thuân thở phào một hơi.
Thôi Tú Bân không biết đã mở mắt ra từ khi nào, nhàn nhạt quan sát từng động tác của Nhiên Thuân, nói, "Cậu ngưng làm mấy động tác dung tục ấy đi. Tôi không phải loại người như vậy."
"Thế sao anh lại nằm cạnh em?" Nhiên Thuân túm lấy chăn rồi che lên người mặc dù quần áo vẫn đầy đủ, làm ra bộ dáng tiểu thư khuê các bị khi dễ, "Không lẽ anh có ý đồ với em, lại còn không muốn chịu trách nhiệm?"
Thôi Tú Bân vừa mới ngủ dậy, mái tóc theo nếp thường ngày ở thời điểm này phá lệ rũ xuống trước trán, ánh mắt lười biếng, nhưng lại toát ra hơi thở thanh niên khỏe mạnh. Hắn liếc mắt khinh bỉ nhìn cậu, "Đây là giường của tôi."
Nhiên Thuân tiếp tục truy hỏi, "Vậy sao anh không về giường em ngủ?"
Thôi Tú Bân ngáp một cái, "Không quen."
"Thế sao anh lại không mặc áo?"
"Nóng."
"Sao anh không đẩy em xuống đất?"
"Cậu chịu ngủ dưới đất sao?"
Nhiên Thuân: ..........
Thấy Thôi Tú Bân đứng dậy, Nhiên Thuân tiện liếc mắt qua quan sát đối phương từ trên xuống dưới, bả vai rộng, chân dài, thắt lưng nhỏ lại hữu lực, cậu nhìn một hồi không nhịn được huýt sáo giống như một tên lưu manh, trêu chọc hắn, "Người đẹp, em muốn chơi anh."
Thôi Tú Bân thật sự chịu hết nổi, trên trán đã nổi lên gân xanh, cúi người xuống cầm lấy một chiếc dép bên trái ném về phía người cậu, "Đồ dung tục!"
.
.
.
Chiều nay Nhiên Thuân không có tiết, giống như mọi ngày theo chân Thôi Tú Bân đến lớp năm hai dự thính, hành lang bây giờ không có mấy bóng người, Nhiên Thuân lại không chịu nổi bầu không khí im lặng, liền quay sang gọi Thôi Tú Bân.
"Đàn anh."
"Cái gì?"
Nhiên Thuân đưa tay lên miết miết lấy môi của mình, nói: "Không hiểu sao môi em đau lắm, sáng nay còn sưng vù lên."
Thôi Tú Bân dùng ánh mắt không rõ ý tứ lắm, liếc xuống nhìn môi cậu, sau đó đút tay túi quần, vừa đi vừa đáp, "Không phải cậu dị ứng cái gì chứ?"
"Từ bé đến giờ em chưa từng bị dị ứng cái gì." Nói xong lại há miệng đưa lưỡi ra, "Không lẽ lưỡi cũng dị ứng được hả? Em cảm giác giống như bị vật gì cắn qua ấy."
Nhìn đầu lưỡi đỏ hồng lấp ló sau hàm răng trắng tinh của đối phương, Thôi Tú Bân sắc mặt âm trầm đẩy nhanh cước bộ hơn một chút, "Mới sáng sớm đừng có bày trò."
"A, đợi em với đàn anh." Nhiên Thuân vội vã đuổi theo.
Trông có vẻ mọi chuyện đã kết thúc nhưng lại không phải vậy, đến khi cả hai người bước vào trong giảng đường, ngồi im ở bàn cuối dãy trong cùng, Nhiên Thuân vẫn nhịn không nổi ngước mắt lên nhìn gương mặt Thôi Tú Bân, nhỏ giọng gọi, "Đàn anh."
"Cái gì?" Thôi Tú Bân thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt qua.
Nhiên Thuân đưa tay lên miệng thì thà thì thầm, "Tối hôm qua thật sự chúng ta không làm gì à?"
Thôi Tú Bân lấy sách vở đặt lên bàn, nhàn nhạt nói, "Không có."
Nhiên Thuân bày ra vẻ mặt kì quái, "Nhưng em say rượu mà?"
Thôi Tú Bân tiếp tục lấy bút ra, "Tôi không say."
"Không thể nào." Nhiên Thuân suy sụp.
Thôi Tú Bân nhìn biểu tình của cậu, không biết nên tức giận hay nên cười, "Hồi sáng không phải cậu sợ đến nỗi vội vàng xem mình còn trong sạch không à?"
Nhiên Thuân bĩu môi, "Không phải, là em sợ sẽ nuối tiếc. Nếu trải qua lần đầu còn không biết như thế nào, lần thứ hai cũng vì say mà quên hết cảm giác, chẳng biết suиɠ sướиɠ hay đau khổ, chắc em ân hận suốt đời mất, sau này có đánh chết em cũng sẽ không uống rượu nữa đâu."
Thôi Tú Bân: ...........
"Nhưng trừ môi hơi đau, ngoài ra đúng là không có cảm giác gì khác." Nhiên Thuân cầm bút xoay xoay, thở dài nói.
Không hiểu sao lúc cậu vừa mới nói xong câu này, gương mặt của Thôi Tú Bân lại bất ngờ phóng đại trước mặt cậu, ngũ quan tinh xảo nay càng trở nên rõ nét hơn, khiến cậu ngây người ra một hồi.
Hình như cậu có nhìn thấy khóe môi Thôi Tú Bân khẽ nhếch lên, "Cậu rất mong chờ tôi cùng cậu có gì sao?"
Vì khoảng cách rất gần, hơi thở của Thôi Tú Bân không ngừng lởn vởn quanh đầu mũi Nhiên Thuân, da mặt cậu vốn mỏng, chẳng mấy chốc đã trở nên đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên Nhiên Thuân được đối diện với một mặt khác này của Thôi Tú Bân, cũng là lần đầu tiên hai người cách gần nhau như thế này.
"Anh phải chịu trách nhiệm với em!" Nhiên Thuân không nhịn được đỏ mặt mắng.
Thôi Tú Bân cũng không dịch người ra, chỉ hỏi, "Vì cái gì?"
Nhiên Thuân cúi thấp đầu nhỏ giọng nói, "Bởi vì anh khiến em mỗi ngày lại thích anh nhiều hơn một chút."
Thôi Tú Bân nghe thấy cậu nói như vậy, vốn mở miệng muốn nói gì đó, đúng lúc này Quý Hướng Không vừa kịp đến chỗ bọn họ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nhiên Thuân. Bởi vì hôm nay học ở giảng đường, ghế ở chỗ này rất dài, ba người cùng ngồi cũng không cảm thấy khó chịu.
"Hôm qua về có an toàn không?" Quý Hướng Không quay sang phía Nhiên Thuân.
Nhiên Thuân nghiêng mặt qua, lắc lắc đầu "Hoàn toàn không nhớ."
Thôi Tú Bân liếc Quý Hướng Không một cái, "Cậu hỏi ai?"
"Hả?" Quý Hướng Không thấy sắc mặt của Thôi Tú Bân không được tốt lắm, lại không biết hôm nay hắn ăn phải thứ gì, "Tớ hỏi cả hai người."
"Cậu xem hôm nay còn đi học được, vẫn chưa chết."
Quý Hướng Không: ........ Tớ nhìn thấy rồi.
Trong suốt giờ học, Nhiên Thuân cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, bình thường Quý Hướng Không nói rất nhiều, nhưng hôm nay lại vô cùng ngoan ngoãn nghe giảng. Cậu mọi khi vốn cùng với Quý Hướng Không nói này nói nọ, nhưng bây giờ lại chỉ có thể tự bày trò một mình, cuối cùng cơn buồn ngủ cứ thế vô thức ập đến, chẳng mấy lúc đã gật gù.
Quý Hướng Không để ý đến chỏm đầu của cậu nhóc hết nghiêng trái lại ngã phải, mắt trông thấy sắp ngã về phía mình, liền lấy vai đỡ lấy đầu cậu.
Thôi Tú Bân không phải là không nhìn rõ một màn này, lông mày vì thế hơi nhướng lên.
Bỗng nhiên thấy vai mình nhẹ hẳn đi, Quý Hướng Không rời tầm mắt từ bục giảng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, đầu của thằng nhóc dính người kia đã gác lên vai của Thôi Tú Bân từ lúc nào.
Thôi Tú Bân bình tĩnh nhìn Quý Hướng Không, nói, "Vai cậu cần phải có sức khỏe tốt để tập bóng rổ."
Quý Hướng Không: ......... Cậu không cần tập bóng rổ?
Quý Hướng Không kì quái nhìn Thôi Tú Bân một cái, rõ ràng tính khí đã có chút thay đổi, nhưng anh lại không thể nói rõ thay đổi như thế nào. Thôi Tú Bân là một kẻ lạnh lùng cứng ngắc ai cũng biết, đến cả nữ sinh tỏ tình cũng không nương tay với người ta mà từ chối thẳng thừng, nhưng điều đó không hề khiến nữ sinh chán ghét, ngược lại có vẻ như hắn lại càng có sức hút với nữ sinh hơn. Có điều nếu để bọn họ nhìn thấy một cảnh này, nhất định sẽ khóc thét mất.
.
.
.
Lần thứ hai tỉnh dậy trong ngày, người đầu tiên mà cậu nhìn thấy vẫn là đàn anh Thôi Tú Bân
Có điều lúc này trong lớp đã không còn một bóng người, Nhiên Thuân nhận thấy mình đang nằm trên đùi người ta, vội vội vàng vàng ngồi thẳng dậy.
Cậu đưa tay cào cào tóc, "Đã tan học rồi sao?"
"Tan rồi." Thôi Tú Bân vẫn nhìn chằm chằm vào sách.
"Tại sao anh không gọi em dậy?" Nhiên Thuân lau lau khóe miệng, "Em ngủ có nói mớ hay chảy nước miếng không vậy?"
Lần này Nhiên Thuân ngủ rất ngoan, Thôi Tú Bân lắc đầu, nói đúng ra là ngủ say như chết, nhưng cũng không định nói sự thật ra rằng mình không nỡ đánh thức giấc ngủ của cậu, chỉ nói, "Gọi cậu nhưng cậu cố chấp không chịu dậy."
Nhiên Thuân ngại ngùng gãi gãi mũi.
Hình như là chân tê lắm. Nhiên Thuân nhìn nhìn chỗ mình vừa mới gối đầu vào, lại chống cằm nhìn Thôi Tú Bân đang tập trung đọc sách, vào những lúc như này, toàn bộ ánh mắt của Thôi Tú Bân đều trở nên nhu hòa, ánh mặt trời vẫn còn chưa tan đi, le lói qua tán lá rọi đến mái tóc đen mượt của hắn, tạo thành một đường bạch kim đẹp mắt.
Nhiên Thuân thật sự muốn cảm thán:
"Đàn anh."
"Ơi."
Nhiên Thuân không biết xấu hổ cười cười, "Anh đẹp trai ghê."
Thôi Tú Bân buông quyển sách trên tay xuống, tầm mắt đối diện với con ngươi xinh đẹp, cùng với lông mi rất dài của Nhiên Thuân, hắn chống khuỷu tay xuống bàn hướng cậu nói: "Dễ nhìn không?"
Nhiên Thuân cật lực gật đầu, "Dễ nhìn. Rất dễ nhìn. Vô cùng dễ nhìn. Dễ nhìn lắm lắm luôn."
Nhìn Nhiên Thuân như vậy, rốt cuộc Thôi Tú Bân không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nhiên Thuân không kịp phản ứng, ngây ngẩn cả người.
Cậu bám lấy áo của Thôi Tú Bân, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm đối phương.
"Đàn anh, tính đến hôm qua chúng ta đã ngủ cạnh nhau hai lần rồi." Nói xong được một nửa lại bặm môi lại, "Anh phải chịu trách nhiệm với em. Nhất định."
Thôi Tú Bân nheo mắt, cũng không phản đối, "Nếu có lần thứ ba, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
__________
Tiểu kịch trường;
Thôi Tú Bân: Em làm cái quái gì vậy?
Nhiên Thuân: Thì cởϊ qυầи áo đó.
Thôi Tú Bân: Cởi làm gì?
Nhiên Thuân: Còn có thể làm gì, đương nhiên là ngủ với anh lần thứ ba.
Thôi Tú Bân: Đồ thô tục!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com