🖤 : Hứa
Nhiên Thuân và Tú Bân là thanh mai trúc mã đúng nghĩa. Hai đứa nhỏ lớn lên cùng nhau từ bé. Ba của Nhiên Thuân cùng tể tướng là hảo bằng hữu quen nhau trên chiến trường. Hai người họ cùng nhau trải qua gió tanh mưa máu chốn biên cương, thấu cái lạnh lẽo của sương đêm và cái buốt giá của lòng người.
Mang trên thân bao vết sẹo dài, cả hai chiến công vang dội, giữ nước giữ nhà, cùng dòng máu quan quý một lần nữa oai hùng về kinh.
Chỉ tiếc rằng, trời cao có bao giờ công bằng ?
Chỉ tiếc rằng, ba của Nhiên Thuân bỏ lại chiến giáp dưới móng ngựa quân thù.
Ngày tể tướng một thân đẫm máu cưỡi ngựa hồi kinh, trên tay cố chấp ôm thân xác không trọn vẹn của người huynh đệ vào sinh ra tử. Dưới cái quỳ rạp của toàn dân chúng. Bắc Kỉ năm ấy, tang thương khôn cùng.
Nam nhi có lệ nhưng không được rơi lệ. Nhất là người gánh trên vai vận mệnh ngàn sinh mạng như tể tướng. Ngài buộc phải rắn rỏi.
Chỉ có Tú Bân mới biết, vào đêm cuối cùng trầu chực bên linh cữu người ấy. Lần đầu tiên trong đời, người cha luôn vững như tường thành của hắn dường như đã ngã khụy.
Tướng quân yêu nước hơn yêu mạng. Lo dân hơn lo thân, tới lúc nước yên dân ấm, cũng là vị tướng quân ấy, xác không nguyên danh không vẹn. Cô quạnh trong cỗ quan tài gỗ. Tể tướng ông cũng cô quạnh nơi trần thế.
Và vài năm sau, liệu còn ai nhớ tới vị tướng quân vĩ đại ấy ngoài ông ?
Phu nhân tướng quân chết trẻ vì khó sinh. Chỉ để lại một hậu duệ duy nhất là đứa con trai chưa tròn hai tuổi tên Nhiên Thuân.
Tể tướng đón em về, nuôi em trong nhà. Thay vị tri kỉ đã khuất làm tròn trách nhiệm của người cha.
__
" Bân ơi, Bân làm diều lâu quá đi. "
" Em phải kiên nhẫn chứ. "
Nhiên Thuân khoanh tay gác cằm lên bàn đá trong khuôn viên chiều lộng gió nhìn Tú Bân cặm cụi dán dán tấm giấy đủ màu sắc.
" Nhưng sắp hết gió rồi đó. Bân có làm được không thế ? "
" Xong rồi đây. "
Tú Bân đứng dậy vươn vai. Nhiên Thuân mừng rơn ôm con diều nho nhỏ vào lồng ngực. Xinh đẹp khiến em kích động nhảy cẫng cả lên, cười cong đuôi mắt.
Tú Bân yêu chiều xoa tóc em.
" Em ham chơi thế này ai mà thích cơ chứ ? "
" Có Bân thích là được rồi. "
" Thúc thúc nói em lớn lên gả cho Tú Bân là được rồi. Huyng muốn hôn thê của mình thích thêm ai khác hả ? "
Chưa kịp đợi Tú Bân tiếp lời Nhiên Thuân đã ôm diều giấy chạy vòng vòng quanh bờ hồ. Mùa sen nở, cảnh vật sinh động không thôi.
Vào khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn nhìn em còn dịu dàng hơn cả cánh diều lượn trên nền trời xanh.
Em cười toe toét cầm dây diều chạy trước, hắn đuổi theo sau. Trên hông hai đứa trẻ, đeo hai nửa mảnh ngọc khắc rồng xanh biếc.
Năm ấy, em mười tuổi, hắn vừa tròn mười sáu.
Thời Bắc Kỉ hưng thịnh, kinh đô phồn hoa lộng lẫy. Quý công tử nhà tể tướng một thân bạch y an ổn ngồi trên lầu son nhìn xuống dòng người náo nhiệt chen chúc nhau đêm giao thừa. Pháo hoa rực đỏ đêm đen.
Tiếng người nô nức, ồn ào mà tươi vui. Chỉ những người như em mới biết. Trong triều nhân tài vô số kể, nhưng nhân tài kiệt suất như cha em và tể tướng lại thật sự hiếm hoi.
Nâng tách trà nóng vừa pha lên môi nhấp nhẹ. Nhiên Thuân lớn lên kinh diễm động lòng người. Hưởng mọi tán dương, sống trong nhung lụa vàng son. Nhìn qua nhàn nhã vinh hoa, áp lực gánh trên vai lại là cả đất nước. Em là cánh tay đắc lực của thánh thượng, thay ngài kiểm soát hệ thống quan lại trong chiều.
Cùng đêm ấy, thánh chỉ phong Tú Bân lên làm tướng quân truyền tới phủ tể tướng.
Tú Bân chưa từng trải qua thực chiến, nhưng dáng vẻ bình ổn đĩnh đạc được tôi luyện bất chấp ngày đêm ở quân doanh từ nhỏ dường như khiến khí chất nơi hắn vượt xa những người còn lại.
Thánh thượng biết hắn chính là vị tướng tài thứ hai xuất hiện sau mấy chục năm trời kể từ khi ba Nhiên Thuân tử trận.
__
" Thần tham kiến bệ hạ "
" Đứng lên đi. Ta hôm nay nói chuyện với tư cách là bằng hữu của cha ngươi. "
Tú Bân im lặng, bàn tay to lớn khẽ siết chuôi kiếm bên hông.
" Ngươi cũng biết biên cương đang gặp nguy, một mình tứ hoàng tử không thể chống trọi. "
Hoàng thượng vẻ mặt nghiêm khắc, vương chút muộn phiền.
" Ta không ép ngươi, hãy suy tính kĩ càng trước sau. "
___
Tú Bân gác kiếm lên kệ gỗ. Thay thường phục sạch sẽ rồi mới vào phòng Nhiên Thuân.
" Nhiên Thuân, em có thể đợi ta trở về không ? "
Nhiên Thuân ánh mắt lạnh lùng ngước lên nhìn hắn.
" Không thể, ngươi dám bước chân ra khỏi phủ thì chúng ta chấm dứt. "
Sáng sớm hôm sau, Tú Bân dẫn đầu đoàn kị binh. Không một cái quay đầu đi về phía chân trời.
Trốn sau cánh cổng phủ tể tướng, Nhiên Thuân khuôn mặt đẫm nước mắt tiễn hắn ra trận.
Nhiên Thuân em chỉ là lo lắng đao kiếm vô tình, sợ hãi hắn một đi không trở lại. Em không đợi hắn thì đợi ai đây ?
Em đã hứa sẽ gả cho hắn rồi ...
Và rồi, bông hoa của Bắc Kỉ năm nào mất đi nét hồn nhiên của tuổi xuân, thay bằng lạnh lùng của kẻ chật vật lăn lộn chốn quan trường. Mất đi nét ngây thơ trong trẻo, em thôi nghịch ngợm đáng yêu, em thôi dại khờ, thôi ỷ lại vào bờ vai vững chắc của ai đó bởi người duy nhất khiến em an tâm dựa dẫm chẳng biết đang ở nơi nào. Có còn nhớ em hay không ?
Cái nơi tàn khốc ấy đã lấy đi của em người cha đáng kính, lấy đi người thân duy nhất của em trên cõi đời này. Em không chắc, nó đã thoả mãn hay chưa, nó liệu có tham lam lấy đi nốt người trong tim em hay không ?
___
Đêm biên cương, Tú Bân cẩn thận lau sạch vết máu sắp khô vương trên miếng ngọc bội. Sau lại niết nhẹ một nửa hình rồng đã hằn vết sước mờ mờ.
Liệu em có còn nhớ hắn hay không ?
Em có đợi hắn nữa không ?
Có còn nhớ câu nói sẽ gả cho hắn thời còn thơ bé. Hắn mong em hạnh phúc bên người nào đó không bỏ em lại một mình. Đừng đợi hắn, chính bản thân hắn còn không chắc mình có thể sống tới khắc nào. Hắn cũng lại tham lam muốn em thuộc về hắn. Một mình hắn thôi.
Nhưng em của hắn thiếu kiên nhẫn lắm. Mềm mại nơi hắn, chỉ là em thôi.
Sắt đá nơi hắn, cũng là em thôi.
Hắn bảo vệ đất nước, cũng là bảo vệ em của hắn.
___
Tin dữ về kinh. Chiến sự toàn thắng, tướng quân không rõ tung tích. Người đưa tin dâng lên thanh kiếm khắc hàm hiệu của tướng quân.
Thánh thượng nhắm mắt hít vào một hơi lạnh lẽo. Khung cảnh lặng như tờ, hệt lúc tin cha Nhiên Thuân hi sinh truyền về mấy chục năm trước.
Nhiên Thuân bạc môi khô khốc, đáy mắt co rút.
Cơ thể trong một khắc cứng đờ. Không một lời ngất lịm giữa điện.
Cánh tay đắc lực thánh thượng coi trọng nhất. Mất khả năng nói chuyện.
Cánh mẫu đơn đỏ rực trong cung hoàng hậu lặng lẽ héo úa.
Nhiên Thuân từ ấy, như cái xác không hồn. Không nói không cười.
Vài năm sau, Tú Bân trở về với vết sẹo dữ tợn chạy dọc gò má. Hắn vẫn y như ngày đầu cưỡi ngựa ra trận, cứng cỏi hiên ngang, vương đầy sát khí cùng tham vọng đấng nam nhi.
Hắn ôm Nhiên Thuân say ngủ trong vòng tay.
Em câm, em của hắn xác sơ, nhẹ tênh. Trái tim hắn tan nát.
Em yếu ớt hơn, hắn chững chạc hơn.
Hắn bảo vệ em. Thực hiện câu hứa ngày nào xa xôi. Đón em về.
Em gả cho hắn.
Triều đình vừa vui mừng vừa run sợ tắm trong biển máu. Những kẻ nhân cơ hội ức hiếp Nhiên Thuân cùng khó dễ phủ tể tướng. Kẻ mất đầu kẻ tan cửa nát nhà.
Hoàng thượng mắt nhắm mắt mở dung túng hắn.
Coi như một lời chuộc tội trong âm thầm tới hai đứa trẻ của hai vị bằng hữu quá cố.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com