Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

31

Hastag: #Gọi_chồng_hoặc_bay_đầu

Nhiên Thuân kéo Thôi Tú Bân xuống dưới nhà trong sự ngờ vực, đối phương cũng không phản ứng gì, chỉ chậm rãi bước từng bước đi phía sau lưng cậu, ngược lại với cái đầu đang toan tính của Thôi Tú Bân, Nhiên Thuân rất nhanh ném sự nghi ngờ ra chuồng gà, vì nghĩ đến việc cùng ăn sáng với Thôi Tú Bân vào ngày đầu tiên của năm mới đã vô cùng hào hứng.

Mẹ Thôi vừa nhìn thấy Thôi Tú Bân thì mặt mày cũng thoải mái, nhanh chóng đứng từ ghế lên kéo Thôi Tú Bân ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình, không ngừng nói về việc Nhiên Thuân nghịch ngợm thế nào, phải chú ý đến thằng nhóc này vô cùng cực khổ, vất vả cho hắn rồi.

Thôi Tú Bân chỉ cười rồi nói, "Không sao ạ, chỉ cần cho em ấy ăn bánh phô mai là có thể dỗ được em ấy, dì không cần phải lo lắng."

"Ôi." Mẹ Thôi chỉ cảm thấy chàng thanh niên trước mặt này vừa nhã nhặn lại vừa lịch sự chu đáo, nói câu nào mát lòng câu đó, cảm thán đáp, "Dì và chú không có nhiều thời gian cho Nhiên Nhiên, từ nhỏ nó đã quen sống với bà ngoại, lên đại học rồi cũng xa nhà, thời gian về với dì càng ít hơn. Cứ ngỡ năm nay nó sẽ ở luôn trên đấy-- Ấy, dì nói nhiều quá phải không? Ăn đi ăn đi, còn nóng mới ngon."

Thôi Tú Bân dạ một tiếng, liếc nhìn sắc mặt Nhiên Thuân ngồi bên cạnh, lại ở dưới mặt bàn đưa bàn tay ra, lén lút đan vào từng ngón tay của đối phương, rốt cuộc thấy cơ mặt Nhiên Thuân giãn ra, mới hài lòng dùng ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay đối phương mấy cái.

Nhiên Thuân hơi giật mình, nhưng cũng không rụt tay về.

Cảm giác vụиɠ ŧяộʍ trước mặt phụ huynh thế này có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Thôi Tú Bân tặng rượu quý cho chú, rồi tặng số túi còn lại cho mẹ Thôi.

Tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, nhưng Thôi Tú Bân đặc biệt để ý đến người đàn ông ngồi bên cạnh mẹ Thôi, chỉ thi thoảng chêm vào một vài câu hưởng ứng ừ hoặc ừm, hoàn toàn không thấy một tia hứng thú.

Ăn xong Thôi Tú Bân giúp mẹ Thôi dọn dẹp, sau đó được thưởng nóng một chiếc lì xì màu đỏ mới cứng.

Nhiên Thuân đứng ở phía sau Thôi Tú Bân chống tay lên hông, tỏ vẻ không phục, "Còn con thì sao?"

Mẹ Thôi úp bát lên tủ, "Con cái gì?"

Nhiên Thuân trợn mắt há miệng, "Lì xì của con đâu, sao Thôi Tú Bân được con lại không được?"

Sau bữa cơm thái độ của mẹ Thôi tốt hơn nhiều, cũng biết chàng thanh niên này đã giúp con trai mình nhiều lắm, không nhịn được dùng tay gõ lên đầu Nhiên Thuân một cái, nhỏ giọng mắng, "Con tiêu bao nhiêu tiền của đàn anh rồi mà còn đòi thêm nữa, lì xì là mẹ cho cậu ấy, con không được cướp."

Nhiên Thuân bĩu môi một cái, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy mẹ mình nói không sai.

Tiền nhà Thôi Tú Bân không lấy, tiền điện nước Thôi Tú Bân cũng không lấy, phí phát sinh cũng đều là do Thôi Tú Bân chi trả, cậu không phải làm gì hết.

Nhiên Thuân nhìn vẻ mặt kì quái của Thôi Tú Bân rồi hít hít mũi, thầm nghĩ trong đầu, không có tiền nhưng hứa sẽ ngoan ngoãn với Thôi Tú Bân hơn nữa!

.

.

.

Mẹ Thôi dặn dò Nhiên Thuân, nếu lát nữa có thời gian, nhớ đưa Thôi Tú Bân qua nhà bà ngoại chơi một chuyến.

Nhà của Nhiên Thuân cách không xa nhà bà ngoại lắm, đi bộ khoảng mười phút là đến, bà ngoại Nhiên Thuân năm nay đã có tuổi, thính giác và thị giác đều kém hơn so với một năm trước rất nhiều, thời điểm Nhiên Thuân dẫn Thôi Tú Bân đứng trước mặt bà ngoại, bà ngoại cười vô cùng hiền lành, cầm lấy tay Thôi Tú Bân, không ngừng dùng tay còn lại đã nhăn nheo vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn.

Thôi Tú Bân không rụt tay về, chỉ để yên cho bà vỗ.

Bà nằm ở trên giường, giọng nói đã có hơi khó nghe, "Bạn gái Nhiên Nhiên sao cao thế, lại còn cắt tóc ngắn nữa."

Thôi Tú Bân: ..........

Nhiên Thuân không nhịn được bật cười thành tiếng.

Thôi Tú Bân lại quay qua liếc cậu một cái, đối phương ngay lập tức im bặt.

Nhiên Thuân không đính chính lại, chỉ ngồi xuống bên giường bà ngoại, liến thoắng không ngừng, nói cũng phải lớn hơn bình thường, "Nhưng mà bà nhìn xem, anh ấy dễ nhìn lắm đúng không?"

Bà ngoại không ngừng gật đầu, "Dễ nhìn, dễ nhìn."

Nhiên Thuân lại không nhịn được ôm bụng cười vui vẻ.

Thôi Tú Bân vốn định nói gì đó, nhưng đến khi nhìn thấy bà ngoại cùng với Nhiên Thuân trò chuyện vui vẻ như vậy, lại không nỡ làm phiền, đối phương nói mình là bạn gái cũng mặc kệ không phản ứng, để Nhiên Thuân tùy hứng một một, thích làm gì thì làm.

Huống chi, cũng đâu thể nói mình là bạn trai em ấy trước mặt bà ngoại, như này cũng tốt--

Lúc này Nhiên Thuân đột nhiên quay mặt qua, hào hứng giật giật ống tay áo Thôi Tú Bân nói, "Bà muốn nghe anh gọi em là chồng, anh gọi em một tiếng chồng đi."

--Tốt cái đ*o ấy.

Thôi Tú Bân liếc nhìn Nhiên Thuân, nghiến nghiến răng, "Em nói lại lần nữa xem?"

"Gọi em một tiếng chồng đi." Mắt long lanh long lanh.

Mặc dù Thôi Tú Bân mải suy nghĩ, nhưng hắn vẫn biết được cuộc đối thoại của hai người, không nghe thấy bà ngoại có nói đến việc muốn nghe mình gọi Nhiên Thuân là chồng, lúc này mới cười lạnh một tiếng, nhìn Nhiên Thuân, "Nhắc lại lần nữa."

Nhiên Thuân biết mình không thể lừa được Thôi Tú Bân, rụt vai về giơ cờ trắng đầu hàng.

Thôi Tú Bân lại được bà ngoại tặng thêm cho một chiếc lì xì màu đỏ, nói là lì xì này được con gái chuẩn bị sẵn ở dưới gối để mừng tuổi cho bạn của Nhiên Nhiên, hai người chờ đến khi dì của Nhiên Thuân về mới an tâm về nhà mẹ Thôi, đi được nửa đường, Thôi Tú Bân bỗng nhiên vươn tay kéo cổ áo Nhiên Thuân lại.

Nhiên Thuân ngoảnh mặt ra phía sau, vẻ mặt kì quái đánh giá Thôi Tú Bân, "Đàn anh, sao thế?"

Thôi Tú Bân rút một cái lì xì từ trong túi áo ra, đưa đến trước mặt Nhiên Thuân, vẫn là giọng điệu thản nhiên giống như thường ngày, "Cho em."

Nhiên Thuân cúi đầu xuống nhìn, đây không phải là lì xì của mẹ Thôi hay là của bà ngoại tặng cho Thôi Tú Bân, mà là lì xì do chính Thôi Tú Bân chuẩn bị từ hôm giao thừa, cậu ngạc nhiên ngẩng mặt lên.

Thôi Tú Bân giống như đọc được suy nghĩ của đối phương nhưng không nói gì, chỉ vươn ngón trỏ búng lên trán Nhiên Thuân một cái, không nóng không lạnh nói, "Lì xì của mẹ và bà ngoại anh không thể đưa cho em được, như vậy là không tôn trọng họ. Sao đây, chê ít à?"

Nhiên Thuân lắc lắc đầu lia lịa, lại theo thói quen bổ nhào về phía trước ôm chặt lấy Tú Bân, lần này Vương Nhất Bác đã có chuẩn bị sẵn không bị giật lùi ra phía sau, một tay nhét lì xì vào trong túi áo Nhiên Thuân, tay còn lại giữ eo cậu, "Lì xì của anh đâu."

Nhiên Thuân hôn lên môi Thôi Tú Bân một cái, không biết xấu hổ mà nói, "Đây."

Thôi Tú Bân liếc nhìn cậu, thản nhiên nói, "Anh biết mà, chỉ hỏi vậy thôi, em nghèo kiết xác như vậy, trông mong cái gì tiền với lì xì."

Nhiên Thuân cắn lên môi Thôi Tú Bân một cái, "Này!"

"Này? Em còn dám nói này?"

"Vì anh nói em nghèo kiết xác!"

"Anh nói có chỗ nào sai không?"

Nhiên Thuân nghiến nghiến răng, "Nhưng anh không được chê người cùng anh trải qua một đời sau này như vậy!"

Thôi Tú Bân không phản bác vế sau, "Anh chỉ nói sự thật."

"Anh như vậy là không tôn trọng em!"

"Em câm miệng."

"Sau này ra trường rồi em sẽ kiếm được tiền!"

"Đó là chuyện của sau này."

"Còn bây giờ thì sao?"

Thôi Tú Bân không nhịn được đá vào mông Nhiên Thuân một cái, "Anh đang nuôi em đấy còn gì!"

.

.

.

Buổi tối hôm đó Thôi Tú Bân cất quần áo đã khô vào trong ba lô, dự định hôm sau sẽ về trường, Nhiên Thuân nói với mẹ Tiêu ngày mai cậu cũng phải về, còn dặn dò đừng cãi nhau với chú suốt nữa.

Hai người quay về phòng, Nhiên Thuân thở phào một hơi, tranh thủ dọn quần áo vào va li, thậm chí còn muốn cuỗm luôn tấm poster to đùng trên tường mang lên nhà Thôi Tú Bân.

Không phải là Thôi Tú Bân không chú ý đến tấm poster này, vừa kéo khóa ba lô vừa hỏi, "Ai đấy?"

Phận làm fan nào có phân biệt trai gái, Nhiên Thuân theo bản năng đáp, "Chồng em."

Thôi Tú Bân quay phắt đầu lại.

Nhiên Thuân chột dạ nhìn Thôi Tú Bân, sửa miệng, "Em thấy anh ấy ở trên chương trình  rất ngầu, bữa đó thấy tấm poster này nên mới......."

Chưa kịp nói xong, Thôi Tú Bân đã đứng dậy, dần dần ép sát lấy người Nhiên Thuân, "Em vừa mới nói cái gì, nói lại."

Nhiên Thuân muốn vả vào cái miệng mình một cái, "Chồng em....."

"Ai là chồng của em?"

Nhiên Thuân ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm Thôi Tú Bân.

Thôi Tú Bân lại nhớ đến lúc chiều đến nhà bà ngoại chơi, thằng nhóc này dám lừa mình, dụ mình gọi chồng, nhướng một bên lông mày lên, trầm giọng nói, "Gọi chồng."

Cả mặt cùng vành tai Nhiên Thuân đều đã đỏ bừng lên, "Con trai với con trai gọi chồng cái khỉ gì!"

Thôi Tú Bân lại cười một tiếng, "Hửm?"

Nhiên Thuân rụt rụt cổ lại, giọng nói giống như muỗi kêu, "Chồng......"

Thôi Tú Bân thản nhiên đáp, "Không nghe thấy."

Nhiên Thuân ngẩng mặt lên, "Anh nghe thấy, rõ ràng là anh nghe thấy!"

Thôi Tú Bân lặp lại, "Không nghe thấy "

Lần này Nhiên Thuân lớn giọng hơn một chút, "Chồng ơi."

Sắc mặt Thôi Tú Bân hơi tối lại, đột nhiên xoay người đè Nhiên Thuân lên trên đệm giường, Nhiên Thuân cảm giác thế giới trước mặt đảo lộn, đến khi lấy lại được tinh thần thì đã bị Thôi Tú Bân cúi xuống hôn lấy.

Môi Thôi Tú Bân vừa mềm vừa lạnh, đầu lưỡi lại ấm nóng đến cả người Nhiên Thuân bị hun chín.

Thôi Tú Bân càng hôn càng không thể dừng lại được, bàn tay lạnh cóng trượt theo vạt áo ngủ của Nhiên Thuân, sờ lên làn da đã nóng bỏng.

Trong cổ họng Nhiên Thuân tràn ra một tiếng rêи ɾỉ thoải mái.

"Làm nhé?" Thôi Tú Bân ghé sát bên tai Nhiên Thuân, trầm khàn thủ thỉ.

Nhiên Thuân đưa hai tay lên bịt chặt miệng mình lại, không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu.

Thôi Tú Bân mỉm cười hôn lên môi Nhiên Thuân một cái, đưa tay lên tắt công tắc đèn phòng.

_________

Tiểu kịch trường:

Thôi Tú Bân: Sao cậu ta lại giống anh thế?

Nhiên Thuân: Hả, ai biết gì đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com