xvii.
Yeonjun đã chuyển ra ngoài được một tuần rồi, sẽ là nói dối nếu Soobin bảo hắn không cảm thấy khó chịu một chút nào cả. Nhưng biết làm sao được, giam cầm hay ép buộc đã sớm chẳng còn nằm trong từ điển của hắn, quyền quyết định sẽ luôn nằm trong tay Yeonjun bởi em xứng đáng nhận được nhiều hơn thế.
Và, thế giới xứng đáng có được em ấy.
Căn hộ rộng thênh thang bỗng chốc trở nên trống vắng, hắn đã mua căn hộ này vì chẳng muốn dắt cánh hoa nhỏ về căn biệt thự ngột ngạt kia, nó chứa quá nhiều kì ức đau thương kể cả cái chết quằn quại mà hắn gây ra cho em - lần làm lại này, hắn chẳng trông mong gì hơn ngoài những nụ cười trong vắt điểm trên bờ môi cong của người hắn thương, chỉ thế thôi, những điều xa vời tạm gác lại bản thân nhé.
Soobin lặng lẽ pha cho mình một tách cafe, đời trước hắn chẳng bao giờ làm mấy chuyện cỏn con như thế. Hắn bật cười trước những thay đổi gần như tương phản, hóa ra cuộc đời chẳng mấy tồi tệ như hắn tưởng, và hóa ra, hắn vẫn còn cơ hội được hạnh phúc.
Lướt mắt quanh căn bếp, chỗ nào hắn cũng có thể nhìn thấy Yeonjun. Hình ảnh Yeonjun ngâm nga bên bồn rửa bát với cánh môi mềm chu lên, hình ảnh em đứng gần kệ tủ, cánh tay trắng muốt giơ lên muốn với lấy mấy cái đĩa, hay hình ảnh em tranh phần nấu ăn với hắn nhưng lại không cẩn thận suýt cắt vào tay mình, còn biện hộ rằng "Lần này là bất cẩn thôi, em thật sự biết nấu ăn đó!!!"
Soobin mỉm cười, chẳng biết là lần thứ bao nhiêu trong một buổi sáng. Uống cạn cốc cafe và quẳng nó vào bồn rửa, hắn cho phép bản thân mình bừa bộn một ngày, dù sao thì Yeonjunie của hắn cũng có nhìn thấy đâu mà.
Trở ra phòng khách, Soobin bật TV lên, chuyển kênh thời sự như một thói quen. Yeonjun của hắn sẽ hét ầm lên nếu bỏ lỡ thời sự mỗi sáng và mỗi tối vào giờ cơm, tất nhiên là hắn chẳng muốn để người thương phải bực mình nên luôn chủ động chuyển kênh giúp em ấy. Yeonjun thường sẽ nằm nghiêng trên ghế sofa và chống một tay dưới má, hai mắt long lanh dán chặt vào TV, chẳng bao giờ nhận ra rằng cổ áo em sớm đã buông thõng xuống ẩn ẩn hiện hiện lộ ra chiếc cổ trắng ngần...Và khi hắn có ý tốt nhắc nhở, em sẽ đốp chát lại một câu: "Hyung lại chẳng thích quá chứ còn gì nữa!!!"
Soobin lại mỉm cười, đúng thật là đã có gì đó không bình thường xảy ra với hắn kể từ khi Yeonjun dọn đi. Mọi chuyện không đáng sợ như hắn tưởng, hắn không cần thiết phải buộc chặt cánh hoa nhỏ bên người như một vật sở hữu.
Bởi những kỉ niệm sẽ vẫn luôn còn đó.
Lại nhớ nữa rồi, gọi cho em ấy chứ?
"Aloooo, em đang ngồi ở quán cafe trước cổng trường nè. Soobinie làm gì đấy?"
"Anh không có tiết, ngồi nhà thôi. Bé có nhớ anh không?"
Yeonjun thậm chí còn xinh đẹp hơn khi em ấy dọn ra ngoài sống - hay liệu đây chỉ là ảo tưởng của hắn?
"Tất nhiên là em chẳng nhớ anh rồi. Chúng ta vừa đi chơi vào tối hôm qua mà." Em ném cho hắn một cái nhìn đầy châm chọc qua camera, và đáp lại câu trả lời nghe có vẻ tuyệt tình của bạn trai nhỏ, Soobin chỉ biết cười mà thôi.
Nụ cười ấm áp lắm, nó khiến Yeonjun muốn rụng tim đó.
Hai con người yêu nhau cứ như vậy nói chuyện trên trời dưới bể thêm 30 phút nữa trước khi Yeonjun rời khỏi quán cafe và hối hả chạy đến giảng đường.
Màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ "Đã ngắt kết nối", Soobin lại nhớ em nữa rồi.
Hắn lượn một vòng quanh phòng khách, trong lòng một lần nữa lấp đầy hình bóng của Yeonjun, không khỏi cảm thấy em càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng ngọt ngào...Như mật ngấm nơi đầu lưỡi, một vị ngọt dễ say, say đến váng cả đầu.
Soobin cười, rồi lại cười - hắn ôm mặt cười như một đứa con nít.
Có vẻ như Yeonjun đã tìm ra một con đường đúng đắn cho cả hai, để những bức bối trong lòng em và hắn dần dần vơi bớt cho đến lúc hóa thành hư vô - bỗng chốc họ nghiệm ra, một năm gắn kết về thể xác chẳng thể khiến họ yêu nhau nhiều đến như vậy. Soobin đã yêu sai cách, và Yeonjun chấp nhận cuốn vào vòng xoáy đó cùng với hắn. Nhưng ít ra, họ trở về rồi.
Kịp lúc.
[...]
Yeonjun quyết định sẽ trở lại căn hộ từng là của hai đứa và ở lì tại đó một ngày để cùng Soobin kỉ niệm một năm yêu đương. Làm thinh, làm này làm kia, làm mình làm mẩy, làm gì cũng được miễn là bên nhau. Em vẫn còn giữ một chiếc chìa khóa dự phòng đó, chẳng biết Soobin có bất ngờ hay không nếu hắn mở mắt ra và thấy em nằm cạnh mình nhỉ?
Em lén la lén lút bước vào căn hộ như một tên trộm, chỉ mới bốn giờ sáng và mặt trời thậm chí còn chưa muốn thức - phòng khách tối om chẳng có lấy một ánh đèn, buộc Yeonjun phải bật đèn flash điện thoại lên và bàng hoàng phát hiện ra căn hộ mà em từng nán lại đã trở nên lạ lùng hơn bao giờ hết.
Cái đống bừa bộn gì đây?
Soobin thậm chí còn chưa từng để em phải dọn dẹp trừ khi em nằng nặc đòi làm, hắn chăm sóc mọi thứ trong nhà một cách hoàn hảo, đến nỗi chẳng có hạt bụi nào có thể làm phiền đến Yeonjun cả. Vậy thì cái gì đang đập vào mắt em đây? Chỉ mới hơn một tháng và Soobin của em đã đổi tính đổi nết rồi đấy hả?
Yeonjun cố lờ đi cái cảm giác kì quặc dưới lòng bàn chân, dù gì thì em cũng chẳng có ý định dọn dẹp vào lúc bốn giờ sáng. Em cố gắng mở cửa phòng ngủ một cách khẽ khàng nhất có thể, và chúa ơi, Soobin ngủ trong trạng chẳng có lấy một mảnh vải che thân. Áo sơ mi, quần dài và cả quần lót rơi vãi trên sàn nhà trong khi chăn thì bị đạp ra hơn một nửa - dám thề với chúa rằng Soobin của em là chàng trai gọn gàng ngăn nắp nhất mà em từng gặp, nào đâu phải cái kẻ bừa bãi này?!
Không có kỉ niệm gì hết, mình sẽ rời khỏi đây.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, ít ra thì chăn đệm vẫn còn sạch sẽ chán và Yeonjun có thể dễ dàng nằm lên mà chẳng có vấn đề gì. Soobin chỉ nằm gọn một bên như thể đã quen có người nằm cạnh, hắn ngủ say như chết và thậm chí còn ngáy nữa, trông vô hại chết đi được. Em chọt chọt lên đầu mũi người lớn hơn, miệng cười khúc khích như được mùa, Soobinie ngủ ngon quá nhỉ?
"Yeonjun-ah..."
Yeonjun chồm người lên, hai tay chống má nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đẹp trai của người em thương. Soobin vẫn chẳng có dấu hiệu gì là đã tỉnh hay phát hiện ra sự tồn tại của em cả, nhưng em rõ ràng là vừa nghe thấy tên mình phát ra từ miệng hắn. Em khoái chí bật điện thoại lên ghi lại âm thanh của người thương khi ngủ, bao gồm cả tiếng ngáy khò khè và những câu chữ vụn vặt đề tên em...Soobinie đáng yêu hơn em tưởng nhỉ?
Về phần Soobin, hắn thật sự chẳng hay biết là có một Yeonjun đã gieo lên sườn mặt hắn những ánh mắt trìu mến và nụ cười mãn nguyện trong lúc hắn còn đương say giấc nồng, mà hắn thì lại bỏ lỡ tất cả những ấm áp chân thật ấy chỉ để bám víu lấy một Yeonjun kiêu ngạo và xa cách trong mơ. Đợi khi hắn chậm rãi nâng lên mi mắt, tất cả những gì hắn nhìn thấy là một thiên thần hạ thế đẹp đến mơ màng, cơ thể người được bao bọc bởi tấm nhung trắng mỏng manh mà thuần khiết, lụa tơ tằm men theo đường cong của chiếc cổ xinh đẹp dệt thành từng mảng uốn lượn, điểm xuyết một chiếc nơ nho nhỏ nên thơ nhấp nhô nơi yết hầu người.
Người xinh xắn đến chẳng thể chân thật, người như bước ra từ trang cổ tích...
Tóc mai người tán loạn trên khuôn mặt rạng rỡ tinh khôi, và cánh môi người thì cong cong như đang mấp máy.
Hàng mi người run run, dường như cùng một nhịp với chân kiều lắc qua lại.
Soobin còn đang lấp lửng trong cơn mê, liệu đây có phải là một giấc mơ khác trong hàng loạt những giấc mơ vây lấy hắn đêm nay? Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ đáp lên làn da trắng nõn của người, trông Yeonjun như đang phát sáng, hoàn toàn tương phản vẻ tối tăm cô mịch phủ lên giấc mộng vừa qua - có lẽ Soobin chẳng mong mỏi gì hơn là được chạm vào người, chạm vào cánh hoa nhỏ của hắn, để hắn được yêu thương em bằng toàn bộ những tế bào sống đang sinh sôi, để hắn được nâng niu em như những gì mà em xứng đáng.
Người đột nhiên mở to đôi mắt, ý cười trong trẻo nơi bờ môi chầm chậm lấp đầy linh hồn của kẻ si tình.
Cánh tay người mảnh khảnh xinh yêu khẽ đặt lên eo hắn, người bật cười khúc khích, chẳng để hắn kịp động đậy mà chủ động đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Rồi hắn nghe thấy giọng nói của người văng vẳng bên tai, hồn nhiên như cỏ dại.
Chẳng phải ảo giác, cũng chẳng phải mộng mơ.
Là thật.
Soobin cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi.
"Soobinie à, mừng kỉ niệm một năm bên nhau anh nhé."
"Yeonjunie có lẽ đã yêu anh rồi."
[...]
.
.
.
Happy Ending.
Mười bảy chương cho tuổi 17 của mình. Hẹn gặp lại các bạn ở những fic sau nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com